• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Khuôn mặt Tần Lục ảm đạm vô cùng, khí thế toàn thân phát ra vô cùng đáng sợ, đang dần tiến lại gần cô.
Yến Lạc, cô muốn chạy ư?"
Yến Lạc ra sức lắc đầu, chúng mình đứng dậy, điên cuồng xông về phía phòng ngủ.

Tần Lục đã đuổi kịp cô chỉ bằng hai ba bước chân, bắt lấy cổ tay cô, hắn ra sức ném thân thể của Yến Lạc, khiến lưng cô đập mạnh vào tường.
Lúc sau, người đàn ông đáng sợ này, lao gần về trước mặt cô.
"Trước đó tôi không cảnh cáo qua cô ư? Đừng hòng giở trò!"
Tần Lục nhằm chằm chằm vào mắt cô một cách giận dữ, trong ánh mắt đó toàn là hình ảnh ác độc, khuôn mặt của Yến Lạc trắng bệch.

Không, tôi không phải..." cô vội phủ nhận, thân hình nhỏ nhắn ấy run lên một cách không tự chủ.
Còn dám nói dối ư? Yến Lạc, xem ra cô không thấy quan tài không đô lệ!" Tần Lục Ьóρ mạnh cổ tay của Yến Lạc, kéo lê cô ra bên ngoài.
Giờ tôi sẽ đem cô đi bệnh viện, cưa đi đôi chân đê tiện này của cô!"

Đừng!” Yến Lạc vùng vẫy khóc lóc.
Tần Lục, mày làm gì vậy?"
Tiêu Vương trong lúc này đã xông tới, nhìn thấy tình trạng trong nhà, lập tức nổi giận, giơ nắm đấm lên hướng về phía Tần Lục.
Mày mau thả Tiểu Lạc ra!"
Tần Lục dễ dàng né được Tiêu Vương, nâng chân đạp một phát, khiến Tiêu Vương tạo nhã đó bị đá văng lên mặt đất, phát ra tiếng vỡ của bàn ghế.
"Tiêu Vương" Yến Lạc hoảng hốt thất thanh, nhanh chóng xông qua đó dìu Tiêu Vương.
Ánh mắt Tần Lục nhìn chằm chằm Yến Lạc, trong ánh mắt ấy nổi lên cơn giận khủng kһɪếρ như cuồng phong bão táp.
Hắn nhớ lại khoảng khắc lúc người đàn bà này mở cửa lúc nãy, trên mặt toàn nụ cười ngọt ngào, đó chính là vì cô tưởng người ở ngoài cửa, là Tiêu Vương.

Nụ cười đó cô chưa từng lộ ra trước mặt anh bao giờ, nụ cười đó dành cho Tiêu Vương.

Còn bây giờ, thái độ quan tâm lo lắng mà cô dành cho Tiêu Vương này, đều giống như thêm dầu vào lửa vậy, rưới trực tiếp trên đỉnh đầu của Tần Lục, khiến lửa giận của hắn bốc lên đến tột cùng.

"Yến Lạc, hèn gì cô đột nhiên muốn ly hôn, đột nhiên muốn đi, thì ra là do cô có người mới."
Tần Lục giận quá hóa cười, thái độ vô cùng nham hiểm.
Tần Lục, nếu mày là đàn ông, thì đừng ra tay với Tiểu Lạc, nếu có gì thì mày cứ nhắm vào tao!"
Tiêu Vương đưa Yến Lạc đứng đằng sau anh.
Tần Lục chuyển hướng ánh mắt về phía anh, khóe miệng vẫn là nụ cười nhoẻn miệng: "Nhắm vào mày? Được thôi!"
Hắn nói xong, đột nhiên rút điện thoại ra, bắt đầu kêu người tới.
"Tần Lục, đừng!” sắc mặt Yến Lạc thay đổi lớn, xưa nay Tần Lục vốn nhẫn tâm tuyệt tình, nhất định hắn sẽ không buông tha Tiêu Vương.
Yến Lacj liền cầu xin hắn, nhưng đã quá muộn rồi, những người được Tần Lục gọi đến, đã đến trước một bước rồi.
Sắc mặt của Tiêu Vương cũng có chút trắng bệt, nhưng anh vẫn bảo vệ Yến Lạc ở đằng trước.
"Tiểu Lạc, em đừng cầu xin hắn, anh sẽ không có chuyện gì đâu…"
Yến Lạc lắc đầu, còn chưa kịp nói xong, đã có hai người áo đen xông vào, bắt lấy Tiêu Vương, trực tiếp dùng bạo lực áp sát anh xuống sàn.
"Đừng…" Yến Lạc mặc kệ tất cả, xông qua quỳ trước chân của Tần Lục, ngước khuôn mặt đầy nước mắt ấy nhìn hắn.

Tần Lục, Tiêu Vương không liên quan gì đến ân oán giữa hai chúng ta, cầu xin anh tha cho anh ấy..."
Tần Lục nhìn xuống, lạnh lùng nhìn Yến Lạc, mở đôi môi mỏng ra, tuôn ra hai chữ vô cùng tàn nhẫn như lúc trước: Hành động!".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK