Năm nay tuyết rơi quá sớm, tuyết tai ở rất nhiều nơi. Chủ sự thương bộ của Hộ Bộ, Trang Tứ, đã dâng rất nhiều sớ xin Ngụy Chương hạ lệnh cứu tế, nhưng gã chẳng buồn để ý.
Các đại thần đều nhìn ra hoàng đế không muốn tiêu tiền cứu tế. Quốc khố ít ỏi như vậy mà còn chi ra cứu trợ thiên tai thì lấy đâu ra cho hoàng đế tiêu xài nữa. Chỉ có tên Trang Tứ này ngu ngốc vẫn kiên trì dâng sớ, hoàng đế ở Kim Loan Điện kia càng không đồng ý, hắn lại càng quyết chí tới cùng.
Lặp đi lặp lại như thế Ngụy Chương cũng phiền muốn chết, gã trợn mắt đứng dậy, ngữ khí âm ngoan, "Trang Tứ! Ngươi muốn ngồi lên đầu trẫm luôn phải không?"
Trang Tứ quỳ thẳng tắp, hiên ngang lẫm liệt nói, "Không phải thần mạo phạm bệ hạ, chỉ là lưu dân khắp nơi, không có lợi cho dân, cho nước. Thần thỉnh bệ hạ hạ chỉ cứu tế!!!"
Nói xong dập đầu thật mạnh.
Mọi người trong Kim Loan Điện im phăng phắc như ve sầu mùa đông, tựa hồ tiếng kim rơi cũng có thể nghe được. Tả tướng Phòng Như Ý và Hộ Bộ thượng thư Tống Tri Chương liếc nhau, bước lên nói, "Bệ hạ, Trang chủ sự nói có lý, năm nay mùa đông tới sớm, các bá tánh gặp tuyết tai, vẫn nên trợ cấp cứu tế."
"Nói hươu nói vượn!!" Ngụy Chương quát. "Nam Hải chân nhân nói trận tuyết này là điềm lành!"
"Sinh nhật trẫm, Túc Vương còn tặng một đầu huơu trắng đấy," Ngụy Chương giễu cợt. "Đây là điềm lành! Trẫm vâng mệnh trời, chỉ là một trận tuyết lớn mà thôi, có bao nhiêu người chết rét được chứ?"
Trang Tứ phía dưới nghe được lời này tức đến nổi gân xanh, đang định đứng dậy mắng chửi thì bỗng có một người đứng ra trước mặt.
Từ Ưng Bạch đứng trước Trang Tứ, cười nói, "Bệ hạ nói có lý. Quốc khố đã cạn, đúng là không thể chi tiền cứu tế được."
"Huống hồ tuyết lớn là điềm báo mùa màng bội thu, đúng là điềm lành," Từ Ưng Bạch nói, "Chỉ là trận này tuyết tới hơi sớm, bệ hạ nói có đúng không?"
Ngụy Chương cực kỳ vừa lòng, "Từ khanh nói phải."
"Bệ hạ, còn chuyện cứu tế thì sao?" Phòng Như Ý vẫn chưa từ bỏ ý định.
Ngụy Chương lập tức trợn mắt, "Trẫm đã nói đây là điềm lành, cứu cái gì mà cứu? Không cứu! Bãi triều!!!"
Từ Ưng Bạch đứng nguyên tại chỗ, nhìn Ngụy Chương tức hộc máu bỏ đi.
Chúng thần giải tán, Từ Ưng Bạch chậm rãi quay người, mới ra đến cửa Kim Loan Điện tuyết đã rơi đầy vai hắn. Trang Tứ đứng phía trước, căm giận bất bình nhìn hắn.
Trang Tứ phẫn nộ nói, "Ta vốn tưởng rằng Từ đại nhân là chính nhân quân tử, không ngờ cũng chỉ là kẻ trong ngoài bất nhất, mị thượng hoặc quân mà thôi!!!"
Từ Ưng Bạch bị mắng lại không tức giận mà uyển chuyển nói, "Trang đại nhân nói năng cẩn thận, bệ hạ thánh minh, có ai có thể mị thượng hoặc quân chứ?"
