Đến tiết học thứ ba của buổi sáng, một đám nữ sinh vây lại một chỗ nói chuyện phiếm, tiếng nói rất nhỏ, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía sau, có vẻ thần thần bí bí.
Lý Địch đang ở đây nói chuyện với Tôn Tâm Nghiên, cũng không kìm nổi lòng hiếu kỳ, tới hóng hớt một chút. Đến khi cô ấy quay lại, Tôn Tâm Nghiên thấy cô cũng nhìn về phía sau, liền hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Lý Địch ngoắc ngoắc tay với cô, tiến tới trước mặt cô nói: “Hôm qua lên trang web Sở Thích Hoàng Tinh của trường học chúng ta, trong danh sách công bố học sinh có hoàn cảnh khó khăn năm nay, lớp chúng ta cũng có một người đấy, cậu đoán là ai nào?”
Lý Địch nói vậy, tất nhiên là người không ai ngờ tới.
“Là ai thế?”
Lý Địch hạ thấp giọng nói, gần như chỉ còn là khẩu hình: “Hàn Đông.”
Nhìn Tôn Tâm Nghiên mở to hai mắt không lên tiếng, cô ấy lại nói tiếp: “Bất ngờ lắm sao?”
Nếu như là ai khác trong lớp, thì có lẽ các nữ sinh sẽ không bàn luận trong kinh ngạc như vậy. Nhưng lại là Hàn Đông, cách ăn mặc của cậu ta, hành vi cử chỉ, không có nửa điểm giống với học sinh có hoàn cảnh khó khăn. Cộng thêm trước đó có rất nhiều người đồn rằng bố mẹ cậu ta là giáo sư đại học.
Cho nên các nữ sinh thảo luận chuyện kỳ lạ này, cũng không phải coi thường, mà là thật sự tò mò.
Là học sinh giỏi toàn diện, lại là nam sinh đẹp trai dịu dàng, thế mà là học sinh có hoàn cảnh khó khăn ư? Bố mẹ cậu ta không phải là giáo sư đại học sao?
Tôn Tâm Nghiên cũng cảm thấy kinh ngạc, nhưng lại cảm thấy tin tức này không quá đáng tin cậy.
“Sở Thích Hoàng Tinh sao lại công bố danh sách này chứ?”
Đúng là trang web của trường để thông báo, đưa ra công việc của công nhân viên chức, rất ít khi đề cập tới vấn đề của học sinh.
Lý Địch nói: “Không phải trường mình có một cô giáo phụ trách quản lý trang web sao, viết báo đăng này, chỉnh sửa ảnh này, chắc vô tình thấy danh sách này nên đăng thôi.”
Vừa nói vừa không kìm được mà liếc về phía cuối lớp học một cái: “… Cậu nói xem có phải là lúc trường học làm danh sách này có gì nhầm lẫn không vậy, nói không chừng có khi cậu ta lấy được học bổng rồi, sau đó lại được học bổng khác.”
Hết tiết, phòng học hò hét loạn lên, ở giữa lớp học, Hàn Đông mặc áo đồng phục học sinh màu trắng, đang cầm một chiếc bút viết viết vẽ vẽ trên giấy, bên cạnh còn có một nam sinh không ngừng gật đầu. Dường như cậu ta lúc nào cũng mang vẻ mặt ôn hòa dịu dàng kia, làm gì cũng không vội vàng hấp tấp.
Thường nói: Giấy không bọc được lửa. Đến buổi chiều, tin tức đã lan truyền nhanh chóng, không riêng gì nữ sinh, các nam sinh cũng bắt đầu bàn tán chuyện này. Một tháng đăng kí năm đồng tiền lưu lượng điện thoại di động chẳng biết dùng vào đâu, một nam sinh có vóc người nhỏ con trong lớp mở trang web của trường ra, có vài người nữa cũng vây xung quanh cậu ta, cùng nhau tìm kiếm trong danh sách, sau đó lại còn có người đi xác nhận với bạn học trung học của Hàn Đông trước kia.
