Beta: Chân Niệm
Nhớ,↾hơn nữa không chỉ làťnhớ.
Cô yêu cậu, yêu đếnƚmức không thể tự kiềm(chế.
Trong lúc nghỉ hè, HàſTân đã không còn thoảţmãn với hôn môi, mà/cậu dần ngập tràn hứngíthú với ngực của cô.³Lần đầu tiên cậu nóiŗra, Tôn Tâm Nghiên bịÌdọa sợ chết khiếp.Trong suyïnghĩ của cô, vị tríŧnhạy cảm này chỉ khiłquan hệ thể xác mớiÌchạm vào, sao cậu có]thể quang minh chính đạiŀđề cập với cô?
Nhưng Hà⁞Tân cứ nói mãi, Tôn⁏Tâm Nghiên lại rất ngượngĨngùng trong phương diện đó,ỉkhông biết làm thế nào³để từ chối, sợ xấuǁhổ.
Cô còn lén lên mạngɉtìm hiểu, xem bạn traifngười khác có phải cũngƗnhư vậy không… Kết quả/hiện ra một số chữ¹thô tục, cô xem đếnɉmặt đỏ tim đập, trong↨lòng càng thêm do dự.
Nội¹tâm Tôn Tâm Nghiên cực⁏kỳ mâu thuẫn.
Nếu lúc nàyłbỗng có kẻ lưu manhphá cửa xông vào, cầmɉsúng chĩa vào Hà Tân,ſcô nhất định sẽ nhảy↿ra chắn viên đạn cho&cậu mà không do dựªdù chỉ một giây.
Nhưng bâyɉgiờ cậu không cần mạngŀcô, chỉ muốn thân mật¡hơn nữa với cô, vìtsao cô lại không cho⍳được?
Trên TV đang chiếu chương|trình giải trí rỗng tuếch.
TônTâm Nghiên khẩn trương nắm¦lấy cánh tay cậu, không↿biết ai toát mồ hôi,ǁda của hai người có]chút dính dính.
Khuỷu tay HàtTân chống bên đầu cô,ľcả người mang khí thế¡bừng bừng. Chóp mũi haitngười đối nhau, cậu nhìn‡vào mắt cô, quan sát/phản ứng của cô.
Lông miĩTôn Tâm Nghiên rất đen_lại cong vút lên.
Âm thanhŀcủa cô nhỏ và nhanh,`như có như không: “Chỉtchạm vào một chút thôi,ɉđược không…”
Thở ra một hơiỊthật sâu, Hà Tân khôngłnói gì, bàn tay ở[hai bên người cô nhẹỊnhàng vuốt ve hai lần.ťSau đó trực tiếp hướngljlên trên rồi phủ lên.ǰNgực Tôn Tâm Nghiên phập‡phồng rõ ràng.
Xúc cảm ấm[áp, tinh tế lại mềmljmại, viền áo ngực mỏngìhơi lệch ra. Cảm giác⍮nắm trong lòng bàn tayŀchân thật hơn lúc nhìn,²cũng hoàn toàn khác lúc|xem video. Khoái cảm xôngÍthẳng lên đại não, cậuÍhôn cô thật sâu, khắc⁞chế lại xúc động màťxoa nắn nhẹ nhàng.
Mặt TônȊTâm Nghiên đỏ lên, côĨkéo góc áo cậu, đónǰnụ hôn của cậu. Cô↿cảm giác trái tim của⍳mình bị bao bọc lấy,ỉmơ mơ hồ hồ. Cậu±nhào nặn nơi đó một]chút, một dòng điện từĩcột sống đánh thẳng lên,ìtoàn thân cô đều lộnĩxộn, cô dùng sức đẩyỈtay và vai cậu. Đẩyɉvài cái Hà Tân mới²dừng lại.
Trên chiếc giường màu&trắng, hai người ôm nhau±thật chặt.
Tôn Tâm Nghiên vùiȊđầu trong cổ cậu như)đã chịu tổn thương, nửaingày không nói một lời.
Trên²thực tế, sự trong trắng»của cô đúng là đãƚbị thương.
Hà Tân đè côìdưới thân, tóc dài chậm(rãi tản ra, rơi trênǁgối.
“Vẫn khó chịu sao?”
“Bạn trai^bạn gái đều như vậy,]không tin em hỏi những⍮người khác xem. Nhẫn nhịnŀđến bây giờ, anh cũngtsắp hỏng rồi…”
Hà Tân cũng(không nói quá, không cóỈbạn gái đã đành, tuổi³này mà có bạn gái,Ịôm ấp hôn môi rấtȊdễ có phản ứng. Có¡đôi khi thực sự khôngǰkhống chế được, cậu đềutcứng rắn chịu đựng, sợldọa đến cô.
Tôn Tâm NghiênỈhít một hơi thật sâuȊtrong lồng ngực, tâm tìnhthả lỏng không ít: “Là‘anh nói không giữ lời,,nói chỉ chạm thử.”
Hà Tân:↾“Anh thật sự không nhịnỉđược, rất thích…”
Tôn Tâm Nghiênłgiờ tay che miệng Hà)Tân lại, không cho cậu↾nói tiếp.
Cô đỏ mặt kìmƗnén: “Anh đừng nói nữa.”
Quaímột lát, Hà Tân kéo²tay cô xuống: “Đúng rồi,¡suýt chút nữa quên chojem xem cái này.”
Đứng dậy‡lướt qua cô, Hà Tân⍮cầm di động trên tủªđầu giường.
“Xem cái gì?”
Tôn Tâm‡Nghiên dựa vào vai cậu,ſnhìn đầu ngón tay cậuínhẹ nhàng di chuyển trênľmàn hình, mở ra albumŧảnh.
Trước mắt chợt lóe lênánh sáng trắng, ngón tay^Hà Tân dừng lại, đưaȊmàn hình tới trước mặt↨cô. Rốt cuộc Tôn Tâm»Nghiên cũng cười lên thật|ngọt ngào.
Trong ảnh là Tiểu⁞Bành Kỳ ôm Hà BồiƗNghiên. Một người một chó,&cả hai đều nhìn thẳng_vào ống kính.
“Bành Kỳ khôngìsợ chó nữa?” Tôn Tâm⍳Nghiên vẫn luôn rầu rĩ⇣Hà Bồi Nghiên phải làmĩsao bây giờ.
“Bị anh huấníluyện rồi.”
“Anh huấn luyện thếŀnào?” Tôn Tâm Nghiên nói:¹“Nhất định là anh lại²bắt nạt em ấy.”
Hà Tân:ĩ“Anh đã hỏi rồi, nămťnhất bọn anh nhất định[phải nội trú ở trường.↿Đến lúc đó xem thếỊnào, nếu năm hai cóïthể dọn ra ngoài ở,lanh mang Bồi Nghiên tớiÌđây cho em.”
Trong lòng ấmráp, Tôn Tâm Nghiên nhìnỊcậu chăm chú bằng ánh¦mắt hồn nhiên ngây thơ.
“Anhłthấy trường mới chưa, cảmŧthấy thế nào?”
“Cũng được, hômţnay mới bỏ hành lý)vào, chưa kịp nhìn kỹ.”
“Buổi»tối anh sẽ về?”
“Không về,Ȋngủ ở đây một đêm,íngày mai qua thu dọnlsau.”
Trong lúc nghỉ hè, TôniTâm Nghiên và cậu lênťmạng xem ảnh và giới¹thiệu vắn tắt, trường của³cậu còn nhỏ hơn trườngìcủa cô.
Cả nước nhiều trường³đại học hàng không vũ*trụ như vậy, Tôn Tâm[Nghiên không hiểu vì sao⍮cậu phải một hai đăngïkí trường này. Hà Tân¦nói, đừng nhìn địa vịĨchênh lệch của trường này,⇣trông thì không đáng chú^ý nhưng lại đứng đầujcả nước về lĩnh vực[hàng không vũ trụ.
Nói đếnţhàng không vũ trụ, Tôn¡Tâm Nghiên vốn tưởng rằng⁏sẽ học lái máy bay,⁏học chế tạo máy bay,ɉcô cho rằng cậu muốnªlàm phi công. Hà Tânỉbị suy nghĩ của cô⁞chọc cười, nói ngành chủ]đạo là làm về thămldò vũ trụ, vệ tinh*thông tin. Về sau cậuſmuốn phát triển theo hướng&thăm dò vũ trụ.
Tôn TâmȊNghiên nghe cậu nói nửaìngày: “Thăm dò vũ trụ?ŗLà lên mặt trăng đúngÌkhông?”
“Không khác lắm, em nói³cái gì chính là cái/đó.”
Tôn Tâm Nghiên ngoài miệng[nói “Lại qua loa lấy_lệ với em”, trong lòngƪlại âm thầm hãnh diệnƚvì cậu.
Ngoại trừ tính cách,Ịvề bản chất bọn họĨlà những người giống nhau.`Người khác sẽ nhìn vàołbối cảnh hiện tại, thấy/rằng các ngành kinh tếŀđang phát triển khá, nhưngȊbọn họ chỉ nghe theo‡lý tưởng trong lòng, có_chút ngây thơ, lại có]chút nhiệt huyết của tuổiţtrẻ.
Gần 10 giờ tối, Hà⍳Tân mới đưa Tôn TâmǁNghiên về trường.
Đi trên đường,ỉbọn họ nắm tay nhau,*đèn đường sáng trưng, TônƚTâm Nghiên thấy như mình⍳đang nằm mơ.
Bọn họ đã|cùng nhau đi đến mộtïnơi xa như vậy. Nhữngjchuyện xảy ra vào baǁnăm cấp 3 vẫn còn,hiện rõ trước mắt.
Hà Tân(đưa cô đến dưới lầu`ký túc xá. Ở cửaţcũng có một đôi yêu[nhau lưu luyến không nỡªrời.
“Anh ở khách sạn mộtimình phải cẩn thận, đóngŗhết cửa và cửa sổtlại.” Cô dặn dò.
“Biết rồi.&Ngày mai tới tìm em[đi ăn sáng.”
“Anh dậy sớm)được sao?”
Cậu lười nhác nói:Ị“Không dậy nổi cũng phải&dậy.”
Ánh sáng lờ mờ, Tôn⍳Tâm Nghiên đứng trên một↾bậc thang, vừa vặn nhìn&thẳng vào mắt cậu.
Cô đặtƪhai tay lên vai cậu,⍳mỉm cười nói: “Ngày mai⁏em gọi điện gọi anh)dậy.”
“Được.”
“Em vào đây…” Cô hướnglvào trong chỉ chỉ, lại_hỏi: “Anh có quen ngủǁở khách sạn không?”
Mặt Hà↾Tân có chút ủ rũ,⍳cậu cười nhàn nhạt: “Không⍮quen, em cũng không ngủ¹cùng anh.”
Càng ngày càng khôngjđứng đắn, Tôn Tâm Nghiênſliếc mắt nhìn cậu mộtljcái: “Em lên đây.”
Một cánhÍtay ôm lấy eo cô,fHà Tân ôm cô.
“Đừng như²vậy, đang ở cửa ký‘túc xá của em đấy…”
Hà¡Tân ôm chặt: “Được, lên³đi, ngủ sớm một chút.”
Tôn,Tâm Nghiên chạy lên lầu.]Vừa đến phòng ký túc[thì nhanh chóng chạy raƚban công, nhìn xuống.
Bóng đêmɉbao la mờ mịt, cây⁏cối đứng thẳng hai bên¹đường, bóng dáng ai đó⍮vẫn là bộ dạng lườijnhác của thời cấp ba,ljbóng cậu cứ dần dầnȊđi xa trong màn đêm,Ìsau đó dần dần biến(mất.
“Bạn trai cậu đẹp trai⍮thật đấy.”
Không biết Trình Daoftới khi nào, nói ởľsau lưng cô.
Tôn Tâm Nghiên¦cười: “Cũng được.”
“Hôm nay mấyɉnữ sinh 306 đều trông|thấy cậu ấy, nói là↾siêu đẹp trai. Các cậu‡là bạn cấp ba à?”
Tôn³Tâm Nghiên gật đầu.
“Buổi chiều±các cậu đi đâu chơiǁvậy?”
“Ở trong trường đi dạo⇣thôi, cũng không chơi cái]gì, cậu ấy vừa tới,_rất mệt.”
Lại thêm một côĨgái mới phơi tất vả¡đồ lót ở ban côngƗtiến vào, hỏi: “Tôn Tâm±Nghiên cậu có tắm không.)Phòng tắm sắp đóng cửałrồi, cậu có đi tắm]hay không?”
“À…” Tôn Tâm Nghiênǰậm ừ: “Tôi không đi,⍳lát nữa múc nước tắm⁏đơn giản ở kí túc¡xá là được.”
Hai cô gáiţnhìn cô đi khỏi banĩcông, nói với nhau: “Hìnhſnhư cậu ấy gội đầu⍳rồi…”
Trình Dao dẩu dẩu miệng:»“Không biết.”
…
Cứ như vậy, Tôn&Tâm Nghiên và Hà TânĨchính thức bước vào thờiɉkì học đại học của⇣mình.
Sau khi kết thúc kìŀhuấn luyện quân sự, Hà)Tân đưa Tôn Tâm Nghiênĩđi dạo trong trường cậu.
TrườngÍhọc không lớn, khu dạyţhọc cũng lâu đời. Là]trường thuộc ngành kĩ thuật[uy tín và lâu đời,ìnên rõ ràng trong trườngŀnam nhiều nữ ít. HàŗTân đưa cô đến nhà¡ăn ăn cơm, có khôngƗít người xung quanh nhìn(bọn họ.
Bề ngoài xuất chúng(lại xuất hiện ở đây,ǰHà Tân vừa đến đãĨcó chút danh tiếng trong↨giới tân sinh viên. TrongÌtrường học số lượng sinh_viên nữ không nhiều lắm,fbên này lại thấy cậu_mang một cô gái đến_ăn cơm.
Hỏi một chút, thìªlà đã có bạn gái.
Ban⁞đầu, mỗi ngày Hà Tân»và Tôn Tâm Nghiên gặp*nhau một lần. Nhưng sauÌkhai giảng, các môn chuyên⍮ngành của bọn họ chấtłđống, khoảng cách giữa haiÍtrường lại không gần, nênĩvề sau đổi thành mộtłtuần gặp nhau hai baſlần.
Tôn Tâm Nghiên phát hiện,1cuộc sống sinh hoạt ởƪtrường học của bọn họ⍳bị trường quản lý rấtƚnghiêm, vốn không giống lờiỊnhiều người nói rằng lên`đại học chơi là chủţyếu.
Thời khoá biểu vừa đượcǁcông bố, toàn bộ ký/túc xá đều là tiếng»kêu rên.
Một tuần năm ngàyľđều có tiết, trong đóŗhai ngày tám tiết, dườngĩnhư lịch học tập và⇣nghỉ ngơi giống hệt hồiłcấp ba.
Tất cả đều là↨chương trình học cở sở,łchương trình không nhiều lắm./Đôi khi có cả Hóathọc, Vật lý khiến ngườirta nhức đầu, Tôn TâmťNghiên cảm giác mình như)quay về thời cấp ba.
Bài↨học nhập môn mà sinh,viên y khoa mong chờǰnhất có lẽ là tiếtľgiải phẫu.
Lần đầu tiên đi/học, ai cũng có chútɉhưng phấn, cuối cùng cũngìcó thể nhìn thấy thiÌthể. Có bạn nữ cựctkỳ sợ hãi, không biếtŀphòng thí nghiệm của các↨giảng viên có hình dáng⍳thế nào, có người nóiƪmình sẽ choáng máu chọcicười cả lớp.
Kết quả, thứŧbọn họ nhìn thấy làỊthi thể không còn chútľhuyết sắc được ngâm trongªformalin. Giảng viên chỉ cho)bọn họ xem, không cho^chạm vào.
“Giống như quan tàibằng thủy tinh bị bịtƗkín hoàn toàn, toàn bộrcơ thể đều bị ngâm↨ở bên trong, sau đó¡lấy làm tiêu bản, nhìnɉrất giả, không kinh khủng|lắm, nhưng ngửi mùi thìªhơi buồn nôn…”
Trong nhà ăn,¹Hà Tân cầm đũa trongȊtay, mặt không biểu cảmljnhìn cô: “Cơm nước xong)lại nói, được không?”
“Được.” TônÌTâm Nghiên gật gật đầu:^“Nhưng em nói với anh↿biết, thật sự không kinh³khủng như trong tưởng tượng,đâu, da thịt đều trắng↿bệch hết.”
Lúc này Hà Tânŗmới ý thức được, cóȊbạn gái học y là,phải chuẩn bị tư tưởng.
Sauţkhai giảng mấy tuần, Hà]Tân đưa Tôn Tâm Nghiênţđến những địa điểm lớnɉnhỏ di dạo một lần,ǰhọ chụp rất nhiều ảnhŀchung.
Tôn Tâm Nghiên đăng ảnh↿lên diễn đàn trường, khóa*trong album.
Cô thay đổi hình[đại diện trong diễn đàn²trường.
Lúc đầu muốn thay ảnhǁcô và Hà Tân nắmítay nhau, sau lại cảmÍthấy không được, nên đã⍮vào album của Hà Tânĩtrộm một bức ảnh.
Buổi tối↿hôm đó, bạn cùng phòng]hỏi cô: “Cậu đổi hình/đại diện là một ly¡kem à? Mùa hè đãľqua rồi mà.”
Tôn Tâm Nghiênǁthật muốn nói cho cô³ấy biết, đó không phảiìlà một ly kem bìnhǁthường.
Khi Hà Tân thắng trậnĨbóng rổ lúc còn họcŧcấp ba, vào buổi hẹn,hò đầu tiên của bọn²họ, cậu đã chụp một‡bức ảnh.
Chớp mắt một cái,jhọc kỳ mới đã qua»hơn một nửa. Gần đây,_người chơi diễn đàn trườngthình như đã giảm xuống,²đổi mới trạng thái càng‡ngày càng ít. Có lúc,tTôn Tâm Nghiên sẽ không⁏nhịn được mà xem giaoȊdiện của các bạn họcǁcấp ba.
Lý Địch tới mộtíđại học ở Sơn Đông.ţVì may mắn, trường lấy,điểm không cao lắm nhưng`lại đào tạo chuyên nghiệp.⍮Lúc mới vừa khai giảng,Ɨmỗi ngày hai cô đềujgọi điện thoại cho nhau,ªrồi từng người hoà nhậpȊvới cuộc sống của tân¦sinh viên, liên lạc cũngít đi.
Trần Ngạn Kỳ thi_vào làm một học viênỈquốc phòng. Tôn Tâm Nghiênƚthực sự hoài nghi cậu|ta và Hà Tân có&quan hệ không đứng đắn,↨lên đại học rồi màjmỗi ngày họ vẫn liênťlạc với nhau. Có lần±Hà Tân đưa điện thoại)cho cô, ép cô nói¡với cậu ta vài câu,±hẹn nghỉ đông về nhàſtụ họp.
Còn Hàn Đông, cậuìấy được đi Bắc Kinhìnhư ý nguyện. Cậu ấyľmới đăng trạng thái mớiŗnhất trên diễn đàn trường,gồm 6 chữ: Xin³chào, đại học Bắc Kinh.ȊPhía dưới là rất nhiều,lời kính nể và khentngợi.
Từng người dần bước vào³quỹ đạo của cuộc sốnglcủa riêng mình, giống nhưlđi xa, nhưng lại giống,như vẫn ở rất gần.ĩChỉ cần gửi một tin⁞nhắn, gọi một cuộc điệnĩthoại là được đáp lại,ǰlại nghe được âm thanhỉquen thuộc kia.
Trừ Hoàng Trĩ⁞Vi đi trước khi thi⇣đại học. Sau khi côǁta đi, không ai biết↨tin tức của cô ta‡cả. Có lúc Tôn Tâm±Nghiên nghĩ cô ta thôngľminh như vậy, nếu cuốiƪcùng nỗ lực một chút,Ìkhông biết sẽ đỗ đại»học nào.
Cô ta có tiếc¹nuối vì điều này không?
…
Mấy)ngày sau khi Tôn TâmìNghiên đổi xong hình cái*đại diện, Hà Tân cũngŀđổi hình đại diện.
Trong ảnh⍮là một chú chó nhỏìmàu trắng, và một bànŧtay xinh xắn đang sờȊđầu nó.
Tôn Tâm Nghiên chậm¦rãi mỉm cười trước máy⁞tính.
Nhưng không bao lâu sau,rTôn Tâm Nghiên đắm chìmitrong tình yêu ngọt ngàovà việc học nặng nề(phải đối mặt với điều⍳phiền não nhất của đạiǁhọc.