Trang Tứ chán nản mắng, "Thứ tiểu nhân!"
Quan viên xung quanh hiếu kỳ nhìn ngó, Trang Tứ tức giận phất tay áo bỏ đi. Từ Ưng Bạch nhận chiếc dù tiểu thái giám đưa cho, căng ra chặn tuyết rơi.
Đất trời trắng xóa, Từ Ưng Bạch bước xuống bậc thang, đi qua con đường dài dằng dặc mới tới cửa cung. Lý Khoái Tử vừa trông thấy đã vội tiến lên phủi đi gió tuyết trên vai hắn, khoác cho hắn một tấm áo lông chồn dày.
Phó Lăng Nghi ôm tay tựa vào xe ngựa, nhìn thấy Từ Ưng Bạch thì đưa tay ra. Hắn vịn cánh tay người kia, lấy đà lên xe.
Trong xe ngựa đã đốt sẵn than, Từ Ưng Bạch cởi chiếc áo lông chồn dày nặng, cặp mắt màu hổ phách phản chiếu ánh lửa đỏ rực.
Phó Lăng Nghi ngồi cạnh, lấy dao gảy gảy than.
Cả hai đều không phải người nói nhiều, cả xe rơi vào yên lặng, chỉ còn tiếng than củi cháy lách tách và tiếng xe ngựa cán lên tuyết đọng.
Than ấm khiến những đốt ngón tay tái nhợt của Từ Ưng Bạch có thêm chút huyết sắc. Giọng Phó Lăng Nghi khàn khàn, hàm chứa lạnh lẽo, "Hôm nay ta nghe thấy có người chửi bới ngươi ở cửa cung."
Từ Ưng Bạch không để bụng, sống tận hai đời không biết hắn đã bị triều thần trong tối ngoài sáng mắng chửi bao nhiêu lần.
Nghe Phó Lăng Nghi nói, hắn còn cười một tiếng, rất tò mò hỏi, "Ai nói? Nói cái gì?"
"Là chủ sự thương bộ của Hộ Bộ, Trang Tứ." Phó Lăng Nghi cắn răng, ngữ khí âm lệ như sắp sửa rút đao đi chém đầu Trang Tứ. "Hắn nói ngươi là gian thần trong ngoài bất nhất, mị thượng hoặc quân..."
"...Trang Tứ là người có ích," Từ Ưng Bạch nhìn vẻ mặt muốn giết người kia, không khỏi nói đỡ cho Trang đại nhân suýt mất đầu mấy câu, "Gã còn trẻ, lại cứng đầu cứng cổ, ghét ác như thù, không hiểu đưa đẩy hay phỏng đoán nhân tâm, nếu mài giũa hai năm sẽ trở thành thần tử tốt."
"Hôm nay gã mắng ta cũng là vì ta không đồng ý cứu tế."
"Gã cũng coi như có ý tốt, mắng thì mắng, cùng lắm chỉ nhiều hơn một hai câu."
Phó Lăng Nghi im lặng, sắc mặt lạnh căm không cảm xúc, nhưng Từ Ưng Bạch có thể thấy rõ người kia đang không vui, vừa ấm ức vừa khổ sở.
Sao Phó Lăng Nghi kiếp này lại khó hiểu như vậy? Y khác kiếp trước vô cùng. Từ Ưng Bạch nhíu mày, kiếp trước người mắng hắn ác liệt nhất không phải y thì còn ai vào đây.
Từ Ưng Bạch nghĩ trăm lần cũng không ra, ánh mắt không khỏi đặt lên Phó Lăng Nghi đang ngồi quỳ nắm chặt lấy dao. Nghĩ đến đó, đầu hắn bỗng phát đau, trong phút chốc tựa như bị ngàn vạn kim thép đâm vào. Đau đớn khó nhịn khiến hắn khẽ rên lên, đưa tay ôm trán, co người lại.
"Ư..." Hắn há miệng th ở dốc.
Dường như người bên cạnh vô cùng hoảng sợ trước bộ dáng ấy. Y nắm lấy cánh tay hắn, hoảng hốt gọi, "Từ Ưng Bạch!"
Từ Ưng Bạch bình tĩnh lại, trán và lòng bàn tay đổ một lớp mồ hôi lạnh vì đau. Hắn đợi cho cơn đau dịu bớt mới rút tay ra khỏi tay Phó Lăng Nghi.
"Không sao," giọng hắn bình tĩnh, "Chỉ là một cơn đau đầu thôi."
Đến khi tầm mắt rõ ràng lại, hắn mới phát hiện nửa gương mặt lộ ra của Phó Lăng Nghi trắng bệch như tờ giấy.
Từ Ưng Bạch hơi buồn cười, "Ngươi đâu có đau, sao sắc mặt lại kém như vậy?"
Phó Lăng Nghi không nói gì, cụp mắt giấu đi nỗi kinh sợ. Lần đầu y thấy may mắn vì mình đeo mặt nạ, nếu không Từ Ưng Bạch sẽ có thể thấy y lo đến nỗi môi răng cũng phát run.
Về tới Từ phủ, cơn đau đớn muốn mạng kia gần như đã tan biến nhưng hắn vẫn hơi choáng váng. Từ Ưng Bạch phất tay áo chậm rãi đi vào đình viện, chiếc bánh bao trắng dính người lập tức nhào đến.
"Sư phụ!!!"
Từ Ưng Bạch sửng sốt, bị Tạ Tĩnh Vi ôm đến lảo đảo. Đứa nhỏ ôm eo hắn, vùi đầu vào lòng hắn. Từ Ưng Bạch dở khóc dở cười xoa đầu Tạ Tĩnh Vi, bất đắc dĩ nói, "Con lại theo ai trốn ra thế?"
Tạ Tĩnh Vi kiêu ngạo nói, "Con đi theo các đại hiệp đó!"
Vài ngày trước, Huyền Thanh Tử đưa tin cho Từ Ưng Bạch, nói những hiệp khách giang hồ tìm cho hắn đã tới Huyền Diệu Quan. Lúc ấy hắn đã có ám bộ riêng, tuy quy mô không lớn nhưng cũng đủ dùng, huống hồ người giang hồ chung quy không thể so sánh với ám vệ tự tay đào tạo, nên đã viết thư từ chối.
Nào có nghĩ Tạ Tĩnh Vi sẽ theo bọn họ chạy ra.
Tạ Tĩnh Vi vô cùng hào hứng, "Các đại hiệp tốt lắm. Họ khen con đáng yêu, còn cố ý đi vòng để đưa con đến Trường An nữa."
"Con thật là... không nghe lời." Từ Ưng Bạch bất đắc dĩ gõ đầu Tạ Tĩnh Vi.
Tạ Tĩnh Vi ấm ức ôm đầu, "Đệ tử nhớ sư phụ mà."
Phó Lăng Nghi nhìn hai thầy trò thân mật thì cực kỳ ghen tỵ, nhưng rất nhanh y đã kìm nén lại.
Y đứng đó, lạnh như băng sương. Tạ Tĩnh Vi ngẩng đầu thấy một người ngập tràn sát khí đứng bên sư phụ mình thì lập tức giật mình lùi hai bước, sợ hãi nắm lấy vạt áo Từ Ưng Bạch, cảnh giác nhìn Phó Lăng Nghi.
Từ Ưng Bạch một tay xách Tạ Tĩnh Vi, ung dung nói, "Đây là thị vệ của vi sư, y ăn thịt trẻ con đấy. Nếu con lại không nghe lời, ta sẽ sai y xẻo thịt con nấu canh ăn."
Tạ Tĩnh Vi hừ mũi, "Tĩnh Vi còn lâu mới tin, sư tổ bảo cả Huyền Diệu Quan này sư phụ thương con nhất!"
Gân trên trán Phó Lăng Nghi giật giật, "..."
Từ Ưng Bạch xách Tạ Tĩnh Vi thẳng vào trong. Đứa nhỏ ôm rịt lấy cánh tay hắn không chịu buông.
