Tôn Tâm Nghiên ngừng bút, nghi ngờ nhìn về phía Lý Địch. Lý Địch liếc mắt ra ngoài cửa sổ:”Hình như bọn họ đang nhìn cậu.”
Trên hành lang, ánh mặt trời nghiêng nghiêng, hai chàng trai bị cô phát hiện cũng chẳng ngại ngùng gì, một người cười toe toét, một người làm mặt lạnh. Trần Ngạn Kỳ vẫy tay với cô.
Không giỏi ứng phó với mấy trò đùa nhàm chán của lũ con trai, Tôn Tâm Nghiên dứt khoát làm như chưa phát hiện, cúi đầu tiếp tục làm bài tập.
Bên ngoài, Trần Ngạn Kỳ nháy nháy mắt với Hà Tân, vẻ mặt giống như cô gái nhỏ đắc ý. Hà Tân khinh thường lườm cậu ta một cái, mặc kệ cậu ta.
…
Sau một tuần mưa không dứt, nhiệt độ giảm hẳn, giáo viên học sinh của trường đều mặc áo khoác, áo bông, trên xe điện chen chúc thậm chí có người còn mặc áo lông vũ.
Lý Địch không mặc đủ quần áo đến trường, bên ngoài chỉ khoác áo choàng mỏng dính, đến trường sớm rồi liên tục kêu lạnh.
Tôn Tâm Nghiên nói:”Ngày mai tớ mang cái áo bông đến đây, cậu mặc thử một chút.
Lý Địch ôm mặt cô:”Đúng là nàng thiên sứ nhỏ.” Bỗng nhiên lại nói:”Bữa trưa ăn gì, tớ mời cậu. Ủa, cậu còn phải viết bài trên bảng thông báo lớp sao?”
Tôn Tâm Nghiên gật đầu.
Lý Địch thở ngắn than dài:”Vậy là không thể đến ‘Little Jumping Frog’ rồi.”
‘Little Jumping Frog’ là quán ăn nhỏ trước cổng trường, mỗi ngày khi đến giờ cơm trưa của học sinh, đều có hàng dài xếp trước quán, phải rất lâu mới mua được cơm.
Tôn Tâm Nghiên nói:”Thứ sáu đi ăn?”
Lý Địch nói:”Được.”
Năm nhất của trung học, cứ hai tháng phải viết báo cáo lên bảng đen một lần, Lý Ái Trân yêu cầu năm tổ thay phiên nhau viết báo cáo, tổ trưởng tự sắp xếp người viết. Tháng này trùng hợp đến tổ của Tôn Tâm Nghiên.
Tôn Tâm Nghiên chịu trách nhiệm vẽ hình minh họa bên trái góc bảng. Mỗi ngày đều có rất nhiều tiết học, cô không có thời gian rảnh, hai ngày nay đều tranh thủ giờ cơm trưa để vẽ phác họa.
Sau bữa trưa, Lý Địch trở lại kí túc xá lấy thêm sách, Tôn Tâm Nghiên lại bắt đầu công việc vẽ vời của mình.
Chỉ có một vài người trong lớp. Cô di chuyển ghế của mình về phía cuối lớp, đặt hộp thuốc màu lên chiếc bàn trống bên cạnh. Vừa mới bắt đầu vẽ, Hà Tân đã bước vào lớp.
Đằng sau có cảm giác áp bức vì hiểu lầm gì đó, Tôn Tâm Nghiên vừa quay đầu lại đã thấy cậu không tiếng động mà đứng sau lưng cô.
“Tôi xin lỗi, không thấy cậu về lớp nên đã để nó lên.” Cô vội vàng dọn dẹp mấy hộp thuốc màu trên bàn cậu xuống.
Hà Tân không nói gì, sau khi ngồi xuống, lấy tập giấy từ trong ngăn bàn, xé lấy mấy tờ, lau sạch chỗ cô vừa đặt hộp màu lên.
Tôn Tâm Nghiên đứng bên cạnh đỏ mặt, liếc nhìn cậu.
Lại có bảy tám người nữa bước vào phòng học. Tôn Tâm Nghiên đứng trên ghế vẽ tiếp, lơ đãng quay đầu lại, thấy người phía dưới đã nằm gục xuống bàn, mặt chôn vào khuỷu tay.
Mấy bạn nữ cùng tổ bước vào cửa sau, đứng bên cạnh Tôn Tâm Nghiên nhìn:”Vẽ đẹp quá, tớ có giúp được gì không?”
Tôn Tâm Nghiên nhìn cô ấy:”Đem nước rửa bút màu ở dưới đất lên hộ tớ.”
“Được.” Cô gái nhìn xuống sàn nhà, cầm lấy lọ nước rửa:”Nước này bẩn rồi, để tớ đi thay giúp cậu.”
“Không cần đâu, tớ chỉ rửa tí bút màu thôi. Khi nào tớ xuống, tớ tự thay, đằng nào cũng muốn rửa một loạt bút.”
Ba nam sinh ở đằng sau không biết đang chơi trò trẻ con gì, cậu đẩy tôi, tôi đẩy cậu, vừa kêu la vừa cười ầm ĩ.
Cả cô gái lẫn Tôn Tâm Nghiên cùng nhìn phía bọn họ. Cô gái nói:”Các cậu chú ý đấy, đừng có đẩy về phía bảng báo cáo, vẽ màu vẫn chưa xong đâu.”
Các nam sinh đang chơi cao hứng, rảnh đâu lọt tai mấy lời cô nói.
Cô gái đưa lọ nước cho Tôn Tâm Nghiên:”Tớ về chỗ trước, cậu cần giúp gì cứ gọi tớ.”
“Được.”
Lớp học ồn ào, Tôn Tâm Nghiên đưa lưng về phía lớp học, rất tập trung tô vẽ.
Mấy nam sinh bên cạnh quậy quậy phá phá, không biết sao thành, hai nam sinh cười cười cùng hợp lực đẩy một nam sinh về phía Tôn Tâm Nghiên, chàng trai đó đương nhiên liều mạng kháng cự.
Chú ý tới động tĩnh bên dưới, Tôn Tâm Nghiên lập tức trèo xuống ghế, tay cầm bút màu và lọ nước rửa, hơi lùi ra sau để ngắm nhìn bức tranh. Qủa nhiên, mấy nam sinh kia cũng dừng lại theo.
Ai biết, nhân lúc nam sinh bị đẩy thả lỏng cảnh giác, hai nam sinh còn lại cùng nhau nháy mắt, từ phía sau đẩy chàng trai kia một cái.
“A!”
Bên hông bị đẩy mạnh, Tôn Tâm Nghiên suýt nữa thì ngã sấp, lảo đảo vài bước, hoảng loạn giữ thăng bằng.
Lọ nước rửa màu theo quán tính bay toàn bộ ra ngoài.
Lúc nửa tỉnh nửa mơ, Hà Tân nghe thấy ồn ào sau lưng, di chuyển hai cánh tay tê rần, cậu cảm thấy trời đang mưa.
Trời mưa? Lông mi cong run run, mở mắt ra.
Trên đầu, trên cổ lành lạnh. Lật tay sờ lên cổ một cái, ướt nhẹp.
Tôn Tâm Nghiên bên này còn chưa kịp ổn định, đã thấy người trước mặt bỗng từ bàn đứng bật dậy, như bị điện giật. Bàn ghế phát ra âm thanh thật chói tai.
Hà Tân che cổ, nhìn trái phải, cuối cùng, ánh mắt dừng trên người Tôn Tâm Nghiên.
Cô đứng tại chỗ, tay cầm lọ nước rửa. Nói là lọ nước, thực chất chỉ là chai nước trong suốt cắt nửa. Cái chai và trên tay cô đều là nước, từng giọt từng giọt rơi xuống đất.
Ấn đường nhíu chặt, Hà Tân nhìn cô cùng đồ vật trên tay cô. Nhìn lại lòng bàn tay đầy nước bẩn của mình, vẫn không thể tin nổi mà dùng tay còn lại sờ lên đầu, rồi lại nhìn lòng bàn tay.
Cảm giác trên cổ còn có bọt nước đang chảy xuống.
Chà, sau khi cả hai tay đều bẩn, Hà Tân mới lấy lại phản ứng, muốn lấy giấy trong ngăn bàn. Áo khoác nhét ở ngoài cùng, đôi tay cậu cứng đờ, cuối cùng cũng không có động vào.
Mấy nam sinh bày trò đều ngượng ngập chộp dạ, sớm trốn mất, để lại Tôn Tâm Nghiên một mình đứng đó, đối mặt với cục diện xấu hổ này.
Học sinh trong lớp không rõ chuyện gì, đều tò mò quay đầu lại, nhỏ giọng trao đổi:”Chuyện gì vậy nhỉ? Sao mặt lại thế kia?”
Có người đáp:”Tôn Tâm Nghiên hắt nước lên mặt học sinh mới.”
“Hả?”
Không giống chuyện Tôn Tâm Nghiên sẽ làm cho lắm.
Dưới con mắt của mọi người, mặt Tôn Tâm Nghiên đỏ lên, không biết phải làm sao.
Nhưng dù sao cũng là cô hắt nước lên người ta, cứ đứng đực ra đấy cũng không đúng.
“Thật xin lỗi.”
Hà Tân quay đầu, nhìn chằm chằm Tôn Tâm Nghiên, cậu mấp máy môi, kiềm chế gật đầu, rời khỏi phòng học.
Ngẫm nghĩ, Tôn Tâm Nghiên vội vàng chạy về chỗ cầm tập giấy, đuổi theo ra ngoài.
Sau khi hai người rời khỏi, lớp học nháy mắt lại ồn ào, tiếng cười, tiếng đập bàn ầm ĩ.
Tôn Tâm Nghiên đuổi theo đến phòng tắm.
Hà Tân rửa sạch hai tay, lại đem cả đầu nhúng thẳng vào bồn nước, hắt nước giội lên đầu.
Thời tiết lạnh như vậy, bắt cậu tẩy rửa kiểu này, cô thực sự rất áy náy.
“Không cần rửa như vậy, hôm nay quá lạnh, về sau sẽ đau đầu.”
“Không phải cậu ở kí túc xá sao, cậu về kí túc xá rửa đi. Tôi xin thầy cô nghỉ học hộ cậu.”
“Thật xin lỗi. Tôi đang tập trung vẽ tranh, mấy người kia lại đẩy tôi một cái.”
Ỷ vào tình nghĩa lúc nhỏ, cô cố gắng nói chuyện với cậu như một người bạn tốt, kết quả không biết Hà Tân đang thật sự giội đầu hay cố tình giả bộ không nghe thấy, hoàn toàn không phản ứng.
Nước chảy ào ào.
Càng nói, giọng càng nhỏ đi, Tôn Tâm Nghiên cũng cảm thấy mất mặt, đứng bên cạnh rửa tay.
Nhớ lại cảnh lúc nãy, trong đầu cô hoàn toàn trống rỗng. Hắt cậu như thế nào, cô hoàn toàn không biết.
Chờ đến khi tẩy rửa xong rồi, rốt cuộc Hà Tân cũng ngẩng đầu, nâng mặt nhìn cô.
Mặt cậu thật sự rất nhỏ, mắt đen như mực, phủ đầy hơi nước. Nước đi từ tóc mái, xuống lông mày, cằm nhọn, rơi xuống. Tôn Tâm Nghiên nhấp môi dưới, đưa giấy cho cậu. Cuối cùng cậu cũng chịu nhận, lau lung tung.
“Tôn Tâm Nghiên.” Bỗng Hà Tân lạnh lùng mở miệng.
“Ừ.”
“Có một chuyện, tôi không biết cậu có cảm thấy hay không.”
“Cậu nói đi.”
“Mỗi lần tôi chạm mặt cậu, đều rất xui xẻo.”
Tôn Tâm Nghiên không hiểu ý cậu.
Hà Tân nói:”Biết bây giờ nên làm gì không?”
Cô nhìn cậu.
“Chú ý giữ khoảng cách, như vậy cả hai đều tốt, hiểu không?”
Không chờ Tôn Tâm Nghiên đáp lời, vo giấy thành một cục tròn, theo đường cong parabol quăng xuống sọt rác, người bỏ đi rồi.
…
Tối nay về đến nhà, Tôn Tâm Nghiên sau khi làm xong bài tập, nhàm chán ra phòng khách chơi. Cửa phòng sách chưa đóng hẳn, cánh cửa lộ ra chút ánh sáng, là bố Tôn đang soạn giáo án. Trường học của mẹ Tôn có liên hoan, đến giờ vẫn chưa về.
Ngồi xuống ghế sô pha, Tôn Tâm Nghiên ấn hai công tắc, lại đưa tay mở đèn tường đặt chéo vách tường.
Dưới ánh đèn của mấy tinh thể nhỏ, thiên sứ nhỏ tỏa ra ánh sáng mờ nhạt mà lộng lẫy.
Tôn Tâm Nghiên cúi đầu xem lời nhạc, mái tóc đen mềm mại rũ xuống, che khuất nửa bên má.
“Friendship Forever”, bài hát được biểu diễn ở buổi văn nghệ trường. Ngày thường đều trở về quá muộn, cô chỉ có thể tranh thủ tập luyện bài hát vào cuối tuần.
Dưới ánh đèn, những chú thích dày đặc trên tờ phổ nhạc, Tôn Tâm Nghiên thất thần.
Trong đầu nhớ lại lời Hà Tân nói.
Cô đã đắc tội gì với cậu sao?
Cậu nhập học lâu như vậy, cũng chưa từng cười với cô một lần. Theo lý mà nói, cũng phải là cô xụ mặt với cậu chứ, sao lại đảo lộn thế này? Lại còn phải giữ khoảng cách…
Tôn Tâm Nghiên cảm thấy mình quá tốt bụng, còn bị chơi một vố, không dưng lại đưa bài thi cho cậu chép.
Đang nghĩ ngợi, khóa cửa bỗng chuyển động, mẹ Tôn đã về.
“Mẹ.”
“Sao còn ngồi ở đây?” Mẹ Tôn để túi xách lên tủ, đóng cửa thay giày.
Hôm nay mẹ Tôn diện đồ rất đẹp, áo gió tối màu kết hợp với chiếc váy dài, vừa mặn mà lại có khí chất, trên mặt còn trang điểm nhẹ.
“Sao mẹ về muộn vậy?”
“Cùng các cô của con ăn bữa cơm.”
Tôn Tâm Nghiên đứng lên:”Con về phòng trước.”
“Ngủ sớm một chút, đừng có thức đêm, không tốt cho da đâu.” Mẹ Tôn treo áo khoác lên giá.
“Vâng ạ.”
Ngồi vào bàn học, Tôn Tâm Nghiên mở quyển sách, cầm chiếc bút, lặng lẽ chìm vào một biển câu hỏi.