Người đàn ông cầm đầu nhìn thấy đôi mắt của cô cứ nhìn xung quanh liền biết cô đang nghĩ gì, nhưng hắn không hề nói ra chỉ để mặc cho cô nhìn, đến khi cô thất vọng nhìn về phía hắn thì mới nói:
"Nhìn đủ chưa?"
Yến Lạc đối mặt với hắn: Có người sai khiến anh bắt cóc tôi đúng không?"
"Thông minh đấy!"
Người đàn ông nói: "Nhưng tôi sẽ không tiết lộ cho cô biết.
thế nhưng, tôi nghĩ cô chắc sẽ không cần những thứ này nữa rồi, bởi vì…"
Hắn cười một cách nham hiểm: "Cô sắp phải chết rồi"
Trái tim của Yến Lạc đột nhiên căng thẳng hẳn lên: "Anh muốn làm gì?"
Người phụ nữ này bị bắt cóc mà còn có thể điềm tĩnh như vậy, thật tốt biết bao."
Người đàn ông đó gật đầu.
Nhưng mà, mệnh lệnh mà tôi nhận được là, làm cách nào để khiến cô đau khổ hơn, thì cứ như thế mà һàпһ һạ cô"
Yến Lạc rũ mắt xuống.
Là Tống Mỹ Linh sao? Nhưng cô ấy đã rời khỏi Tiêu Vương rồi, sẽ không thể nào uy һɪếρ cô ta được nữa rồi, nên cô ta không có lý do gì để tiếp tục gây chuyện với cô.
Lương Tiểu Vân? Tần Lục? Hai người này vốn dĩ cũng đâu biết cô đang ở đâu.
Vậy thì là ai chứ?
Đừng nghĩ là ai nữa, những thứ này đã không còn quan trọng nữa rồi?"
Người đàn ông nói: "Hãy chuẩn bị tâm lí đi!"
Ánh mắt của hắn dừng lại ngay trên bụng của cô: "Nói thật lòng, ta cũng không biết cô đã làm gì khiến nhiều người thì ghét cô như vậy, ngay đến việc cô mang thai rồi người đó cũng không buông tha cho cô!"
Hắn thở dài một câu: "Kiếp sau hãy làm người tốt đi!"
Người tốt ư? Nếu kết cục của người tốt là như vậy, thì cô mong rằng trên thế giới này cũng đừng nên có người tốt nữa.
Yến Lạc bị chọc cười: "Sao anh lại biết tôi không phải là người tốt? Chẳng lẽ tôi nhất định phải làm chuyện xấu gì rồi thì mới bị đối xử như vậy sao?"
Người đàn ông ngơ ngác hẳn đi.
"Tôi vẫn luôn là người tốt!"
Yến Lạc nói: "Nhưng anh cũng đã thấy được kết cục của tôi sắp tới đây!"
Người đàn ông nói: "Ta không có hứng thú nghe về câu chuyện của cô!"
Hắn xua tay về phía những người đứng đằng sau: "Bắt đầu đi!"
Yến Lạc bình thản nhìn vào họ, đột nhiên cô không còn sợ hãi gì nữa.
Chỉ cảm thấy có lỗi với Tiêu Vương và đứa bé chưa ra đời trong bụng cô.
Đúng vậy, dường như đối với họ mà nói, cô chính là kẻ xấu.
Không bảo vệ được đứa con của mình, còn lần lượt làm liên lụy đến Tiêu Vương.
Có lẽ chết đi mới là giải thoát duy nhất của cô, cũng là cách duy nhất để chuộc tội.
Hy vọng nếu có kiếp sau, họ đừng gặp lại cô ấy nữa.
Người đàn ông nhìn thấy bộ dạng thản nhiên này của cô, đột nhiên dừng tay lại nói: "Sao cô lại có biểu cảm như vậy?"
Yến Lạc nói: "Bởi vì tôi biết không có khả năng nào để cứu vãn nữa rồi, nên đành phải thản nhiên chấp nhận thôi!"
Người đàn ông cười: "Cũng có can đảm lắm, vậy thì ta sẽ không һàпһ һạ cô quá nhiều nữa, ta sẽ cho cô thoải mái mà chết!"
Yến Lạc sau khi nhìn hắn cũng dần nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy lạnh lẽo trong mắt mình.
Tần Lục dường như đã đạp hết cỡ chân ga.
Hắn cảm thấy bản thân dường như bị chia làm ba người.
Một người đang kêu gào lên khiến hắn chạy nhanh lên, nhanh hơn nữa.
Một người khác đang mỉa mai hắn tại sao lại rối loạn lên như thế này, chỉ là một người đàn bà có cơ địa thâm độc thôi mà, có chết đi cũng không hề gì.
Còn lại một người đang vui mừng trong lòng, bởi vì Yến Lạc vẫn chưa chết.
Tần Lục cứ như thế đạp mạnh vào chân ga đi đến địa điểm ấy.
Người đàn ông cúi người xuống cởi dây trên người của Yến Lạc ra.
Yến Lạc nhúc nhích chân tay ngay tức khắc, nhưng lại phát hiện mất hết sức lực, toàn thân mềm nhão không ra sức được..
Danh Sách Chương: