Sau khi TTY thua trận, quay lại xem, họ phát hiện ra rằng nhờ khả năng di chuyển và điều hành siêu mạnh, Flying Bird vẫn còn gần 1.000 vàng trong khi tài nguyên của TTY đã cạn kiệt.
Buổi đấu tập của 4 đội xem như đã khép lại. Có lẽ đây cũng là lần cuối cùng các đội hẹn đấu tập trước khi bước vào giải đấu thế giới.
Dư Thanh và Tạ Trừng không biết đang bàn luận chuyện gì, cứ xem hết dữ liệu này đến thành tích kia, đi đến đâu nói đến đó. Dù sao thì "Thiên Tuyển" là một trò chơi đòi hỏi tính tổng hợp rất cao, không chỉ dựa vào thao tác mà còn cần những chiến thuật bất ngờ.
...
Tối đến, mọi người ai về phòng nấy. Phòng của Dư Thanh nằm ngay cạnh phòng của Yến Ninh. Yến Ninh thản nhiên theo sau anh vào phòng, Dư Thanh đã quen rồi, dù sao mấy ngày nay phòng của Yến Ninh cũng như bỏ không, thậm chí thẻ phòng còn chưa sử dụng.
Dù sao thì giường cũng đủ rộng.
Nhưng hôm nay, thẻ phòng của Dư Thanh còn chưa kịp c.ắm vào khe lấy điện thì đã bị Yến Ninh bất ngờ ôm chặt, ép sát vào cửa.
Dư Thanh hơi ngạc nhiên, đầu của Yến Ninh tựa vào hõm cổ anh, hơi thở ấm áp phả lên làn da.
"Sao thế này, bảo bối? Hôm nay tự nhiên lại... hừ..."
Cơn đau âm ỉ, dày đặc bất chợt lan ra bên cổ, khiến Dư Thanh không nhịn được hít sâu một hơi.
Yến Ninh ôm rất chặt. Dư Thanh nghĩ có lẽ gần đây Yến Ninh quá bận rộn? Quá mệt mỏi? Dù sao thì học sinh nhỏ của anh, dù cao lớn thế nào, cũng chỉ mới 19 tuổi.
Nghĩ đến đây, Dư Thanh vỗ nhẹ vào lưng Yến Ninh, như muốn trấn an cậu.
Yến Ninh ngẩng đầu lên, môi của Dư Thanh còn chưa kịp thốt ra lời nào đã bị chặn lại.
Nụ hôn rất sâu, mang cảm giác như loài thú dữ tuyên bố chủ quyền hơn là sự dịu dàng.
Mãi một lúc sau mới tách ra.
Đôi mắt của Yến Ninh có màu sắc rất đậm, thường ẩn chứa những cảm xúc mà người khác không thể đoán ra.
"Đội trưởng, quan hệ của anh với đội trưởng Tạ tốt thật đấy."
Dư Thanh không ngờ câu đầu tiên Yến Ninh nói lại là câu này, anh khựng lại một chút rồi ngay sau đó bật cười.
Thì ra là ghen.
"Sao anh lại ngửi thấy mùi giấm chua lâu năm thế này nhỉ?"
Dư Thanh vừa cười, đôi mắt quen thói hơi nheo lại, trông lười biếng mà ôn hòa.
Nhưng hình như anh đều cười như vậy với mọi người, mang theo vẻ đào hoa, lãng tử điển hình.
"Thế bảo bối nhà mình là... đang ghen rồi?"
Ban đầu chỉ là một câu bông đùa.
Ai ngờ Yến Ninh khẽ "ừm" một tiếng, rất nhỏ.
"Ghen rồi."
Dư Thanh nhìn Yến Ninh, người cúi thấp mi mắt, gương mặt không để lộ cảm xúc gì khi thốt lên câu này.
Anh chỉ thấy càng nhìn càng yêu.
Phải làm sao để bù đắp cho học sinh nhỏ của anh đây nhỉ?
Thật tiếc không phải lúc thích hợp, không thể làm gì nhiều, nhưng mà...
...
Trước khi vòng đấu bảng bắt đầu, đội còn phải chụp một bộ ảnh tuyên truyền.
May mà buổi chụp được sắp xếp vào lúc 2 giờ chiều, cũng không quá sớm. Địa điểm chụp lại gần, nên mọi thứ cũng tiện lợi.
Khi Dư Thanh vừa bước lên xe, ánh mắt của Chu Hoành đã lập tức trợn to. Quá rõ ràng!
Chu Hoành cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung vì tức.
Anh ấy trừng mắt nhìn cặp đôi "đáng ghét" này, không chút nể nang.
"Hai người sốt ruột đến thế cơ à? Rõ ràng biết hôm nay phải chụp ảnh tuyên truyền mà vẫn không chịu để ý chút nào? Muốn bị mắng chết hả?"
"Đội trưởng BTW đời tư không đàng hoàng, thi đấu còn mang cả người yêu đi theo, chẳng coi trận đấu ra gì? Hoàn toàn không xem trọng giải đấu? Thái độ quá tệ?"
Ánh mắt Chu Hoành như muốn tóe lửa.
"Tôi có thể tưởng tượng được, nếu chuyện này bị chụp lại, sẽ có bao nhiêu anti-fan lao vào công kích tài khoản chính thức của BTW và tài khoản của Dư Thanh!"
Yến Ninh cúi đầu nhẹ, giọng điềm tĩnh.
"Đây là lỗi của em, đừng trách đội trưởng."
Câu nói này càng khiến Chu Hoành thêm phần bực bội.
"Em còn biết là lỗi của mình cơ đấy... Em..."
Yến Ninh ngẩng đầu lên.
Chu Hoành đối diện với khuôn mặt lạnh lùng, băng giá ấy, lửa giận trong lòng đột nhiên bị dập tắt sạch sẽ.
Cơn giận nghẹn nửa ngày trời, cuối cùng anh ấy chỉ có thể thở dài một hơi đầy bất lực.
"Lần sau chú ý một chút..."
Lần chụp ảnh tuyên truyền lần này cần thể hiện đặc trưng của phiên bản cập nhật, vì vậy phần tạo hình cũng khác với mọi khi.
Quy trình hóa trang cố định không thể thiếu. Mặc dù trước mỗi trận đấu, Dư Thanh và Yến Ninh thường trốn không chịu trang điểm, nhưng khi chụp ảnh tuyên truyền thì chẳng có đường thoát. Cả hai chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi trên ghế để các chị hóa trang "tàn phá nhan sắc".
Thông thường, hình tượng nhân vật hỗ trợ của các đội đều là "thiên sứ chiến trường", nhưng với Yến Ninh, mọi thứ rõ ràng khác biệt hoàn toàn.
Đừng nói đến vẻ ngoài vốn mang khí chất lạnh lẽo của cậu.
Ngay cả kỹ năng dao găm siêu đẳng đến mức như thần của cậu, cũng khiến việc xây dựng hình ảnh quá dịu dàng trở nên không hợp lý.
Quá lệch nhân vật!
Chị hóa trang chợt lóe lên một ý tưởng táo bạo.
Thay vì sửa đổi, chị quyết định làm nổi bật các đường nét vốn có, kéo dài thêm đuôi mắt vốn đã hơi dài của Yến Ninh, làm sống mũi cao thêm một chút, và tăng độ sâu cho hốc mắt vốn đã rõ nét.
"Đẹp trai quá... Edge, cậu thật sự quá đẹp trai rồi..."
Trong khi chị hóa trang ở phía Yến Ninh cảm thán không ngừng, bên phía Dư Thanh, chị hóa trang khác cũng vừa làm việc vừa khen thầm.
Chu Hoành cứ đi tới đi lui bên cạnh Dư Thanh, không quên nhắc chị hóa trang phải che kín mọi dấu vết trên cổ anh, không để lộ chút sơ hở nào. Sau đó, anh ấy còn chạy đi tìm người chỉnh ảnh để đảm bảo "bảo hiểm kép".
Thực ra, nếu bỏ qua đôi mắt và đôi môi, đường nét gương mặt của Dư Thanh khá cứng rắn và sắc nét.
Nhưng trời sinh anh lại có một đôi mắt đào hoa đong đầy tình ý và đôi môi mỏng như cười như không.
Những đặc điểm này khiến khí chất của anh pha thêm nét dịu dàng và thanh lịch.
Chị hóa trang vẽ đuôi mắt anh hơi chếch lên, khóe môi khẽ cong, hoàn thiện một diện mạo đầy cuốn hút.
Tóm gọn mà nói, Dư Thanh mang khí chất của một nam "hồ ly tinh".
Khang Miễn đi theo phong cách đáng yêu, trong khi Châu Tùng Dục và Yến Ninh lại có nét tương đồng, cùng chọn phong cách lạnh lùng.
Bốn người đứng cạnh nhau, mỗi người một vẻ, không ai giống ai.
Ba người mặc đồng phục tác chiến ngụy trang, Khang Miễn khoác trên vai một dải dài đạn súng trường tấn công, một tay cầm súng bắn tỉa đầy khí thế, hướng thẳng vào ống kính. Tay còn lại nửa giấu sau lưng, để lộ ánh sáng lạnh lẽo của con dao găm.
Dư Thanh đeo một khẩu súng bắn tỉa lớn trên lưng, hông đeo một hộp đạn nhỏ. Một tay anh đút túi quần, tay kia đặt ngang trước người trong tư thế phòng thủ, lưỡi dao găm hướng về phía trước.
Châu Tùng Dục cầm một quả lựu đạn dài trên tay, làm động tác sắp rút chốt, con dao găm nằm ở thắt lưng, người nghiêng về phía ống kính.
Yến Ninh thì cầm một khẩu súng lục, hướng nòng về phía trước, dưới chân đặt một hộp hỗ trợ. Tay còn lại cậu đặt ở thắt lưng, như sắp rút ra con dao găm dài.
Nhiếp ảnh gia nhìn qua nhìn lại, chụp vài tấm rồi lên tiếng:
"Edge và Jade, có thể cười một chút không? Nhìn thế này thì rất có sức áp đảo, nhưng cũng hơi dữ quá."
Yến Ninh gật đầu, Châu Tùng Dục cũng gật đầu.
Sự khác biệt lớn nhất giữa "vẻ mặt không cảm xúc" của Yến Ninh và Châu Tùng Dục là ở nụ cười.
Yến Ninh biết cười, nhưng thường chỉ là kiểu cười lạnh, cười khinh miệt hoặc cười "nhếch mép không thật lòng".
Còn Châu Tùng Dục thì đơn giản là không biết cười.
Ít nhất, trong lúc chụp ảnh, cậu ấy hoàn toàn không biết cười.
Yến Ninh khẽ nhếch một bên khóe môi, tạo ra một nụ cười lạnh lùng, đồng thời hơi ngẩng cằm lên.
Trên gương mặt cậu như đang viết năm chữ to tướng, rõ ràng:
"Tôi không dễ chọc đâu."
"Cậu là cái thá gì."
Châu Tùng Dục cứng ngắc kéo khóe miệng, mất một lúc mới nặn ra được một nụ cười có vẻ như của kẻ phản diện.
Xong rồi, càng nhìn lại càng dữ tợn.
Chu Hoành cố tình để Dư Thanh và Yến Ninh chụp thêm vài tấm ảnh đôi.
Cũng bảo Châu Tùng Dục và Khang Miễn chụp một vài tấm ảnh đôi để phòng trường hợp cần dùng.
Dư Thanh vòng tay qua cổ Yến Ninh, ngay lập tức ánh mắt của Yến Ninh trở nên dịu dàng.
Yến Ninh không thể không để ánh mắt mình trở nên dịu dàng.
Nhiếp ảnh gia nhanh chóng chớp được khoảnh khắc.
Châu Tùng Dục và Khang Miễn là cặp đôi "làm mưa làm gió" của BTW trước Yến Ninh, nên chụp ảnh đôi giữa họ cũng rất tự nhiên, không gặp khó khăn gì.