Vài ngày sau, làm theo lời Từ Ưng Bạch, cuối cùng Lưu Thính Huyền và Mai Vĩnh cũng cứu được Ngụy Hành ra. Tiểu hoàng tử xanh xao ốm yếu đến nỗi không đi nổi, Tiêu Ngộ Ninh nhìn cậu thiếu niên gây ảnh hưởng đến hoàng nhi trong bụng mà không khỏi thương cảm, dù gì cậu cũng là hoàng tử, cớ sao lại phải chịu khổ sở như thế?
Lúc này Lưu Thính Huyền và Mai Vĩnh không nên ra mặt, do đó bên cạnh Ngụy Hành chỉ có một cung nữ từng chăm sóc cho cậu. Cái dập đầu cảm tạ của thiếu niên làm Tiêu Ngộ Ninh hoảng sợ lùi lại, giọng nói thều thào suy nhược nhưng rõ ràng truyền đến, "Đa tạ ơn cứu mạng của Hoàng Hậu nương nương."
Nàng lắc đầu, "Không có gì, chuyện nhỏ mà thôi, thất hoàng tử nên mau chóng mời thái y đến khám đi."
Ngụy Hành gật đầu rồi được cung nữ đỡ đi, bụng quặn đau vì bị thô bạo rót một đống nước cơm vào miệng lúc trước, thất tha thất thểu bước đi như sắp ngã. Tiêu Ngộ Ninh lo lắng nhìn theo cậu, muốn nói rồi lại thôi.
Đến một khúc quanh, Ngụy Hành chạm mặt Lưu Mãng. Lão hằn học nhìn vị tiểu hoàng tử chỉ còn da bọc xương trước mặt, dường như chỉ cần đẩy nhẹ là ngã này, khục khặc cười ra tiếng. Chất giọng già nua nhưng vẫn the thé chói tai cất lên, "May là lần này có Hoàng Hậu nương nương cứu ngươi đấy, lần sau chưa chắc đã may mắn như vậy đâu!"
Ngụy Hành bình tĩnh nhìn lão, gắng sức cong môi thành một nụ cười hiền hòa, "Đa tạ Lưu thiếu giám nhắc nhở, Ngụy mỗ vô cùng cảm kích. Lưu thiếu giám ân trọng như núi, đời này Ngụy mỗ tất sẽ báo đáp."
Lưu Mãng cười khẩy, "Vậy ta sẽ chờ điện hạ!" Quân Ngụy Khải An đã âm thầm vượt sông, quá nửa tháng nữa sẽ tới Trường An, để xem đến lúc đó tên nhãi thất điện hạ này còn mạnh miệng được nữa hay không!
Ngụy Hành không nói gì nữa, lướt qua lão ra ngoài cửa cung. Lần hành sự này tương đối thuận lợi, dù sao Ngụy Chương vẫn xem trọng lời Nam Hải chân nhân và Lưu Thính Huyền nên không giam cậu trong cung nữa mà đưa đến một tòa phủ ở phía đông thành Trường An, không có ý chỉ thì không được vào cung. Với Ngụy Hành thì đây có thể coi là chuyện tốt, trong cung vừa gò bó, lại có quá nhiều tai mắt, ra ngoài cung vẫn an toàn hơn. Nhưng Ngụy Chương vốn đa nghi, vì chuyện này mà đề phòng cậu, lần này gã cho cậu xuất cung dưới danh nghĩa phong vương, cũng là rời xa triều chính, đến khi Hoàng Hậu hạ sinh... có lẽ cậu sẽ bị điều đến đất phong ở Lĩnh Nam làm một vị Vương gia nhàn tản.
Ngụy Hành không khỏi nhắm mắt lại. Dưới tình hình hiện tại, hoàng cung lại là nơi vòng xoáy quyền lực nuốt chửng con người, dù chỉ muốn làm một Vương gia rảnh rỗi không tranh đoạt chỉ sợ cũng không ít người muốn giết cậu. Tên đã bắn ra không thể quay đầu, từ khi cậu nắm lấy tay Từ Ưng Bạch, ngầm xuôi theo ý đồ mưu phản mịt mờ kia thì bánh răng vận mệnh cũng đã bắt đầu xoay chuyển, mọi kết cục đều đã được định sẵn. Làm thỏ nhà nhu nhược, sống một đời mơ màng vô nghĩa để rồi chết dưới nanh vuốt của đám hổ lang cắn xé, chẳng thà tự mình trở thành kẻ đi săn, chiến đấu đến khi một mất một còn.
Ra khỏi cung, Lưu Thính Huyền mặc thường phục và Trần thái y đã đợi sẵn ở cửa vương phủ. Trần thái y thấp thỏm nói, "Ta nghe nói thất điện hạ bị bỏ đói ở lãnh cung, phải ăn tro hương cầm hơi, sợ là không ổn rồi." Ông thở dài, "Bệ hạ và Thái Hậu nương nương lại không cho ngài ấy được chẩn trị trong cung, đúng là..."
Lưu Thính Huyền ngắt lời ông, "Trần thái y nói năng cẩn thận, bệ hạ có thể thả thất điện hạ ra ngoài đã là quá rộng lượng rồi!"
Vừa dứt lời, một chiếc xe ngựa giản dị dừng ở cửa vương phủ. Cả Lưu Thính Huyền lẫn Trần Tuế đều mừng rỡ, vội vàng chạy tới xốc mành xe đỡ Ngụy Hành xuống. Đoàn người nhanh chóng vào trong, Trần Tuế sốt sắng bắt mạch xong thì lo lắng kê đơn thuốc, dặn dò thị nữ kia không được bồi bổ cho cậu ngay mà chỉ cho phép ăn cháo.
Lưu Thính Huyền nhìn quanh một vòng, nhận ra không còn việc của mình nữa thì bèn cáo từ. Ngụy Hành nghiêm túc tạ ơn rồi hỏi, "Sư... Từ đại nhân hiện giờ có khỏe không?"
Lưu Thính Huyền xua tay, "Đại nhân vạn sự mạnh khỏe, điện hạ phải chú ý giữ gìn sức khỏe, đừng để đại nhân lo lắng."
Nói xong, gã chắp tay hành lễ cáo từ, vừa ra ngoài thì gặp Mạnh Phàm - ám vệ Từ Ưng Bạch lệnh ở lại Trường An. Từ khi hai bên kết đồng minh đến nay, ngoại trừ tên ám vệ hung thần ác sát chỉ nghe lời mình Từ Ưng Bạch kia thì Mạnh Phàm là người tiếp xúc nhiều nhất với Lưu Thính Huyền, hai người cũng coi như quen mặt. Cậu nhảy từ trên cây xuống, hỏi, "Thất hoàng tử không sao chứ?"
"Không được khỏe lắm, nhưng Trần thái y nói may mà cứu chữa kịp thời, hiện giờ chỉ cần uống thuốc đều đặn một thời gian là được."
Mạnh Phàm gật đầu, vừa chuẩn bị trở về báo tin thì bị gọi lại, "Khoan đã! Mạnh đại hiệp!"
Cậu lập tức quay lại, "Còn có chuyện gì sao?"
Lưu Thính Huyền cười bảo, "Nhờ Mạnh đại hiệp hỏi Từ đại nhân xem muội muội ta thế nào rồi. Vả lại... Khi nào ta mới được gặp nàng?"
Mạnh Phàm "A" một tiếng, chắp tay sau lưng nói, "Ta sẽ hỏi giúp ngươi."
Lưu Thính Huyền gật đầu cảm kích, "Đa tạ Mạnh đại hiệp."
Mười hai ngày sau, Mạnh Phàm mới gửi thư đến Linh Châu. Thư kể rõ ngọn ngành, biết tin Ngụy Hành được cứu, Từ Ưng Bạch không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhưng nhìn đến cuối thư lại làm hắn phải cúi đầu trầm ngâm, cuối cùng thở dài nặng nề. Dù được người đời ca ngợi là bậc quân tử nhưng hắn biết rõ bản thân mình sẵn sàng lừa lọc, lợi dụng không từ thủ đoạn. Đôi khi ngay cả những lời nói dối thiện ý cũng sẽ bị ghi thù, huống chi là dối trá nghiêm trọng, làm tổn thương người khác như thế.
Xe ngựa xóc nảy trên đường hành quân vội vã. Từ Ưng Bạch hết siết chặt lá thư rồi lại buông, cuối cùng nhét vào tay áo. Bên ngoài xe, bốn ngàn binh mã đang nhanh chóng tiến quân, lặng lẽ đến gần thành Linh Châu. Đường sá sa mạc gập gềnh, Từ Ưng Bạch ngã người về phía trước theo quán tính rồi ngay lập tức được ôm vào lòng. Hơi thở ấm nóng và nhiệt độ cơ thể lập tức bao trùm, hắn chống tay lên đùi Phó Lăng Nghi chờ cơn choáng váng qua đi, thầm thở dài trong lòng, nếu có một ngày không thể không nói dối, hi vọng y sẽ không hận mình.
Phó Lăng Nghi thấy sắc mặt người trong lòng không tốt nên bấm huyệt cho hắn, lòng bàn tay thô ráp chai sạn dùng lực vừa phải ấn lên huyệt vị mang đến cảm giác thoải mái vô cùng. Kỹ thuật của y khá tốt, làm Từ Ưng Bạch nhớ có lần mình từng hỏi y học bấm huyệt ở đâu. Kiếp trước, vào những ngày cuối đời, hắn thực sự không chống đỡ nổi nữa nên mới thuận miệng bảo Phó Lăng Nghi nhờ Trần Tuế chỉ dạy, không ngờ y lại học thật.
Trong xe chỉ còn tiếng vải vóc cọ xát và tiếng bánh xe nghiến trên mặt đất. Từ Ưng Bạch nhắm mắt, nghe người kia hỏi, "Dễ chịu không?" Hắn mở bừng mắt, đầu ngón tay khẽ run lên, thở dài rồi "Ừm" một tiếng.
"Vậy sau này ngày nào ta cũng ấn cho ngươi."
Ánh mắt Từ Ưng Bạch hơi ảm đạm, hắn miết đốt ngón tay, không nói là được hay không được. Phó Lăng Nghi thấy hắn không trả lời, động tác hơi khựng lại rồi lập tức tiếp tục như không có việc gì, thế nhưng hơi thở đã trở nên hỗn loạn, ánh mắt cũng tràn ngập bi thương. Y biết tại sao Từ Ưng Bạch lại im lặng, bởi hắn đã nói trước rằng không thể hứa với y bất cứ chuyện gì, trong lòng cả hai đều biết rõ điều ấy.
Một lúc lâu sau, Phó Lăng Nghi mới dừng tay, cẩn thận ôm lấy vai Từ Ưng Bạch. Từ Ưng Bạch hơi buồn ngủ, chậm rãi nhắm mắt lại, bên tai truyền đến giọng ca nhẹ nhàng, nghe kỹ thì phát hiện đó là một khúc hát ru. Phó Lăng Nghi hát khá hay, đúng giai điệu, nhưng chất giọng khản đặc nghe hơi là lạ. Từ Ưng Bạch vừa mệt vừa buồn cười gối lên người y, không bao lâu sau lại thực sự thiếp đi trong tiếng ngân nga của người thương.
Xe ngựa tiếp tục lăn bánh, Phó Lăng Nghi cầm lấy áo lông trên đùi đắp cho Từ Ưng Bạch. Y nuốt khan nhìn đôi môi tái nhợt như trong suốt kia, hai mắt như nổi lửa, cẩn thận cúi xuống dịu dàng đặt một nụ hôn thoáng qua như chuồn chuồn lướt nước, rồi lại cuồng si mà quyến luyến vuốt ve đôi môi còn vương hơi ấm của người kia. Mà một Từ Ưng Bạch vốn cảnh giác, dù tiếng động rất nhỏ cũng sẽ phát hiện ngay lại không hề tỉnh giấc, đôi mi chỉ khẽ run lên. Hắn tin tưởng mình... Phó Lăng Nghi nghĩ.