Giải đấu Chung Kết Thế Giới sắp bắt đầu, thời gian tập luyện của đội tuyển cũng ngày một nhiều hơn. Mùa chuyển nhượng đã được mở, rất nhiều đội tuyển có sự thay đổi, nhưng điều khiến Chu Hoành và mọi người không ngờ tới nhất là việc Panda đề xuất muốn chuyển nhượng.
"Tại sao chứ? BTW không tốt sao?"
Khi Panda đến tìm Chu Hoành, đây là câu hỏi đầu tiên anh ấy thốt ra.
Panda cúi đầu, tay xoắn chặt vạt áo đến nhăn nhúm:
"BTW... rất tốt... nhưng vì có đội trưởng ở đây... em mãi cũng không được đánh chính..."
Chu Hoành nhíu mày:
"Nhưng ở đây, bọn anh cũng đã cho em rất nhiều cơ hội ra sân rồi mà? Ngoài BTW ra, em từng thấy đội nào để tuyển thủ dự bị như em được thi đấu nhiều năm như vậy chưa?"
Nước mắt Panda gần như trào ra:
"Đó... đó là vì đội trưởng trước đây bị thương... giờ thì... không phải anh ấy đã khỏe lại rồi sao... em cũng không còn cần thiết nữa..."
Chu Hoành còn định nói gì đó thì Lão Chu ra hiệu bằng ánh mắt, rồi dứt khoát lên tiếng:
"Cậu đã tìm được bến đỗ mới rồi phải không?"
Panda nhìn ánh mắt bình thản mà đầy chắc chắn của Lão Chu, cảm giác xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm một cái lỗ chui xuống.
"Em... em... em chỉ là..."
"Là Chiến Hổ đúng không?"
Panda không ngờ Lão Chu đoán trúng như vậy, nước mắt đã bắt đầu rưng rưng trong mắt.
Nhìn Panda không đáp lời, Lão Chu đã hiểu rõ chuyện gì xảy ra.
"Tôi đoán đúng rồi, Chiến Hổ đúng là đang thiếu một xạ thủ tốt. Họ đã hứa để cậu đánh chính đúng không?"
Panda cắn chặt môi, khó nhọc gật đầu.
Lão Chu vỗ vai Chu Hoành:
"Đưa cậu ấy vào danh sách chuyển nhượng đi, báo với bên Chiến Hổ một tiếng, nhớ đàm phán để cậu ấy nhận đãi ngộ tốt một chút."
Chu Hoành im lặng gật đầu, rồi ra ngoài gọi điện thoại.
Panda khóc như mưa, cúi rạp người xuống, nhìn theo bóng lưng Chu Hoành và Lão Chu rời đi, cúi sâu đến mức trán gần chạm vào đầu gối, giọng run rẩy nói lời xin lỗi.
Lão Chu cuối cùng vẫn không nỡ, quay lại đỡ Panda đứng dậy.
"Cậu không làm gì sai cả. Ai cũng có quyền lựa chọn cho riêng mình. Cậu muốn tìm một con đường tốt hơn cho bản thân, điều đó không có gì sai."
Đến tối, Lão Chu bất ngờ đề nghị mời mọi người ra ngoài ăn khuya. Khi tất cả trở về trong không khí náo nhiệt, chỗ ngồi bên cạnh Châu Tùng Dục đã trống trơn, Panda đã rời đi.
Trên bàn của cậu ta chỉ còn lại một mảnh giấy.
"Xin lỗi."
...
Những ngày gần đây, bầu không khí trong BTW vô cùng nặng nề. Không chỉ vì Panda rời đi, mà còn bởi một nguyên nhân khác: Do mối quan hệ không ổn giữa Yến Ninh và Dư Thanh.
Hay đúng hơn là Yến Ninh không ổn.
Yến Ninh nói ngày càng ít, ngoài những lúc cần thiết cho việc luyện tập và giao tiếp, gần như không ở chung với bất kỳ ai, bao gồm cả Dư Thanh.
Hoặc có thể nói, đặc biệt là Dư Thanh.
Chưa đầy 2 ngày, Dư Thanh đã không chịu nổi nữa, chặn Yến Ninh ở góc tường và hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Yến Ninh chỉ đáp rằng gần đây tập luyện nhiều, mệt mỏi, tâm trạng không tốt.
Yến Ninh không chịu nói gì thêm, khiến Dư Thanh hoàn toàn bất lực. Nhưng Dư Thanh cũng không phải không có tính khí. Yến Ninh cứ mãi giữ mọi thứ trong lòng, bảo không lo lắng là nói dối, mà tức giận cũng là thật.
Cho đến một tuần trước ngày lên máy bay...
Yến Ninh nộp đơn xin rời đội cho Chu Hoành.
Chu Hoành gần như bùng nổ, cả người cứng đờ, phản ứng đầu tiên là nghĩ Yến Ninh đang trêu chọc mình. Hôm nay đâu phải Cá tháng Tư!?
"Em muốn rời đội!? Yến Ninh, em muốn rời đội!?"
"Ừ."
"Em không đùa đấy chứ?"
"Không."
Chu Hoành túm lấy đơn xin rời đội của cậu, giận đến mức suýt nữa ném thẳng vào người Yến Ninh, nhưng cuối cùng vẫn cố nhịn. Thay vào đó, anh ấy đập mạnh nó xuống bàn, phát ra một tiếng "rầm".
"Em nói cho anh nghe, tại sao em muốn rời đội!?"
Yến Ninh nở một nụ cười, trông như giễu cợt, nhưng lại có vẻ che giấu điều gì đó.
"Vì em có lựa chọn tốt hơn."
Lão Chu vốn đang giữ bình tĩnh lắng nghe, nhưng khi nghe đến câu này, anh ấy đột nhiên đứng bật dậy.
"Cậu nói cậu có lựa chọn tốt hơn?"
"Đúng vậy."
"Cậu nói lại lần nữa xem, vừa rồi cậu nói gì?"
Yến Ninh nhìn thẳng vào Lão Chu, từng chữ một nói rõ ràng:
"Em nói, em có... lựa chọn... tốt hơn."
Lão Chu siết chặt nắm đấm, giọng nói có phần trầm xuống:
"Nhưng hợp đồng của cậu ký một năm, giờ vẫn chưa hết hạn."
Yến Ninh nhún vai, bộ dạng không mấy bận tâm:
"Em sẽ trả tiền vi phạm hợp đồng."
Lão Chu: "Thế còn Dư Thanh? Cậu định để Dư Thanh thế nào đây?"
Ánh mắt Yến Ninh lạnh đi:
"Còn thế nào nữa? Chia tay."
"Em nói lại lần nữa."
Giọng Dư Thanh bất ngờ vang lên từ phía sau.
Yến Ninh không quay đầu lại:
"Em nói, chia tay."
Dư Thanh cảm thấy sống mũi mình cay xè, cố gắng kìm nén giọng nói đang run rẩy:
"Em... nói lại lần nữa đi?"
Lần này, Yến Ninh quay lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Dư Thanh, kéo ra một nụ cười đầy mỉa mai.
"Em nói, chia tay. Nghe rõ chưa?"
Hốc mắt Dư Thanh đã đỏ hoe. Trước đây, mỗi lần Dư Thanh trông như thế này, Yến Ninh đều dịu dàng hơn, luôn nhẹ nhàng dỗ dành anh.
Nhưng lần này, Yến Ninh chẳng mảy may bận tâm, nghiêng đầu như thể không muốn nhìn.
"Nhìn vào mắt anh, nói lại lần nữa."
Yến Ninh khó chịu tặc lưỡi, cúi người một chút, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt sáng màu của Dư Thanh, nơi phản chiếu khuôn mặt mang vẻ chế giễu của mình.
"Em nói, chúng ta chia tay. Bây giờ được chưa? Nghe rõ chưa? Hay muốn em nhắc lại lần nữa?"
"Chát!"
Một tiếng vang giòn, khuôn mặt Yến Ninh lập tức ửng đỏ, vệt đỏ nổi bật trên làn da trắng tái của cậu, đầu bị tát lệch sang một bên.
Hàm răng cắn vào má trong, để lại vị tanh ngọt lan khắp khoang miệng. Yến Ninh đưa tay rút một tờ giấy từ trên bàn, chậm rãi nhổ máu trong miệng ra rồi lau đi, thái độ thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra.
Yến Ninh ngẩng đầu, nở nụ cười, nhìn Dư Thanh:
"Hả giận chưa? Hay là tát luôn bên còn lại cho nó đối xứng?"
Dư Thanh cũng cười, dù mắt đỏ hoe, dù hốc mắt đã đầy nước, nhưng vẫn cười.
"Làm thế có vẻ anh không lịch sự lắm. Đau không? Nếu đau thì qua đây, anh bôi thuốc cho."
Khi nói những lời này, khóe miệng Dư Thanh cong lên, nhưng trong mắt anh hoàn toàn không có chút ý cười nào.
Còn Yến Ninh thì cười thật, thậm chí còn cúi người, nắm lấy tay Dư Thanh, đặt lên bên má đã sưng đỏ của mình.
"Đau chứ, nhưng chỉ cần anh hả giận là được rồi."
Lão Chu và Chu Hoành đứng bên cạnh, đến thở mạnh cũng không dám, bầu không khí căng thẳng đến mức khiến họ không biết phải làm gì.
Đúng lúc này, một bóng người như quả pháo nhỏ lao vào, Châu Tùng Dục xuất hiện kịp thời, kéo mạnh Dư Thanh ra.
Khang Miễn không nói lời nào, tung một cú đấm thẳng vào bụng Yến Ninh, lực mạnh đến mức khiến Yến Ninh lùi lại mấy bước, va vào bàn.
Tất cả mọi người, trừ Châu Tùng Dục, đều sững sờ không nói nên lời.
Khang Miễn sau cú đấm đầu tiên còn định lao tới đánh tiếp. Nếu không nhờ yếu tố bất ngờ, vốn dĩ Khang Miễn không thể nào đánh lại Yến Ninh.
Nhưng Yến Ninh không phản kháng, mặc cho Khang Miễn tung thêm vài cú đấm nữa, mỗi cú đều nặng nề.
Cuối cùng, Khang Miễn bị kéo ra, hai mắt đỏ ngầu, vẫn còn vùng vẫy muốn lao lên.
Mãi cho đến khi Dư Thanh kịp phản ứng, hét lên một tiếng:
"Đủ rồi! Cậu muốn tự tìm đường chết sao, Khang Miễn!?"
Nghe vậy, Khang Miễn mới từ từ dừng lại, đứng yên tại chỗ, nước mắt chảy ròng ròng.
Yến Ninh ngồi bệt trên sàn, ôm bụng, từ từ chống tay đứng dậy, ánh mắt cụp xuống, không nhìn ai cả.
Khóe miệng Yến Ninh vẫn treo nụ cười, càng khiến Khang Miễn nhìn mà càng thêm tức giận. Dù bị Lão Chu và Châu Tùng Dục giữ chặt, cậu ấy vẫn vùng vẫy, thò được một cánh tay ra, chỉ thẳng vào mặt Yến Ninh mà mắng:
"Cậu còn là người không hả!? Yến Ninh! Đội trưởng đối với cậu tốt như vậy! Cậu... cậu rốt cuộc... cậu rốt cuộc có trái tim không!? Cậu có còn là người không hả!?"
Giọng nói của Khang Miễn đầy uất ức và giận dữ, mỗi từ thốt ra như mang theo toàn bộ cảm xúc bị dồn nén. Nhưng Yến Ninh chỉ đứng đó, không đáp lại, chỉ giữ nguyên nụ cười lạnh lẽo trên gương mặt nhợt nhạt.