Trong lúc Từ Ưng Bạch đang vừa dẫn quân chiến đấu với Ninh Vương không ngơi nghỉ, vừa tiến dần xuống phía nam, thì phía Trường An cũng không hề yên bình. Hoàng đế dẫn theo họ hàng, hậu cung và các trọng thần vượt sông Vị Thủy đến nương nhờ các phiên vương. Quan viên và binh lính ở lại kinh thành như rắn mất đầu, dân chúng vô tri chỉ biết có người làm phản, phản quân sắp đánh tới nơi, vô số già trẻ dắt díu nhau chạy trốn, nhất thời bốn bề hỗn loạn, lòng người hoảng sợ.
Ngụy Hành là con cháu hoàng gia duy nhất còn ở lại Trường An, nghiễm nhiên trở thành cọng rơm cứu mạng của các quan lại. Những người này không đi theo hoàng đế cũng không thu thập hành lý bỏ đi, hầu hết họ đều giữ những chức vụ nhỏ không quan trọng, không có tiếng nói trên triều đình, chỉ có duy nhất một người có chức vụ cao khăng khăng ở lại Trường An đợi Từ Ưng Bạch trở về, đó là Hình Bộ thượng thư Trương Cố Minh. Hiện giờ, tất cả những người này đang tập trung tại vương phủ của Ngụy Hành.
Trên bản đồ chi chít những bút tích đánh dấu, binh lính của Trường An thực ra vẫn còn sức chiến đấu, chỉ tiếc là đế vương lâm trận bỏ chạy làm sĩ khí sụt giảm, binh lính lần lượt đào ngũ, tình hình nghiêm trọng làm ai nấy đều không khỏi nhụt chí.
Tiêu Ngộ Ninh bế con trốn ở phòng trong, cung nữ cẩn thận chăm sóc cho nàng và công chúa nhỏ trong lòng. Người nhà họ Tiêu đã đi theo Ngụy Chương gần hết, không biết bọn họ có nhận ra đường đường Hoàng Hậu nàng bị bỏ lại Trường An hay không. Công chúa nhỏ lúc này vẫn chưa có tên, vì sinh ra vào ngày mười bảy tháng năm nên trước mắt gọi tạm là Thập Thất. Vương phủ không thể sánh được với hoàng cung, hơn nữa Ngụy Hành không được sủng ái nên vương phủ cũng nghèo nàn, Tiêu Ngộ Ninh lại gầy yếu không thích nghi kịp nên không có sữa, đã mấy ngày liền Thập Thất phải uống nước cơm, xanh xao gầy guộc vô cùng. Thị nữ Linh Lan của vương phủ và cung nữ Trầm Hương đi theo Tiêu Ngộ Ninh lòng như lửa đốt, đã ra ngoài tìm vú em liên tục vài ngày trời, tiếc là Trường An loạn lạc, không tìm được ai.
Trầm Hương múc một muỗng nước cơm đút cho Thập Thất, sữa mẹ và nước cơm khác nhau một trời một vực làm Thập Thất bĩu môi khóc toáng lên. Tiếng khóc làm ồn đến Ngụy Hành bên ngoài, các quan viên đang nói chuyện cũng im lặng, khó hiểu nhìn về phía Ngụy Hành. Thập Thất được sinh ra vào rạng sáng ngày hoàng đế trốn đi, tin tức chưa kịp truyền ra, cũng chưa kịp chiếu cáo thiên hạ như thưởng lệ, vậy nên ngoại trừ những người có liên quan trong cung và Ngụy Hành tin tức nhanh nhạy ra thì không ai biết Ngụy Chương vừa có thêm một công chúa nhỏ. Bọn họ hoảng sợ bỏ chạy, thậm chí mặc kệ cả cặp mẹ con này.
Ngụy Hành cũng không muốn chiếu cáo thiên hạ giúp Ngụy Chương bởi đã có dự định khác. Nghe thấy tiếng khóc thất thanh, Ngụy Hành khẽ chớp mắt, đành cáo lỗi với các quan, "Xin lỗi, để ta đi vào xem sao."
Vừa vào đến phòng trong, Tiêu Ngộ Ninh đã cuống quít xin lỗi, "Thập Thất... Thập Thất không cố ý khóc đâu, mong Vương gia đừng trách tội!"
Nét mặt cậu thiếu niên vẫn ôn hòa, không hề bực bội, "Hoàng tẩu quá lời rồi." Dứt lời, cậu ra hiệu cho Linh Lan đưa đứa bé cho mình.
Linh Lan là người của Ngụy Hành, đương nhiên sẽ ngoan ngoãn làm theo. Tiêu Ngộ Ninh mới sinh con không lâu, hiện tại vẫn đang nằm trên giường, chỉ có thể trơ mắt nhìn Ngụy Hành ôm Thập Thất vào lòng. Nàng gượng dậy, "Vương gia..."
Ngụy Hành ôm đứa bé dỗ dành. Thân hình chàng thiếu niên thoạt nhìn gầy guộc nhưng vững chãi, Thập Thất trong lòng cậu cũng dần nín khóc. Cậu vừa dỗ cô bé vừa thản nhiên nói, "Hoàng tẩu... sinh ra một cặp song sinh. Vì bà đỡ quá sốt ruột nên đứa trẻ còn lại được sinh ra trong vương phủ."
Tiêu Ngộ Ninh sửng sốt, "Sao cơ?"
Ngụy Hành thở dài, chậm chạp nhả từng chữ, dịu dàng như liễu rủ đất Giang Nam, "Đáng tiếc là... công chúa sinh ra trước quá ốm yếu nên đã chết non, chỉ có hoàng tử còn sống mà thôi. Hiện giờ hoàng tử duy nhất của bệ hạ đang nằm trong tay ta. Hoàng tẩu đã hiểu chưa?"
Tiêu Ngộ Ninh ngây người, một lúc sau mới định thần lại, run giọng nói, "Nhưng... Vương gia, Vương gia à, tranh đấu khó lường... Nếu Ngụy Chương trở về biết được chuyện này là bịa đặt, ngài ấy sẽ lấy mạng cả ngài lẫn Thập Thất đó!" Nàng hoảng đến nỗi nói năng lộn xộn, "Huống hồ... Con bé không thể ngồi ở vị trí đó... Ta cũng không muốn... Nếu lỡ như không có ai tin những lời hoang đường như vậy..."
Ngụy Hành bình tĩnh đáp, "Hoàng tẩu yên tâm, ta sẽ không để gã về được nữa đâu. Về vị trí kia, hoàng tẩu nắm phượng ấn trong tay, lại có hoàng tử bên cạnh, muốn lập tân vương cũng không phải không được. Còn chuyện người ta có tin hay không, chẳng qua chỉ là một cái danh mà thôi, chỉ cần có lợi thì giả cũng là thật, xưa nay không phải đều như thế hay sao?"
Tiêu Ngộ Ninh trợn tròn mắt, "Ngươi... Ngươi muốn..."
Ngụy Hành dịu dàng mỉm cười đáp lại, đặt ngón trỏ lên môi ra hiệu rồi bế đứa bé ra ngoài, cặp mắt lấp lánh như nước sâu mang theo sự đe dọa trần trụi chẳng khác nào loài rắn độc. Các quan viên bên ngoài chỉ thấy Thất vương gia trẻ tuổi bế một đứa bé ra ngoài trịnh trọng thông báo, "Người vừa khóc chính là tiểu hoàng tử của bệ hạ."
Chưa đến nửa ngày, tin tức đã một truyền mười, mười truyền trăm, nhanh chóng lan truyền khắp Trường An. Vài ngày sau, tin tức ấy vượt qua tường thành, truyền đến tai Ninh Vương và Túc Vương, băng qua sông Vị Thủy lan đến doanh trại Tề Vương. Ngụy Chương khóc lóc ấm ĩ, Tiêu Thái Hậu ngờ vực, cả nhà họ Tiêu lòng như lửa đốt, tỏ vẻ muốn lập tức vượt sông Vị Thủy quay lại Trường An đón hoàng tử.
Cùng lúc đó, một tin đồn khác lại lan truyền, rằng hào quang thiên tử ở Trường An ngày càng rực rỡ, tân quân đã xuất hiện. Tin vừa truyền ra, các phiên vương đã rục rịch âm mưu. Tại trung tâm Định Tương, Từ Ưng Bạch giấu lá thư gửi từ Trường An xuống dưới, "Binh hành hiểm chiêu."
Từ Ưng Bạch ho khan, không nói nên lời. Phó Lăng Nghi lập tức siết chặt áo choàng rồi đội mũ lông lên cho hắn. Do vết thương trên đùi nên Từ Ưng Bạch không thích hợp cưỡi ngựa một mình, nhưng vì không kéo chậm tiến độ hành quân nên đành cưỡi chung một ngựa với Phó Lăng Nghi. Một lúc lâu sau cơn ho mới dứt, Từ Ưng Bạch ổn định lại hơi thở, chậm rãi giải thích, "Ngụy Hành đã đi một nước cờ hiểm, nếu thắng thì sẽ làm chủ thiên hạ, nếu thua thì đầu mình hai nơi."
Phó Lăng Nghi chớp chớp mắt, nghiêm túc lắng nghe, Từ Ưng Bạch lại che miệng ho khan một hồi, ánh mắt ngập tràn tán thưởng, "Cậu học trò này quyết đoán hơn ta nhiều, rất có tư chất làm hoàng đế."
Hắn vừa dứt lời, đoàn quân đã dừng bước. Cách đó không xa, Diệp Vĩnh Nghi dẫn người đến đón bọn họ. Diệp Vĩnh Ninh trông thấy tỷ tỷ thì vui vẻ cực kỳ, không đợi ngựa đứng lại đã nhảy phắt xuống chạy đến ôm chầm lấy nàng.
Trang Tứ bồn chồn đứng bên cạnh. Gặp lại Từ Ưng Bạch, trong lòng gã vừa mừng vừa lo. Việc Từ Ưng Bạch đến sẽ giúp ích rất nhiều cho trận chiến, nhưng gã vẫn chưa quên mình từng vô lễ với người này. Tên thị vệ hung hãn cưỡi cùng một ngựa với Từ Ưng Bạch nhảy xuống trước rồi ôm eo nửa đỡ nửa bế hắn xuống sau. Trang Tứ vốn định tiến đến chào hỏi thì không ngờ hộ vệ dữ dằn như sói kia đã liếc mắt một cái sắc lẹm, làm gã khựng lại tại chỗ. Do dự một lát, Trang Tứ vẫn quyết tâm đi đến, "Thái úy đại nhân."
Từ Ưng Bạch vịn tay Phó Lăng Nghi đứng vững lại, dịu giọng hỏi, "Trang đại nhân, chiến sự thế nào rồi?"
Thấy hắn hỏi đến chuyện chính, Trang Tứ mới thở phào nhẹ nhõm, nói liến thoắng, "Phùng tướng quân và Lý tướng quân đã vây kín hai bên, Ninh Vương đánh với hai bên đã có dấu hiệu đuối sức, lại không có viện quân, có thể nói không cầm cự được bao lâu nữa... Nhưng nếu Ninh Vương cầu hòa với Túc Vương, bắt tay đối phó với chúng ta thì chỉ sợ thắng bại khó đoán."
Từ Ưng Bạch siết chặt đôi tay lạnh buốt, "Ta hiểu rồi. Chuyện này để về trại rồi bàn tiếp."
Trang Tứ lại thở phào, đang định nói thêm thì Phó Lăng Nghi đã vội vã đỡ Từ Ưng Bạch về lều, do vừa rồi trên ngựa hắn ho khan rất lâu. Trang Tứ đứng đó nhìn theo, dáng người Từ Ưng Bạch mảnh khảnh như cành trúc la đà trong gió, nhìn vào không khỏi khiến người ta lo lắng, cho rằng hắn nên được gia đình giàu có nào đó chăm sóc nuôi nấng mà không phải chịu chút cực khổ nào mới phải. Trang Tứ từng nhìn thấy tượng đá của Từ Ưng Bạch ở một thôn nhỏ tại quận Định Tương, không chỉ riêng tại thôn đó mà cả trong thành cũng có. Rốt cuộc phải là người thế nào mới có thể khiến nhân dân tạc tượng cầu phúc cho mình như vậy? Sau nhiều ngày sinh sống ở Định Tương, Trang Tứ mới hiểu rõ được một đạo lý rằng có những điều mắt thấy tai nghe chưa chắc đã là sự thật. Nghĩ đến đó, gã vội đuổi theo, "Thái úy đại nhân, lúc trước là do ta nói năng lỗ mãng, mong ngài thứ lỗi!"
Từ Ưng Bạch quay đầu lại, nghi hoặc nhìn Trang Tứ, vừa ôn hòa vừa khó hiểu hỏi, "Sao cơ?"
Trang Tứ sửng sốt, hóa ra Từ Ưng Bạch không hề để bụng. Cũng đúng, Trang Tứ thở dài, lắc đầu nói, "Thái úy không nhớ rõ cũng tốt, đều là những lời không tốt đẹp gì." Dứt lời, gã trịnh trọng cúi đầu hành lễ.
Từ Ưng Bạch tuy không hiểu ra sao nhưng vẫn đưa tay đỡ lấy gã. Trang Tứ vừa ngẩng đầu đã thấy Từ Ưng Bạch bị Phó Lăng Nghi sốt ruột bế thốc lên, vạt áo trắng muốt dập dờn như cánh bướm. Phó Lăng Nghi rảo bước về lều, Tạ Tĩnh Vi vừa xuống ngựa đã vội vã đuổi theo, "Có phải sư phụ ta bệnh rồi không? Ngươi nói gì đi chứ!" Kết quả, vì chân ngắn quá không chạy kịp mà bị màn cửa chặn lại nên nó chỉ có thể cắn tay áo ngồi thu lu bên ngoài chờ.
Trang Tứ nghệt mặt ra, miệng há hốc. Diệp Vĩnh Ninh đi qua, thì thầm ẩn ý, "Trang đại nhân, ngài ngẩng đầu không đúng lúc rồi."