Từ Ưng Bạch nhặt đao lên. Thanh đao rất nhỏ, mặt trước lớp vỏ gỗ bên ngoài khắc một khóm hoa lan sống động như thật, mặt sau khắc một cây thanh tùng hiên ngang thẳng tắp. Trên chuôi đao có một cơ quan, Từ Ưng Bạch nhấn một cái, lưỡi đao sắc lẹm ngay lập tức bắn ra. Hắn tỉ mỉ xem xét thanh đao một lần, cọ lòng bàn tay qua lưỡi đao rồi nhẹ nhàng cắm xuống bàn, mũi đao bén ngót xuyên thủng cả mặt gỗ, quả thực là một thứ binh khí tốt, rất thích hợp để phòng thân. Hắn cất thanh đao vào tay áo. Bên ngoài thư phòng yên tĩnh không một bóng người, chỉ có con mèo trắng nhỏ Từ Ưng Bạch nhặt về đang meo meo kêu dưới hành lang. Hắn vừa vẫy tay, mèo con đã chạy tới nhào vào lòng. Một người một mèo đứng trên hành lang ngắm cảnh, Từ Ưng Bạch gãi gãi đầu nó. Phó Lăng Nghi đứng cách đó không xa, lặng lẽ nhìn bọn họ.
Cùng lúc đó, Lưu Mãng và Tiêu Uyển lại không có tâm trạng ngắm cảnh, chẳng ai ngờ được điều kiện phát binh của Túc Vương là phải điều Từ Ưng Bạch khỏi Trường An. Chiến tích đánh tan giặc Ô Quyết hãy còn quá mức huy hoàng, cách dụng kỵ binh xuất quỷ nhập thần, mà binh lính phủ Giang Nam của Túc Vương lại không giỏi cưỡi ngựa bắn cung. Túc Vương ắt muốn giành phần thắng nên điều được Từ Ưng Bạch đi đã là dẹp bỏ được một chướng ngại. Lưu Mãng lòng như lửa đốt, đi tới đi lui như con thoi.
Cũng trong lúc này, Ngụy Hành lại đang viết luận, từ bàn ghế trong phòng đến sàn nhà đều sạch sẽ tinh tươm. Sau khi nhũ mẫu qua đời, một cung nữ tám tuổi tên Thập Thất đã được phân tới lãnh cung, nàng thấy Ngụy Hành đọc sách nghiêm túc nên ngày nào cũng tỉ mỉ dọn dẹp căn phòng nhỏ này. Viết xong một bài, Ngụy Hành mang theo sách vở lặng lẽ từ sau lãnh cung lẻn ra ngoài.
Lưu Mãng bực bội đi loanh quanh khắp vương cung, vừa tình cờ đặt chân đến lãnh cung thì chợt nhớ ra có một vị tiểu hoàng tử đang sống ở đây, nhưng khi gã đẩy cửa vào thì chỉ thấy một tên thái giám đang quét tước, miệng lầu bầu chửi rủa, gương mặt nõn nà còn rất hợp ý gã. Lưu Mãng vừa tiến lên, tên thái giám thấy quý nhân tới thì vội quỳ sụp xuống ra sức dập đầu, "Tham kiến đại nhân! Đại nhân! Nô tỳ chưa nói gì hết!"
Lưu Mãng chẳng buồn để ý, chỉ thuận miệng hỏi, "Điện hạ nhà các ngươi đâu?"
"Nô tỳ... Nô tỳ cũng không biết, nô tỳ mới được điều lại đây... Thất điện hạ cứ cách mấy ngày lại đi sớm về trễ..." Tên thái giám biện giải, "Lúc nào trở về cũng ôm một đống sách, nô tỳ không dám hỏi chủ tử đi đâu..."
Cặp mày nhíu tít chợt giãn ra, đi sớm về trễ, lại còn mang sách trở về, chẳng lẽ là xuất cung? Thất hoàng tử không được sủng ái, phải sống ở lãnh cung, không có lệnh bài mà ra ngoài được thì ắt phải có người giúp đỡ. Nếu người giúp là một đại thần nào đó... Nhưng Ngụy Chương vẫn còn sống sờ sờ ra đó, lúc này đại thần nào dám bí mật thông đồng với hoàng tử thì tội kết bè kết cánh này là tội lớn, ác miệng hơn một chút thì là ý đồ mưu phản. Lưu Mãng nảy ra một ý, gã hớn hở vỗ đầu tiểu thái giám, "Ngươi theo dõi thất hoàng tử, ta cho ngươi vinh hoa phú quý, thấy thế nào?"
Tiểu thái giám sáng cả mắt, điên cuồng dập đầu đồng ý, sau ngần ấy thời gian quét dọn cuối cùng cũng ngóc đầu lên được. Ánh mắt Lưu Mãng lóe lên âm hiểm, Từ Ưng Bạch, để xem lần này ngươi có rơi vào tay ta hay không! Kể cả không phải Từ Ưng Bạch thì chỉ cần Ngụy Chương tin đó là Từ Ưng Bạch là được.
Đến tối, Phó Lăng Nghi đưa Ngụy Hành về cung, vừa đi đến cửa, tên thái giám kia đã bổ nhào ra đón. Gã đưa tay muốn cầm sách giúp Ngụy Hành, nịnh nọt hỏi, "Hôm nay điện hạ đi đâu thế?"
Ngụy Hành lùi một bước, cẩn thận nhìn gã, "Không cần." Cậu không thân thiết gì với tên này, gã và cung nữ kia cùng được điều tới đây sau khi nhũ mẫu mất. Lúc đầu Ngụy Hành rất tốt với gã, cũng từng hỏi tên gã nhưng tên tiểu thái giám này chỉ liếc xéo cậu một cái rồi bỏ đi, từ đó Ngụy Hành không nói chuyện với gã nữa. Hai người sống chung dưới một mái nhà, ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, mỗi lần gặp mặt Ngụy Hành đều coi như không thấy người này, không hiểu sao hôm nay gã lại như vậy. Ngụy Hành lại lùi hai bước, vội vã bỏ đi như muốn trốn.
Tên thái giám hằn học nhìn theo bóng Ngụy Hành. Gã trộm theo dõi cậu mấy ngày, cuối cùng tổng kết ra một quy luật, cứ cách ba ngày Ngụy Hành sẽ biến mất một lần, mỗi lần trở về đều mang theo một chồng sách. Tiểu thái giám báo tin này cho Lưu Mãng, Lưu Mãng mừng rỡ thưởng cho gã một đống bạc, còn nhận làm con nuôi.
Sáng sớm, Ngụy Hành như thường lệ lặng lẽ đi về phía tường cung. Đi được nửa đường, đột nhiên cậu nghe được tiếng bước chân phía sau, quay đầu lại thì không thấy một ai. Lúc này trời còn chưa sáng tỏ, cậu nhíu mày đi tiếp, đi được vài bước lại chần chờ, do dự hồi lâu mới quyết định đến chỗ đã hẹn Phó Lăng Nghi. Tới trước cửa một cung điện bỏ hoang, cậu đưa tay gõ nhẹ ba tiếng.
Phó Lăng Nghi xoay xoay liễu đao trong tay, nghe thấy tiếng gõ thì bước ra mở cửa. Ngay sau đó, đồng tử y lập tức co rút, hàng chục lưỡi phi đao điên cuồng bắn thẳng về phía y. Phó Lăng Nghi xoay người che chở cho Ngụy Hành, đưa tay đóng sầm cánh cửa cung nặng trịch. Hầu hết phi đao đã bị chặn lại nhưng Phó Lăng Nghi vẫn không kịp tránh, bị hai lưỡi đao đâm vào vai và bụng. Y khẽ rên một tiếng nhưng ban đầu không cảm thấy đau, lưỡi đao lạnh lẽo chỉ làm y thấy lạnh, càng về sau vết thương mới càng tê dại. Không ổn, Phó Lăng Nghi lập tức rút lưỡi đao trên vai ra nhưng lại không dám chạm vào bụng. Miệng vết thương mất cảm giác khiến y không biết vết thương sâu đến mức nào, chỉ có thể tạm thời giữ nguyên. Ám vệ hoàng gia kéo đến từ bốn phương tám hướng, Phó Lăng Nghi mang theo Ngụy Hành liều mạng chạy thoát thân. Máu nóng tuôn ra ào ạt thấm đẫm cả lòng bàn tay Ngụy Hành, Phó Lăng Nghi mặc quần áo màu đỏ đen nên không lộ ra quá rõ ràng, chỉ thấy lớp vải càng ngày càng sẫm màu. Chạy được nửa đường, một trận gió mạnh từ phía sau ập tới, Phó Lăng Nghi xoay người rút đao ra chém làm đôi thanh kiếm của đối thủ, lưỡi kiếm cắm phập xuống mặt đất, tên ám vệ kia chưa kịp kêu thì đã bị cắt cổ.
Ngụy Hành nhìn đám người đang ùa tới như thủy triều phía sau, nghĩ đến hành vi bất thường của tiểu thái giám mấy ngày trước, lạnh lùng nói, "Đừng mang ta theo! Bọn chúng sẽ không làm gì ta, ngươi mau trở về nói cho sư phụ, phải cẩn thận!"
Trước mắt Phó Lăng Nghi đã lốm đốm đen, y bình tĩnh nhìn cậu thiếu niên rồi lại căm hận nhìn thoáng qua đám ám vệ đang càng ngày càng đông, ném Ngụy Hành vào một luống hoa mềm rồi nhảy qua tường cung bỏ trốn.
Ngụy Hành lồm cồm bò dậy, trong nháy mắt mấy chục thanh kiếm đã kề lên cổ. Lưu Mãng thong thả bước vào, gương mặt nhăn nheo khiến Ngụy Hành ghê tởm không thôi. Gã cười bảo, "Thất điện hạ, đi cùng chúng ta một chuyến."
Phó Lăng Nghi liều mạng chém chết vài tên, chật vật mãi mới cắt được cái đuôi phía sau, y càng đi càng mệt, trước mắt đã tối sầm đến nỗi không thấy được đường. Lưỡi đao kia có độc. Phó Lăng Nghi theo bản năng muốn trở về Từ phủ, nhưng đi được nửa đường thì lại dừng. Yết hầu y lăn lăn, ánh mắt đầy kiên quyết, không thể về nơi đó. Nếu ám vệ đã tới bắt người thì ắt hẳn đã phát hiện được điều gì, có lẽ chẳng bao lâu sau sẽ có người đến lục soát phủ thái úy, y không thể ở đó, nếu bị lục soát ra thì xong đời!
Sáng sớm không bóng người, Phó Lăng Nghi điểm một vài huyệt lớn để cầm máu rồi lê thân về tòa hầu phủ trống trơn có cũng như không của mình, y đứng trên đầu tường, chịu không nổi mà ngã xuống, lăn một vòng trên đất không đứng dậy được. Y nghỉ lấy sức một lúc rồi dứt khoát nằm bất động, giơ tay huýt sáo hai tiếng, một con bồ câu xám sà xuống bên cạnh. Phó Lăng Nghi gắng gượng đứng dậy, lấy trong ngực ra một tờ giấy, dùng máu viết hai hàng chữ rồi cố trợn to đôi mắt đã bắt đầu tan rã, cột chắc lá thư vào chân chim. Bồ câu bay đi. Phó Lăng Nghi đã cố hết sức, đi chưa được mấy bước đã ngã quỵ, cảm giác đau đớn chết lặng và bóng tối đen kịt trước mắt dường như làm y tưởng rằng mình đã quay về kiếp trước, nhưng may thay cây trâm trong ngực đã nói rõ cho y biết rằng hiện tại là một kiếp hoàn toàn khác.
Lúc này Từ Ưng Bạch đang ở thư phòng xem công văn, nhưng kỳ lạ là hôm nay lại cực kỳ bồn chồn, mất tập trung, mí mắt phải giật giật như đang báo hiệu sắp có chuyện chẳng lành. Từ Ưng Bạch đặt sách xuống, lẽ ra giờ này Phó Lăng Nghi và Ngụy Hành phải đến rồi mới đúng, nhưng hiện tại cả hai vẫn chưa thấy bóng dáng. Hắn đang định đứng dậy thì một con bồ câu xám đã bay đến trước cửa sổ, trên chân nó buộc vội một tờ giấy thấm đẫm máu tươi. Từ Ưng Bạch cau chặt mày lấy tờ giấy kia xuống, trên giấy chỉ có hai hàng chữ viết ẩu.
"Cần phải cẩn thận"
"Ngụy Hành bị bắt có người để lộ bí mật"
Trái tim Từ Ưng Bạch thắt lại, hắn thả tờ giấy vào đống lửa, mùi giấy cháy và máu tươi quyện vào nhau, chẳng mấy chốc đã hóa thành tro bụi. Ngay sau đó, hắn nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng khắc khẩu rất lớn. Trong viện, Lý Khoái Tử và quản gia Lưu đang giằng co với một đám ám vệ, Lý Khoái Tử lớn tiếng quát, "Ban ngày ban mặt mà các ngươi lại dám xông tới đây, có còn vương pháp hay không!"
Lưu Mãng cười tủm tỉm, "Vương pháp? Chúng ta phụng ý chỉ của bệ hạ và Thái Hậu nương nương mà tới, chúng ta chính là vương pháp!" Dứt lời, gã sai người chĩa kiếm ép Lý Khoái Tử lùi về sau, nhưng người này chỉ quật cường ngửa đầu. Vẻ mặt Lưu Mãng trở nên dữ tợn, "Thứ thấp kém có mắt như mù! Đành bắt ngươi tế trời trước vậy!"
Lưỡi kiếm sắp sửa chém xuống trong chớp mắt đã bị đánh bay. Lưu Mãng khiếp sợ trợn tròn mắt, tên ma ốm trói gà không chặt mở miệng ra chỉ có ho, còn thường xuyên cáo bệnh không thượng triều kia lúc này vững vàng cầm kiếm chĩa thẳng vào gã. Sắc mặt hắn tái nhợt, dáng vẻ cũng gầy yếu nhưng khí thế lại làm người ta sợ hãi, hắn chỉ cần đứng đó đã tự mang theo một thứ áp lực vô hình, chưa kể còn xách theo kiếm. Nhưng không chỉ có vậy, Từ Ưng Bạch dựng kiếm lên, mũi kiếm sắc bén nhắm ngay cổ Lưu Mãng. Hắn tiến lên một bước, Lưu Mãng hoảng hốt, vô thức lùi lại. Từ Ưng Bạch cười mỉa, "Lưu thiếu giám đại giá quang lâm mà bản quan không tiếp đón từ xa được. Tiếc là sức khỏe bản quan không tốt, không thể thấy máu, nếu Lưu thiếu giám nhất quyết muốn giết người thì ta đây cũng không ngại thể hiện tài năng cho ngài xem đâu."
Cả viện im phăng phắc, không ai dám lên tiếng, cũng không dám trả lời.