Buổi tối, ăn cơm xong rồi thì tự học, Hàn Đông bước vào lớp học, ánh mắt nhiều người nhìn cậu ta có phần thay đổi.
Hàn Đông biết chuyện này rồi sao?
Không ai rõ cậu ta đã biết hay chưa.
Hai ngày trôi qua, bất kể trong lớp người ta có bàn tán ra sao, thì cậu ta cũng không có bất cứ điều khác thường nào. Cũng may thành tích của cậu ta vẫn vững chãi ở đó, hầu hết trong lòng mọi người vẫn tôn trọng cậu ta, không vì chuyện này mà khiến cậu ta khó xử, hay đến tìm cậu ta để xác thực, mà chỉ bàn luận cảm khái sau lưng.
Trưa hôm nay, mấy nam sinh cơm nước xong rồi trở về lớp, hàng sau lại hàn huyên tới chuyện này. Có một học sinh điều kiện không tốt không phục hỏi: “Nếu là học sinh có hoàn cảnh khó khăn thì tại sao cậu ta hay mặc đồ Nike thế? Rốt cuộc là danh sách này do ai xác nhận chứ?”
Liền có người đáp: “Cậu ta thành tích tốt cậu sao có thể sánh bằng được? Người ta tay này cầm học bổng, tay kia cầm học bổng, không phải người bình thường có thể so sánh nổi đâu.”
Đang nói chuyện túm tụm lại một chỗ, thì bên cạnh chợt có người nháy mắt, mấy người vừa nghiêng đầu qua thì nhìn thấy đương sự đang từ phía sau bọn họ đi qua, mấy nam sinh có tật giật mình rất tự nhiên đề cao giọng rồi đổi chủ đề.
Trở về chỗ ngồi phía sau, Hàn Đông giở một quyển sách bài tập vật lý ra, vừa mới cầm bút lên thì ngẩng đầu liền thấy Tôn Tâm Nghiên đang đứng bên cạnh.
“Ngại quá, nhiều lần rồi mới nhớ mang vở trả lại cho cậu.” Cô khẽ cười, rồi đưa cho cậu ta một quyển vở.
Là vở bài tập của cậu ta.
Hàn Đông cũng khẽ cười, ánh mắt dịu dàng bình tĩnh: “Không sao cả.”
Ngừng một chút rồi lại hỏi cô: “Còn môn vật lý có muốn mượn không?”
Tôn Tâm Nghiên ngẩn người ra, vội vàng gật đầu: “Muốn chứ.” Cô học số học và vật lý kém nhất mà.
“Ngày mai sẽ mang cho cậu.”
“Cám ơn trước nhé.” Tôn Tâm Nghiên mỉm cười.
Hai ngày nghỉ, bố mẹ của Tôn Tâm Nghiên bị phân đến vùng khác đào tạo thêm, vì vậy từ sáng sớm thứ bảy, Hà Tân đã hẹn cô ra ngoài.
Đi dạo cửa hàng, đi dạo công viên, ăn cơm… đi chơi một mạch đến chiều. Sau khi ăn xong Hà Tân nhận được điện thoại, mấy bạn bè chơi bóng rổ hẹn cậu đi chơi, Hà Tân đồng ý một tiếng, rồi cúp điện thoại mới bảo Tôn Tâm Nghiên đi cùng cậu.
Tôn Tâm Nghiên không chịu đi, cậu lại nói toàn người trường khác, sẽ không có ai biết cô hết.
Trước đây, đã nhiều lần cậu muốn mang cô ra ngoài rồi, nhưng cô vẫn không đồng ý. Hôm nay, Hà Tân năn nỉ ỉ ôi mãi khiến Tôn Tâm Nghiên cũng phải mềm lòng theo cậu đi.
Sau nửa tiếng ngồi xe taxi mới đến đó. Xuống xe, xung quanh có rất nhiều nhà một tầng, cỏ dại, giống như nông thôn vậy.
Tôn Tâm Nghiên: “Các cậu cũng tài thật đấy, sao có thể tìm thấy nơi này mà chơi bóng chứ?”
Hà Tân dắt tay cô bước vào trong, “Đi mở mang thêm kiến thức, tuy chỗ này nhìn rách nát, nhưng sân bóng rổ lại được xây dựng rất tốt.”
Lúc bọn họ đến, trong sân bóng đã có sáu bảy người.
Mấy nam sinh dừng lại, đến chào hỏi với Hà Tân.
Hà Tân nắm tay Tôn Tâm Nghiên bước vào, vừa vào bên trong Tôn Tâm Nghiên liền mặc kệ cậu.
Lần đầu tiên thấy Hà Tân mang người yêu tới, các nam sinh khó tránh khỏi nhìn Tôn Tâm Nghiên vài lần, trêu ghẹo Hà Tân mấy câu, nói: “Khó trách gọi kiểu gì cũng chẳng chịu đến, thì ra là mang theo cô gái xinh đẹp thế này.”
Tôn Tâm Nghiên hơi ngượng ngùng, chỉ đứng bên cạnh Hà Tân, không nói xen ngang vào. Cô phát hiện trong sân cũng không phải có riêng mình cô là con gái, cạnh rổ đựng bóng cũng có vài nữ sinh đang đứng, chắc là bạn gái của mấy người còn lại, đang nhìn về phía bọn họ.
Một nam sinh mặc bộ quần áo màu trắng đập bóng đến gần, ném quả bóng trên tay cho Hà Tân: “Tới muộn vậy, mau chóng bắt đầu thôi, đừng chậm trễ nữa.”
Ánh mắt đảo qua nhìn Tôn Tâm Nghiên, rồi lại hỏi Hà Tân: “Cô ấy không có đồ uống, bên kia Nhã Lệ có coca lạnh đó.”
Hà Tân ném bóng về: “Cô ấy không uống nước có gas đâu, các cậu cứ chơi trước đi, tôi ra ngoài mua nước khoáng cho cô ấy đã.”
Mấy nam sinh cười cười, mang bóng trở lại trận, trên sàn nhà thoáng chốc xuất hiện những âm thanh va chạm.
Hà Tân nhìn qua Tôn Tâm Nghiên: “Ngồi bên cạnh chờ một lát, tôi mang đồ uống về.”
Tôn Tâm Nghiên không muốn phải đợi một người, liền kéo nhẹ cánh tay cậu: “Tôi đi cùng cậu.”
Hà Tân cười một tiếng: “Đi thôi.”
Các nam sinh có mặt chơi rất kịch liệt, mấy nữ sinh thỉnh thoảng phát ra tiếng ồn ào, giống như một đội cổ động viên vậy.
Mấy nữ sinh đã quen biết từ trước cũng không có ai đến chào hỏi Tôn Tâm Nghiên cả, vì vậy Tôn Tâm Nghiên ngồi trên ghế một mình cùng chiếc túi ni-lon màu đen bên kia sân, uống đồ uống, nhìn Hà Tân chạy qua chạy lại hai bên sân. Mỗi lần đến lượt cậu ném bóng cô đều âm thầm kích động, nếu vào thì cô sẽ kìm không được mà khẽ vỗ tay, còn nếu trượt cô sẽ thở dài tiếc nuối trong lòng.
Không phải cô đến xem bọn họ chơi bóng, mà là cô đang xem một mình cậu chơi bóng.
Chơi gần hai mươi phút, Hà Tân được thay đi nghỉ ngơi, cậu ngồi xổm trước mặt cô, vuốt nhẹ tóc cô.
“Một mình cậu ngồi đây không có ai nói chuyện không thấy nhàm chán ư? Sao không đi nói chuyện với mấy bọn họ.”
Ý cậu là mấy cô gái đó.
Tôn Tâm Nghiên lắc đầu: “Tôi đâu có quen họ.”
“Giúp cậu giới thiệu một chút nhé?”
“Không cần.”
Hà Tân sao lại không hiểu tính cách của Tôn Tâm Nghiên, có lúc cởi mở hoạt bát, có lúc thì lại hơi hướng nội, đặc biệt là đối với người lạ. Nhưng mà lúc cô hướng nội lại khiến người ta đau lòng.
Tóc Hà Tân ướt nhẹp, mồ hôi đầy mặt, tựa như vừa mới đổ nước lên. Có một giọt đọng trên mí mắt, rồi mau chóng rơi vào mắt cậu. Đúng lúc trong tay Tôn Tâm Nghiên đang cầm khăn giấy, liền chạm nhẹ lên mí mắt cậu: “Cậu mau lau qua mồ hôi đi.”
Hà Tân: “Cậu giúp tôi lau đi.”
“Cậu không có tay à?”
“Không có, nhanh lên một chút nhanh lên một chút…” Cậu cầm lấy tay cô đặt trên trán mình.
Tôn Tâm Nghiên khẽ cười, cơ thể nghiêng về phía trước, từ từ lau giúp cậu lau qua cả khuôn mặt.
Chơi bóng xong đã là năm giờ, mấy người từ sân bóng rổ ra ngoài, có một nam sinh muốn đãi khách, liền kêu mọi người cùng trở về nội thành ăn cơm.
Tôn Tâm Nghiên không muốn nên Hà Tân không đồng ý, chờ mấy người kia thuê xe đi, cậu cho tay vào túi, theo phía sau cô từ từ sang bên kia đường.
Kỳ lạ, vừa mới thấy hai chiếc xe taxi đỗ ở đây, tự nhiên bây giờ một chiếc cũng chẳng còn. Trước mặt là một con đường bê tông bề mặt rách rưới, hai bên đều là nhà dân cư thấp bé, cỏ dại mọc thành bụi, được ánh chiều tà nhuộm lên một lớp màu vàng nhạt.
Tôn Tâm Nghiên chưa từng tới đây, cảm giác giống như là ở nông thôn.
Đi thêm mấy bước thì xuất hiện mấy quán ăn vặt.
Cô có chút thèm ăn liền nhìn sang phía bên cạnh: “Ở đằng kia bán gì vậy?”
“Qua xem mới biết được chứ.” Hà Tân ôm nhẹ bả vai của cô rồi đi tiếp.
Nếu như mọi khi, hoặc là đang ở trong thành phố, hoặc là ở nơi đông người thì Tôn Tâm Nghiên sẽ tuyệt đối không cho phép cậu làm kiểu hành động thân mật này. Nhưng ở đây lại có hoàn cảnh đặc biệt, nên cô đã ngầm đồng ý.
“Ăn cái gì nào?” Bọn họ đi qua mấy gian hàng bên cạnh.
Tôn Tâm Nghiên lưỡng lự không quyết, Hà Tân lại nói: “Nếu không thì ăn bát bánh trôi đậu đỏ đi, trở về thành phố lại đi ăn chỗ khác nữa, dù sao thì tối nay bố mẹ cậu cũng không về.”
Tôn Tâm Nghiên quay đầu lại nhìn, tiệm bán bánh trôi đậu đỏ chính là ở phía trước mặt quán cơm rang.
“Vậy cũng được, một bát bánh trôi đậu đỏ chắc là tôi no rồi.”
“Đúng là ruột gà con.”
Hai người trở về ngồi xuống. Độ chênh lệch nhiệt độ giữa buổi sáng và buổi tối trong ngày là rất lớn, lúc này gió trở nên lạnh hơn, Hà Tân cởi áo khoác của mình ra đưa cô. Tôn Tâm Nghiên không chịu mặc, nhưng hôm nay cô chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi dài tay mỏng, thật sự cũng hơi lạnh, cuối cùng vẫn phải mặc vào.
Chiếc áo khoác thể thao ngắn, màu đen của nam giới mặc trên người cô lại thành cái bao lớn, hai bên vai quá rộng, khiến khuôn mặt thanh tú càng nhỏ và trắng hơn.
Lúc ăn bánh trôi đậu đỏ, Tôn Tâm Nghiên một tay cầm bát, còn một tay cầm thìa.
Hà Tân nhìn cô: “Này, hay cậu lấy áo của tôi lau lên bàn luôn đi, giống giẻ lau lắm rồi.”
Con ngươi đen bóng khẽ đảo liếc nhìn cậu, Tôn Tâm Nghiên lại nhớ lại trước đây cậu từng nói “Quần áo của cậu rất đắt”. Vì vậy, cô chú ý đến cánh tay hơn, không đặt trên mặt bàn nữa, nhưng cũng không nói chuyện với cậu.
Một lát sau, Hà Tân lại nhìn cô, kéo cánh tay của cô lên: “Bây giờ, một câu tôi cũng không được nói sao?”
Tôn Tâm Nghiên nói: “Ai cấm cậu nói chuyện chứ? Vấn đề là cậu không chịu nói chuyện tử tế thôi.”
“Vậy thế nào mới được xem là nói chuyện tử tế đây, cậu dạy tôi đi?”
“Muốn tôi dạy thì cũng được thôi, trả học phí đi.” Cô nghịch ngợm xòe một bàn tay ra.
“Được rồi.” Cậu đặt ví tiền vào lòng bàn tay của cô.
Tôn Tâm Nghiên cũng chẳng lạ gì nữa, trả lại cho cậu.
Hai người cứ nói chuyện một lúc rồi lại cãi nhau, cứ như vậy mà ăn hết hai bát bánh trôi đậu đỏ.
Hà Tân ăn rất chậm, Tôn Tâm Nghiên ăn xong từ lâu, cậu vẫn còn đang cầm chiếc thìa nhỏ từ từ múc.
Hai tay chống má, Tôn Tâm Nghiên nói: “Ăn xong chưa vậy?”
“Vội gì chứ.”
“Khi cậu ở Pháp ăn đại tiệc cũng ăn chậm vậy sao…”
Quay đầu lại, Tôn Tâm Nghiên có phần nhàm chán nhìn qua xung quanh, ngay sau đó, ánh mắt dần dần cố định tại một vị trí phía xa.
Ở nơi vắng vẻ thế này, hình như cô lại nhìn thấy… Hàn Đông.
Người đó từ đầu đường lớn qua đây, bên cạnh còn có một người phụ nữ trung niên đi theo. Bọn họ đang nói chuyện, một người trong tay đang cầm một túi đồ lớn.
Tại sao Hàn Đông lại ở đây? Người bên cạnh có quan hệ gì với cậu ta? Những vấn đề này vừa mới xuất hiện trong đầu, thì người đã qua đường lớn và đang đi về phía gian hàng này.
Một chiếc xe tải lao qua, cuốn theo sau một tầng khói bụi. Sau khi chiếc xe đi rồi, Hàn Đông đặt rau dưa dùng cho hôm nay xuống gian hàng. Dường như cảm thấy điều gì đó, ánh mắt của cậu ta có chút biến đổi, phát hiện hai người đang ngồi ở gian hàng của mình.
Trời càng ngày càng tối, Tôn Tâm Nghiên đón nhận ánh mắt của cậu ta, ngẩn ra.
Cô đang mặc trên người chiếc áo khoác của nam sinh, kiểu tóc khác với ngày thường, mềm mại trong chiếc áo khoác, trên mặt cố giữ vẻ tự nhiên bình tĩnh. Ngồi bên cạnh cô, không còn nghi ngờ gì nữa chính là chủ nhân của chiếc áo khoác kia.
Hà Tân cũng đang nhìn cậu ta.
Hết sức đột ngột, bóng đèn của mấy gian hàng nhỏ đều sáng lên. Ánh đèn màu vàng từ những chiếc đèn rẻ tiền thắp sáng cả đoạn đường nhỏ này.
Chủ tiệm ở bên cạnh chợt nói với Hàn Đông: “Đông Đông, dọn bát trên bàn đi.”
Hàn Đông thu hồi ánh mắt, bình tĩnh đi sang bên cạnh.
Tôn Tâm Nghiên nghe thấy người bên cạnh hỏi: “Đã ăn xong chưa?”
Hà Tân mặt thờ ơ nhìn cô: “Ăn xong thì đi thôi.” Cậu cầm ví tiền đứng dậy.
“Đứng dậy, còn ngây ra đó làm gì?”
Tôn Tâm Nghiên từ từ đứng lên. Hà Tân nắm lấy tay cô, đưa cô rời khỏi