Lưu quản gia sốt sắng muốn khoác thêm áo cho vị tiểu tổ tông này, Tạ Tĩnh Vi xua tay bảo không cần lại bị Từ Ưng Bạch cốc vào đầu, Lý Khoái Tử cầm ô che gió tuyết cho hai thầy trò. Phó Lăng Nghi đi sau cùng, mặc cho tuyết bám đầy người.
Nhóm người tấp nập tiến vào chính sảnh, Phó Lăng Nghi cụp mắt đứng ngoài cửa một lát rồi quay về gian phòng bên cạnh mà Từ Ưng Bạch sắp xếp cho mình.
Y không thay đồ mà cứ thế nằm xuống, nhẹ nhàng đặt tay lên ngọc bội ở đầu giường, dường như chỉ có vậy mới khiến y an tâm một chút.
Y nằm nhắm mắt trong bóng tối, khi sắp chìm vào giấc ngủ, hình ảnh gương mặt tái nhợt thống khổ của Từ Ưng Bạch hồi nãy lại đột ngột hiện ra trong đầu, trùng khớp với ký ức xa xăm kia. Ngày ấy khi y quay lại chỉ thấy gió lớn cuồn cuộn, sóng táp vào bờ, một người bạch y nhuốm máu tựa như con diều đứt dây, ngã từ trên thuyền xuống.
Dưới cảnh tượng như vậy, khóe mắt y như muốn nứt ra, thần sắc điên cuồng, như loạn trí mà lao đến muốn bắt lấy một mảnh bạch y, nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước, người nọ cứ thế rơi thẳng xuống lòng sông, máu tươi loang trên mặt nước.
Y không bắt được Từ Ưng Bạch.
Rồi tên cẩu hoàng đế kia tung tin đồn, Từ Ưng Bạch thanh danh tẫn hủy.
Đến chút thể diện cuối cùng của người kia y cũng không giữ được.
—
Phó Lăng Nghi ngồi bật dậy, hai mắt đỏ sọng, lồ ng ngực phập phồng kịch liệt, lệ khí nặng tựa như mới ra khỏi Diêm La Điện.
Toàn thân y rét lạnh, khớp hàm run lên, vẻ mặt thống khổ, siết chặt ngọc bội vào ngực. Sống lưng y dần cong xuống, lầm bầm gọi, "...Từ Ưng Bạch."
Răng môi gằn từng chữ, như mê muội.
Gió tuyết lồng lộng, Phó Lăng Nghi lảo đảo đẩy cửa ra. Trời đất bên ngoài trắng xóa, y bước vào làn tuyết mênh mang, bừng tỉnh nhớ lại kiếp trước Từ Ưng Bạch từng khoác áo lông chồn thật dày, đứng ở hành lang xem y luyện kiếm.
Lúc ấy Từ Ưng Bạch đã bệnh không nhẹ, người cũng gầy ốm đi nhưng uy áp không giảm, một thân ngập tràn sương lạnh, khác xa dáng vẻ ôn nhã bình thản bây giờ.
Khi đó y vung kiếm trảm tuyết, kiếm khí hóa thành gió, khuấy gió tuyết thành mây.
Thiên địa mênh mông, ở giữa là cánh ưng cô độc.
Dừng tay rồi, y mới nghe Từ Ưng Bạch nói, "Chừng nào Nam Độ sự thành, ta sẽ để ngươi đi."
Giống như ngày hôm đó, Từ Ưng Bạch và Mai Vĩnh chơi cờ, hắn cũng bình thản bảo với ông, "Sau này tùy hắn trời cao biển rộng."
Khi ấy mình đã nói gì nhỉ? Phó Lăng Nghi gắng sức nhớ lại, lầm bầm ra miệng.
Làm thế nào đây?
Làm thế nào bây giờ!
"Ta không đi..." Hai mắt y đỏ như máu, thì thào, "...Từ Ưng Bạch...Ta không đi..."
Vừa dứt lời, cảm giác đau đớn kịch liệt đột nhiên ập tới. Y choáng váng một hồi, toàn thân như không có sức, tầm mắt tối sầm ngã trên nền tuyết lạnh.
Danh Sách Chương: