Khoé môi Du Hạ lại cong lên, một tia ấm áp tiếp tục dâng lên trong lòng cô, cô đi xung quanh căn phòng, lại phát hiện vỏ ốc biển trên kệ sách, đó cũng là thứ cô đưa cho anh.
Anh vẫn giữ lời, vẫn giữ gìn nó.
Du Hạ với tay lấy cái vỏ ốc, bỗng một bàn tay từ phía sau cô đưa tới, lấy cái vỏ ốc xuống cho cô.
Du Hạ quay lại thấy Tiêu Vương, trái tim cô lại đập rất nhanh, khuôn mặt cũng ửng hồng.
Tiêu Vương đưa vỏ ốc cho cô, xoa đầu cô rồi nói:
“Em quên mình đang có thai sao, với cao như vậy?”
“Em xin lỗi.” Du Hạ nhẹ giọng nói.
Tiêu Vương chỉ cười nhẹ, kéo cô lại, để cô ngồi xuống sofa, anh cũng ngồi xuống, đặt tay lên bụng cô.
Du Hạ hơi sững người, hỏi: “Tiêu Vương.”
“Hửm.” Tiêu Vương nhìn cô.
Du Hạ lại ngập ngừng: “Anh thích con trai hay con gái?”
“Con trai cũng được, con gái cũng được.” Tiêu Vương lập tức nói: “Chiều anh đưa đi bệnh viện, không biết lâu nay em chăm soc bản thân mình thế nào nữa?”
Trong lời nói của anh có chút trách móc, nhưng cũng vì lo lắng cho cô, Du Hạ cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
…
“Cả hai mẹ con đều rất khoẻ mạnh, Tiêu tiên sinh yên tâm.” Bác sĩ chúc mừng vợ chồng Tiêu Vương.
——
6 tháng sau.
Tiêu Vương và vợ chồng Tiêu phu nhân cùng ba mẹ của Du Hạ đứng trước cửa phòng sinh.
Tiêu Vương đứng ngồi không yên, lúc sau, cửa phòng sinh mở ra, bác sĩ bế đứa bé trên tay, chúc mừng:
“Chúc mừng gia đình, là một đứa bé gái.”
Tiêu Vương vội đứng lên, đưa tay bế lấy con gái vào lòng, nụ cười anh tràn đầy yêu thương, ba mẹ của Tiêu Vương và Du Hạ đều vui mừng, thay phiên nhau nhìn đứa cháu gái của mình.
Còn Tiêu Vương đi vào trong, nắm lấy tay Du Hạ, hôn nhẹ lên môi cô: “Em vất vả rồi.”
…
Yến Lạc nhận được tin Du Hạ đã sinh được đứa bé gái rất đáng yêu, cô sờ lên bụng mình, cô đã trễ 1 tuần rồi, trước đây Tần Lục không hề để cô có thai, cô còn nhớ lần đó cô nói muốn có thêm 1 đứa con, Tần Lục liền không muốn cô nhắc lại.
Cô đi bệnh viện kiểm tra, quả nhiên cô thật sự có thai, lần này là vì lúc đó Tần Lục gặp đối tác, uống say nên mất khống chế, Yến Lạc vẫn nhớ, nếu bây giờ cô thông báo cho hắn biết, không biết hắn phản ứng như thế nào?
Yến Lạc vẫn quyết tâm nói cho Tần Lục biết.
“Em nói em có thai?” Tần Lục như không tin.
Hắn vẫn nhớ đêm đó hắn không kiềm chế được, nhưng hắn không nghĩ đến Yến Lạc lại mang thai.
“Phải.” Yến Lạc đưa giấy xét nghiệm cho Tần Lục: “Em có thai rồi, anh có vui không?”
Yến Lạc mong chờ câu trả lời của hắn.
“Yến Lạc.” Vẻ mặt của Tần Lục trở nên khổ sở vô cùng: “Em không thể mang thai được, em…nghe lời anh, bỏ nó đi, được không?”
Yến Lạc suýt ngã xuống đất vì nghe câu trả lời của hắn, cô lùi về sau 2 bước.
Hắn lại bắt cô phá thai, sao hắn lại nhẫn tâm như vậy, thật ra hắn có thật sự thay đổi hay không?
Tần Lục lo lắng nhìn phản ứng của Yến Lạc: “Yến Lạc.”
“Tần Lục.” Nước mắt của Yến Lạc chợt tràn ra: “Rốt cuộc anh đã thay đổi hay chưa, tại sao bây giờ anh lại bắt tôi phải phá thai, 3 đứa vẫn chưa đủ đúng không, nó là con của anh.”
“Không phải.” Tần Lục muốn giải thích: “Yến Lạc, em nghe anh nói…”
Bốp…
Yến Lạc dùng sức tát cho Tần Lục một bạt tay: “Đủ rồi, anh còn muốn nói gì nữa, Tần Lục, tôi nơi cho anh biết, nếu anh còn bắt tôi phá thai, tôi sẽ chết trước mặt anh.”.
Danh Sách Chương: