Chuyện không đơn giản như vậy, quá trình chuyển từ một trường đại học trong nước sang nước ngoài rất phức tạp, chuyển tới trường ở California lại càng khó hơn. Lúc đầu cậu không hề có ý định này, nhưng vào kì nghỉ hè, vị giáo sư cho Hà Tân tham gia ở phòng thí nghiệm đã hỏi cậu về tình hình trong nước, rồi nói đến việc chuyển trường ở California mùa thu năm nay, khuyến khích cậu đăng kí thử.
Sau đó ông còn cố ý nói chuyện với Hà Tân, tỏ vẻ rất coi trọng cậu, có thể giúp cậu viết thư giới thiệu.
Có rất nhiều thời điểm, con người không thể đạt được tầm cao mới, vì còn thiếu con đường nhỏ. Có con đường nhỏ, dám đi là được.
Vài năm trước, dù thế nào Hà Tân cũng không dám nghĩ rằng mình có thể vào học ở ngôi trường đẳng cấp thế giới như này, mà hiện tại cậu còn có cơ hội để trở thành một sinh viên thực thụ ở đó.
Tất nhiên, đi trên một con đường như vậy, có rất nhiều khó khăn phải đối mặt. Thỏa thuận trao đổi mà cậu ký tại trường là một năm, bên này nhận hay không nhận là một chuyện, trường trong nước có chịu thả người hay không lại là chuyện khác. Nếu có thể chuyển trường thành công, có khả năng cậu sẽ tốt nghiệp trễ một năm.
Hơn nữa, Tôn Tâm Nghiên vẫn còn ở Cáp Nhĩ Tân…
“Anh có thể chuyển trường đến đây à? Đang học đại học trong nước cũng có thể chuyển ra nước ngoài?”
Trở lại khách sạn, Tôn Tâm Nghiên đặt ba lô xuống, giả vờ bình tĩnh nói chuyện với cậu.
“Có thể, nhưng khá rắc rối, trường danh tiếng yêu cầu cao, cơ hội thành công là rất nhỏ.”
“Có thể sẽ không chuyển được, nên anh không cần nói với em?” Đôi mắt cô toát lên sự thất vọng không thể che dấu được.
Hà Tân nhìn cô “Không phải, anh đã định nói cho em biết nhưng không có cơ hội.”
Dựa vào chiếc bàn bên cạnh, Tôn Tâm Nghiên rũ ánh mắt xuống, không nói lời nào.
Hà Tân biết cô sẽ phản ứng như vậy, “Nếu em không đồng ý coi như chưa từng có chuyện này.”
“Em chưa nói không đồng ý.”
Sau một lúc, Tôn Tâm Nghiên cất tiếng nói, “Em không có không đồng ý, đây là chuyện riêng của anh. Em chưa từng phản đối anh làm cái gì, anh muốn đi đâu cũng được, em sẽ không ngăn cản anh.”
Thật ra cô hoàn toàn có thể dùng những lời hứa hẹn trước kia cậu để sỉ vả cậu, cái gì mà đi học cùng cô, mang Bồi Nghiên tới Cáp Nhĩ Tân, cậu tốt nghiệp sẽ kết hôn… Nhưng làm vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.
Trời cao biển rộng, cô sẽ không ngăn cản cậu bước về phía trước.
“Thật ra anh có một ý tưởng… ” Hà Tân kéo tay cô lên, “Nghiên Nghiên, em có muốn đến đây với anh không, bên này có nhiều trường lắm, em vẫn luôn bảo học y khổ quá, vừa lúc có thể đổi hướng thử, học cái gì nhẹ nhàng thích hợp thôi. Khí hậu ở đây cũng rất phù hợp với em, em cảm thấy sao?”
Cậu muốn cô cùng đi với cậu.
“Anh cảm thấy nó thực tế không?” Ngón tay của Tôn Tâm Nghiên cứng ngắc.
“Cái gì thực tế, cái gì không thực tế, con người phải dám nghĩ dám làm, chỉ cần em đồng ý, hai chúng ta có thể tìm ra cách, chẳng chuyện gì là không thể được.”
Tôn Tâm Nghiên rút tay mình ra khỏi tay cậu, liếm môi, “Hà Tân, anh cứ thu xếp chuyện của mình đi, đừng lo cho em. Em không muốn ra nước ngoài đâu.”
“Nghiên Nghiên…”
“Được rồi đừng nói nữa, em hơi đau đầu, muốn đi ngủ.”
Khoảng thời gian còn lại, Tôn Tâm Nghiên không biết mình đã dạo chơi ở Mỹ với tâm trạng gì, nhìn cái gì cũng nuốt không trôi. Ba ngày cuối cùng, cô từ chối đi bất cứ đâu, nói mình mệt, cứ làm ổ trong khách sạn xem TV. Hà Tân biết cô đang giận, nhưng cũng chẳng biết làm gì, chỉ tận lực dỗ dành cô.
Một ngày trước khi cô đi, Hà Tân bị gọi tới phòng thí nghiệm, Tôn Tâm Nghiên đi theo cậu, một mình ngồi phơi nắng trên bãi cỏ xanh chờ cậu.
Sinh viên đi bộ trên những con đường râm mát bóng cây xung quanh, ánh nắng mặt trời ở khắp mọi nơi, có người da trắng, cũng có những gương mặt châu Á.
Trong đầu Tôn Tâm Nghiên mờ mịt một mảnh.
Qua một lát, cô thấy một bóng người xuất hiện từ bên kia.
Nữ sinh mặc áo phông thể thao rất đơn giản, quần đùi rách, đeo một cái balo lớn vội vàng đi tới. Ánh mắt cô ta đảo qua bãi cỏ, dường như đã nhận ra Tôn Tâm Nghiên, Thẩm Minh dừng lại, mỉm cười với cô.
Tôn Tâm Nghiên nhìn cô ta, không cười.
Nụ cười thân thiện không được đáp lại, Thẩm Minh dường như cũng chẳng để ý, bước nhanh về phía phòng thí nghiệm.
Hai giờ sau, mấy sinh viên cùng nhau đi ra, Thẩm Minh nói chuyện với Hà Tân, kèm theo những cử chỉ đơn giản, Hà Tân gật đầu, hai người như đang thảo luận gì đó.
Tôn Tâm Nghiên nhìn Hà Tân từ biệt bọn họ, tiến về phía mình.
Khi đi lấy xe, Tôn Tâm Nghiên dịu dàng hỏi Hà Tân, “Có phải Thẩm Minh rất giỏi trong ngành của anh không? Em hiếm khi thấy con gái học ngành này.”
Hà Tân: “Gia đình cô ấy làm ngành này.”
“À,” Tôn Tâm Nghiên đột nhiên hỏi, “Cô ấy có bạn trai chưa?”
Hà Tân nắm tay cô, mười ngón tay đan chéo, “Quan tâm cô ấy làm gì, yên tâm, anh không thích cô ấy.”
Chiều hôm đó, Hà Tân chở Tôn Tâm Nghiên dạo một vòng trên đường quốc lộ ở California, một bên đường là núi, bên kia là vịnh biển xanh thẳm.
Xe dừng trên đỉnh núi, cậu lại nói với cô về chuyện trường học. Cậu giới thiệu thủ tục chuyển trường, một số trường học bên này, để cô nghiêm túc suy nghĩ, liệu có muốn hai người ở lại đây cùng nhau nỗ lực hay không.
“Hà Tân, anh đừng khuyên em, em không thể đến, cũng không muốn đến.”
“Đừng bao giờ giới hạn bản thân, cảm thấy không thích cái này, không làm nổi cái kia. Đừng chưa làm cái gì, mà đã vội phủ định mình.”
Đúng là mỉa mai châm chọc, những lời này là chính cô nói với cậu hồi cấp 3.
“Nhưng em không thể làm được, em thật sự không thể làm được.” Tôn Tâm Nghiên ngơ ngác nhìn mặt biển.
“Là do em không muốn làm.”
“Không phải ai cũng giống anh, không phải bận tâm chuyện gì, em xuất ngoại sẽ trở thành gánh nặng cho bố em, anh đã từng nghĩ tới chưa?”
Hà Tân: “Đây đâu phải chuyện lớn, anh có thể giúp em.”
“Anh lấy cái gì giúp em, chờ đến khi chính anh có thể kiếm ra tiền thì hãy nói điều này với em.” Tóc của Tôn Tâm Nghiên bị gió biển thổi bay tán loạn, cô híp mắt lại, “Thật sự không cần suy xét giúp em, anh có suy nghĩ của anh, em cũng có suy nghĩ của em, em chỉ muốn học cho tốt rồi tốt nghiệp, sau này sẽ đến bệnh viện làm bác sĩ. Anh thích trường này như vậy, nếu có thể chuyển trường thành công, em cũng sẽ vui cho anh, anh cứ yên tâm làm chuyện anh muốn.”
Yêu nhau bốn năm, đồng hành với nhau bốn năm, Tôn Tâm Nghiên không hề nghi ngờ tình yêu, sự trung thành Hà Tân dành cho cô, cũng giống như cậu tin tưởng cô vậy.
Khi đó, bọn họ mới 21 tuổi, nếu quay đầu nhìn lại, kiên trì yêu xa hai, ba năm thậm chí lâu hơn nữa, cũng chẳng được gì.
Có lẽ chỉ khi con người bước qua thời gian, mới có quyền quay đầu nhìn lại.
……
Lên năm ba, bài chuyên ngành của sinh viên y khoa lâm sàng trở nên khá phong phú.
Bệnh lý, chẩn đoán, nội khoa, phụ khoa, nhi khoa đều được đưa vào chương trình giảng dạy. Sau khai giảng, Tôn Tâm Nghiên tự lập thời gian biểu cho bản thân, giống như hồi cấp ba, thời gian nào thì làm chuyện nấy.
Biết Tôn Tâm Nghiên đã đến Mỹ chơi trong lúc nghỉ hè, Đàm Á Lôi đòi cô mua hộ một ít mỹ phẩm. Gần đây, Đàm Á Lôi rất đam mê với đồ mỹ phẩm, cô ấy muốn kinh doanh ở trường.
Hôm nay có tiết phụ khoa, Đàm Á Lôi đưa danh mục nhập hàng cho Tôn Tâm Nghiên xem, hỏi cô cảm thấy thế nào.
Tôn Tâm Nghiên lật xem, “Hình như giá hơi thấp.”
Phía trên giáo viên đang giảng bài, Đàm Á Lôi trợn mắt lên thì thầm, “Cậu tưởng ai cũng như cậu không phải lo cơm áo gạo tiền sao, 50 tệ là giá hợp lý nhất rồi.”
Qua một lát, Đàm Á lôi lại sán đến, “Tớ còn định bán cả băng vệ sinh, giá thấp hơn siêu thị một tí, nhập nhiều một lúc cho đỡ tốn.”
Tôn Tâm Nghiên không tiếp lời.
Đàm Á Lôi hỏi tiếp, “Cậu cảm thấy thế nào?”
Tôn Tâm Nghiên lấy lại tinh thần, mỉm cười, “Ừm, khá tốt, cậu thực sự có đầu óc kinh doanh.”
Buổi trưa trong nhà ăn, Đàm Á Lôi bừng bừng khí thế nói kế hoạch kinh doanh của tiêng mình, Tôn Tâm Nghiên thất thần.
“Sao thế, lại mất hồn mất vía rồi?”
Tôn Tâm Nghiên nói: “Chắc do đêm qua ngủ không ngon, có hơi mệt.”
Đàm Á Lôi: “Người cậu yếu quá. Lát nữa tớ sẽ đến câu lạc bộ, cậu có đi cùng không?”
Tôn Tâm Nghiên lắc đầu: “Không đi, buổi chiều tớ về ký túc xá ngủ một giấc.”
Cơm nước xong Tôn Tâm Nghiên không về ký túc xá, mà tới một tiệm thuốc gần trường mua que thử thai.
Đúng vậy, cái kia của cô hơn một tháng rồi vẫn chưa tới, theo lý thì lúc từ Mỹ về là phải tới rồi.
Bản thân Tôn Tâm Nghiên học y, đối với phương diện này rất mẫn cảm, Hà Tân cũng luôn rất tự giác. Nhưng hôm đầu tiên cô đến Mỹ, hai người đã mất kiểm soát, Hà Tân không đeo bao đã trực tiếp đi vào, làm được nửa chừng cậu mới đeo. Sau lần đó, Tôn Tâm Nghiên vẫn luôn lo sợ bất an.
Sau khi mua được que thử thai, không biết do phản ứng tâm lý hay sinh lý, Tôn Tâm Nghiên cảm thấy hơi chóng mặt, cô xin nghỉ cả hai tiết buổi chiều, trở về ký túc xá nằm ngủ.
Cô không ngủ được, rất nhiều chuyện như thước phim đang tua lại trong đầu cô. Theo lý thuyết thì đo lúc sáng sớm sẽ có kết quả chuẩn nhất, nhưng trái tim cô như bị một tảng đá đè nặng, ép cô thở không nổi, còn toát mồ hôi trộm.
Chờ người trong ký túc xá đi bớt, Tôn Tâm Nghiên mới cầm vật đã mua vào WC.
Ngoài hành lang có mấy sinh viên nữ đi qua, tiếng đùa giỡn ồn ào hồn nhiên truyền đến.
Tôn Tâm Nghiên ngồi xổm trong WC, đầu ong ong, nín thở nhìn đường cong màu đỏ tím trên cửa sổ, dây thần kinh của cô như bị đường cong tinh tế ấy kéo căng, thời gian từng giây từng giây trôi qua.
Không biết qua bao lâu, lâu đến nỗi ngón tay cô đã tê rần, que thử bên cạnh cũng không xuất hiện vạch thứ hai.
Theo một ý nghĩa nào đó, điều này chính là, an toàn.
Nhưng Tôn Tâm Nghiên không có tí vui mừng nhẹ nhõm nào khi đã sống sót sau tai nạn, ngược lại còn cảm thấy cả người rã rời như bị rút hết gân cốt. Cô bỏ hết mọi thứ vào thùng đựng rác, rồi cẩn thận đi ra, rửa sạch tay bằng xà phòng, lại rửa mặt sạch sẽ.
Buổi tối hôm đó, Hà Tân đợi video trực tuyến của cô, nhưng cô không nhận điện thoại, cũng không đáp tin nhắn.
Kỳ thật sau khi trở về từ Mỹ, Tôn Tâm Nghiên thường xuyên tảng lờ cậu, tin nhắn cách nửa giờ mới trả lời là chuyện thường tình. Hà Tân biết cô giận dỗi, cậu cứ nghĩ cứ dỗ dành cô nhiều là được.
Ở trong lòng Hà Tân, cậu chưa bao giờ cảm thấy có chuyện gì có thể phá hỏng tình cảm của bọn họ. Nhưng cậu cũng cảm giác được, tình trạng giữa họ ngày càng tồi tệ.
Sáng hôm sau, Tôn Tâm Nghiên trả lời tin nhắn của Hà Tân, nói rằng di động của mình bị trục trặc, ngày hôm qua đem đi sửa. Bên Hà Tân đang là nửa đêm, một giây sau đã gọi lại cho cô.
Khi điện thoại rung lên, tim Tôn Tâm Nghiên cũng ngừng một nhịp, cô đi ra ban công.
Điện thoại thông, Hà Tân không nói gì.
Tôn Tâm Nghiên hỏi, “Còn chưa ngủ à?”
Cậu hỏi, “Di động bị hỏng, máy tính cũng hỏng sao?”
Cái cớ quá vụng về, đến cô nghe cũng không tin nổi.
“Không phải, hôm qua wifi trường không ổn định, mệt quá nên em không lên mạng.”
Mệt quá nên không lên mạng? Cậu đợi tin nhắn của cô từ 8 giờ sáng đến 3 giờ đêm, kết quả cô nói bởi vì mệt quá.
“Em mệt cái gì?”
“Em mệt mỏi với mọi thứ.”
Trong ống nghe có tiếng bật lửa vang lên sắc lạnh.
Hà Tân ra bên ngoài ký túc xá hút thuốc, đứng trên bệ cửa sổ hành lang, giọng điệu cậu bằng phẳng nói, “Được, em nói xem, rốt cuộc là mệt cái gì.”
Tôn Tâm Nghiên nói: “Mệt mỏi phải chờ điện thoại của anh, mệt mỏi phải chạy xin hộ chiếu, mệt mỏi phải ngồi máy bay… ”
Mệt mỏi vì nhớ anh, mệt mỏi vì yêu anh.
“Tôn Tâm Nghiên, là chính em nói không sao cả. Có chuyện gì giữa chúng ta mà anh chưa hỏi qua ý kiến của em không, là chính em nói với anh không sao cả.”
Cậu dỗ cô thì không mệt sao? Cậu đã từng oán trách một lời với cô chưa?
“Đúng, là em nói, nhưng có lẽ ngay từ đầu em đã nói sai, làm sai.”
Yên lặng hai giây, Hà Tân đột nhiên hừ lạnh, “Em làm sai chuyện gì?”
“Đừng nói nữa, Hà Tân, chúng ta hãy bình tĩnh lại, được không.”
- -----oOo------