【Tình tiết đã được kích hoạt, kết thúc tình cảm thành công, đối tượng tình cảm của nữ chính là Sầm Linh Thu, nhân vật gặp lỗi, báo cáo trung tâm kiểm tra.】
Bên tai là giọng nói máy móc lạnh lùng của trung tâm hệ thống. Kể từ khi tỉnh lại, Sầm Linh Thu luôn cảm thấy mơ hồ, như đang sống trong một giấc mộng, không lúc nào muốn tỉnh dậy.
Cho đến hôm nay cô mới đến trung tâm hệ thống, muốn đàm phán điều kiện với trung tâm.
Nhưng chưa kịp nói gì, hệ thống đã giúp cô kiểm tra kết quả nhiệm vụ.
Quả nhiên vẫn thất bại.
Câu đầu tiên cô còn hiểu được, nhưng câu sau đó là ý gì?
Chưa kịp phản ứng, hệ thống Thất Thất đã phấn khích mở miệng: "Thu Thu, tuyệt quá, ước muốn của cô đã thành hiện thực rồi."
"Cái gì?"
Hệ thống giải thích cho cô.
Vốn dĩ nhiệm vụ của cô thất bại, trung tâm dự định sẽ phái người thực hiện nhiệm vụ mới trong thế giới đó.
Nhưng vào phút cuối, hệ thống lại phát hiện ra tình tiết tình cảm của nữ chính đã hoàn thành.
Dù sao đây cũng là một tiểu thuyết chủ yếu về tình cảm, tình cảm của nữ chính mới là cốt lõi của cốt truyện, mọi tình tiết đều lấy cảm xúc của nữ chính làm nền tảng.
Vốn dĩ sau khi Lâm Đống bị tống vào tù, cốt truyện tình cảm của nữ chính đã hoàn thành. Nhưng hệ thống lại đột nhiên phát hiện được lời tỏ tình của nữ chính, và đối tượng tỏ tình chính là Sầm Linh Thu.
Hệ thống không thể phá hủy tình cảm của nữ chính, điều này đi ngược lại với ý thức của thế giới, nhưng Sầm Linh Thu là người ngoài thế giới, theo quy định, không thể tồn tại lâu dài trong thế giới nhiệm vụ.
Một bên là ý thức của thế giới, một bên là quy định nghiêm ngặt.
Trung tâm hệ thống đã cân nhắc rất lâu, cuối cùng mới nghĩ ra được một giải pháp.
Vì Sầm Linh Thu không hoàn thành nhiệm vụ, nên trung tâm quyết định cho cô dùng thân xác của mình đến thế giới nơi Dụ Minh Kiều đang sống, tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Hệ thống còn phấn khích hơn cả cô: "Dù nói là phái cô đi hoàn thành nhiệm vụ thất bại, nhưng thực chất là để cô an cư ở thế giới đó thôi. Như vậy ý thức của thế giới sẽ không bị phá vỡ, quy định cũng không bị phá vỡ, cô chỉ là đi làm nhiệm vụ mà thôi. Nhưng trung tâm đã nới lỏng yêu cầu nhiệm vụ một chút."
"Cô cần phải hạ thấp chỉ số tự hủy của cô ấy, nhưng chỉ số đó là bao nhiêu thì trung tâm không nói, cũng có nghĩa đây là một nhiệm vụ mà vĩnh viễn không thể hoàn thành, và chỉ cần một ngày cô không hoàn thành, cô sẽ không thể quay về thế giới ban đầu của mình."
"Cô sẽ ở trong thế giới của Dụ Minh Kiều cho đến khi chết."
————————————————
Iceland.
Dụ Minh Kiều mặc một chiếc áo khoác đen, trên cổ quàng chiếc khăn mà Sầm Linh Thu đã tặng cho cô. Trên bãi biển đen, khắp nơi đều rải rác những khối băng trong suốt.
Cô ngồi trên xe lăn, đôi mày và ánh mắt lạnh nhạt, yên tĩnh.
Gió rất lớn, mái tóc dài màu đen của Dụ Minh Kiều bị thổi tung lên.
Đây không phải lần đầu tiên cô đến Iceland. Kể từ khi Sầm Linh Thu rời đi, đây là lần thứ tư cô đến nơi này.
Mỗi năm cô đều đến đây một lần.
Thi thể của Linh Thu đã được an táng, Sầm Linh Thu không thể nào trở lại nữa.
Cô không thể nhìn thấy khuôn mặt ấy thêm một lần nào nữa.
Dụ Minh Kiều cũng không biết bản thân mỗi năm cố chấp như vậy là vì điều gì.
Có lẽ vì cô vẫn tin tưởng Sầm Linh Thu.
Dù sao thì Sầm Linh Thu chưa bao giờ lừa dối cô.
Cô ấy luôn quay trở về.
Dụ Minh Kiều mỗi ngày đều tự lừa dối chính mình như thế.
Bây giờ cô không còn sinh ra ảo giác hay ảo thính nữa, cô bắt đầu ăn uống điều độ và làm việc một cách có quy củ. Cô đã trở thành một người rực rỡ và hoàn mỹ.
Cô muốn khi Sầm Linh Thu quay lại, sẽ nhìn thấy cô trong trạng thái tốt đẹp nhất.
Sầm Linh Thu là người rất thích những điều tươi đẹp.
Có vẻ sắp mưa rồi, những người trên bãi biển đều vội vã quay về.
Điện thoại của Dụ Minh Kiều vang lên, đó là đồng nghiệp của cô.
"Tiểu Dụ, cô đang ở đâu vậy, tôi không nhìn thấy cô."
"Ở bãi biển đen."
Đồng nghiệp sửng sốt: "Sao cô vẫn còn ở đó? Họ không đưa cô về à? Sắp mưa rồi, xe cũng đã đi hết rồi, cô định về bằng cách nào?"
Dụ Minh Kiều không nói gì, cô cảm nhận được những hạt mưa lất phất.
Đầu dây bên kia đồng nghiệp bắt đầu hoảng hốt. Cô ấy là người đã đi cùng Dụ Minh Kiều đến đây tham gia sự kiện, nếu Dụ Minh Kiều xảy ra chuyện gì, thì người chịu trách nhiệm sẽ là cô ấy.
"Tôi nhớ ra rồi...." đồng nghiệp chợt lóe lên suy nghĩ, "Trong nhóm phiên dịch có một chị hình như cũng đến bãi biển, bây giờ chắc vẫn đang ở đó. Để tôi cho cô số điện thoại của chị ấy... Ô, đúng rồi, chị ấy hình như tên là...."
Đồng nghiệp ở đầu dây bên kia ngẫm nghĩ.
Lúc này, trời bắt đầu mưa to, Dụ Minh Kiều đã chuẩn bị tinh thần sẽ bị ướt đẫm, nhưng ngay giây tiếp theo, một chiếc ô đen xuất hiện che lên trên đầu cô.
Dụ Minh Kiều quay đầu lại.
Giọng của đồng nghiệp vang lên từ điện thoại.
"Chị ấy tên là Sầm Linh Thu."
"Xin chào."
Người phụ nữ trước mặt mặc một chiếc áo khoác màu lam công tước, khoảng ba mươi tuổi, mái tóc dài đen được uốn nhẹ rũ xuống trước ngực, mắt một mí, đôi môi mỏng nhạt màu, đôi mắt dài hẹp, gương mặt có vài nét tương tự với Linh Thu, chỉ là khuôn mặt này càng lạnh lùng, xa cách hơn.
Trong lòng cô ấy ôm một bó hoa Dương Khiết Ngạnh tươi thắm, dáng người thẳng tắp, trên gương mặt thoáng hiện một nụ cười dịu dàng.
"Chị tên là Sầm Linh Thu."
"Linh trong Linh Thính (lắng nghe), Thu trong Thu Thiên (mùa thu)."
"Em có cần chị đưa về nhà không?"
End.