Yến Ninh đang nũng nịu với Dư Thanh thì ngoài cửa vang lên một giọng nói có chút quen thuộc.
"Ơ... cái đó... anh Ninh, em vào được chứ?"
Yến Ninh từ từ tựa lưng vào giường, ánh mắt nghi hoặc nhìn Dư Thanh.
Dư Thanh chỉ cười, nhưng không nói gì.
Fly thì đang thập thò ở cửa, bám lấy khung cửa thò đầu nhìn vào, khiến sắc mặt Yến Ninh trở lại vẻ lạnh nhạt thường ngày:
"Vào đi, có chuyện gì?"
Fly rón rén bước vào, cả người nhìn rõ vẻ bối rối và chột dạ.
Cậu ta đi đến trước giường bệnh, vừa lúc trước còn ấp úng, vậy mà chỉ trong tích tắc đã cúi gập người chào một góc 180 độ.
Cũng may cho cậu ta là dân chơi Esports nên lưng dẻo, có thể cúi thấp đến mức trán suýt chạm vào đầu gối.
"Xin lỗi anh Ninh! Là em hiểu lầm anh! Xin lỗi anh!"
Yến Ninh nhướng mày, quay sang nhìn Dư Thanh, hai người chạm mắt nhau, Dư Thanh cắn chặt môi, cố nhịn cười đến mức má phồng cả lên.
Yến Ninh im lặng một lúc rồi nói:
"Cậu đứng dậy trước đi, ngồi xuống."
Fly nghe giọng nói lạnh nhạt của Yến Ninh mà trái tim như muốn vỡ vụn, nước mắt cũng sắp trào ra:
"Không! Em không xứng! Em đã lén chửi anh bao nhiêu lần như vậy!"
Yến Ninh: "Thật ra nếu cậu không nói thì tôi cũng chẳng biết cậu đã chửi sau lưng tôi đâu"
Fly vừa khóc vừa kể lể:
"Anh Ninh, chuyện tình yêu của anh với đội trưởng cảm động như vậy, hai người đến với nhau chẳng dễ dàng gì, thế mà em... thế mà em lại đi khuyên đội trưởng tìm người khác! Hu hu hu hu hu!!"
Yến Ninh: "Đúng là cậu đáng chết ngàn lần thật đấy ha"
Fly càng nói càng kích động, suýt nữa thì quỳ xuống lạy Yến Ninh, khiến cậu cảm thấy như có ai đó rút ngắn tuổi thọ của mình, vội vàng ngăn lại:
"Được rồi, được rồi, không sao, không sao, không sao, không sao đâu mà..."
Fly đứng thẳng người dậy, đôi mắt rưng rưng, cẩn thận nhìn Yến Ninh:
"Anh, anh tha lỗi cho em rồi sao?"
Yến Ninh: "Thật ra tôi có giận gì cậu đâu"
Nhưng dù trong lòng nghĩ vậy, đối diện với đứa trẻ cố chấp như Fly, cậu vẫn đáp:
"Tha lỗi rồi."
Fly lại cúi người thật sâu:
"Cảm ơn anh!!!!"
Yến Ninh nhìn Fly không có ý định rời đi, liền hỏi:
"Cái đó... cậu còn chuyện gì à?"
Fly ngơ ngác:
"Đâu có chuyện gì nữa đâu ạ..."
Dư Thanh, sau một hồi nhịn cười, cuối cùng cũng lên tiếng giải vây cho Yến Ninh:
"Nếu không có gì thì về tập luyện đi. Giờ cậu chơi tốt, luyện tốt, sớm bắt kịp trình của anh Ninh mới là cách tốt nhất để bù đắp đấy."
Fly lập tức đứng nghiêm, làm động tác chào:
"Rõ! Em đi đây! Anh Ninh, đội trưởng, tạm biệt!"
Fly vừa rời khỏi, Dư Thanh liền cười phá lên không kiêng dè nữa:
"Anh không biết đâu... hahaha... thằng nhóc này... từ lúc biết sự thật... hahaha... ngày nào cũng sống trong áy náy, hôm nay ở khách sạn... hahaha... cứ xin lỗi anh mãi, xong cả đoạn đường cứ tự động viên mình... hahaha..."
Yến Ninh chỉ biết bất lực cười theo.
Từ khi bắt đầu giải đấu quốc tế, nhóm chat nhỏ của BTW vốn rất yên tĩnh, mọi người ngày nào cũng ở bên nhau nên hiếm khi nhắn tin hay buôn chuyện trong nhóm. Dư Thanh thậm chí còn quên không kéo Fly và Yến Ninh vào nhóm.
Sau đó Fly mới đi hỏi Lão Chu và Chu Hoành để hiểu rõ tình hình, rồi mới nhớ ra kéo cả Fly và Yến Ninh vào chung nhóm.
Phòng bệnh cuối cùng cũng yên tĩnh lại, hai người mỗi ngày chẳng có nhiều thời gian ở riêng, nên càng thêm trân trọng từng phút bên nhau.
Dư Thanh cười chán chê xong, đúng lúc y tá bước vào thay thuốc.
Khi y tá định vén áo Yến Ninh lên, cậu đột ngột đưa tay che lại:
"Đội trưởng... anh có thể ra ngoài một chút không..."
Dư Thanh vẫn ngồi đó, miệng còn tươi cười, nghe câu này bỗng sững người:
"Hả?... tại sao?"
Ánh mắt Yến Ninh cụp xuống, nhỏ giọng:
"Không muốn anh nhìn thấy dáng vẻ xấu xí của em..."
Dư Thanh cảm giác trái tim như bị bóp nghẹt, chua xót không nói thành lời. Anh nhìn Yến Ninh cúi đầu, tay nắm chặt góc áo, trông yếu ớt đến mức khiến lòng anh mềm nhũn.
Dư Thanh khẽ an ủi:
"Anh đã thấy dáng vẻ nào của em chưa? Không sao đâu, em như thế nào anh cũng thích..."
Yến Ninh vẫn cố chấp không chịu:
"Dáng vẻ xấu xí anh chưa từng thấy..."
Dư Thanh bất lực, đành nhượng bộ:
"Vậy anh ngồi xa một chút, được không?"
Yến Ninh suy nghĩ một lát, dù sao y tá cũng sẽ che lại, chắc sẽ không nhìn thấy gì:
"Được, nhưng... anh đừng nhìn... xấu lắm..."
Dư Thanh đồng ý, đứng dậy đi ra chỗ xa hơn một chút.
Nhưng Yến Ninh quên mất rằng Dư Thanh có thị lực và khả năng quan sát đáng kinh ngạc. Lúc y tá quay người lấy băng gạc, Dư Thanh thoáng nhìn thấy một vết sẹo ghê rợn trên lưng Yến Ninh.
Vết sẹo đó... chắc chắn đã rất đau đớn.
Chỉ trong một cái liếc mắt, y tá đã xoay người lại tiếp tục băng bó.
...
Sau khi Dư Thanh rời đi, Yến Ninh mới cầm lấy chiếc điện thoại đã lén tắt nguồn khi Dư Thanh vừa vào phòng.
Màn hình hiển thị toàn là các cuộc gọi nhỡ từ Trịnh Quân.
Đúng lúc này, điện thoại lại đổ chuông. Yến Ninh nhấc máy, mở đầu đã là một câu mỉa mai:
"Vẫn chưa bị bắt à?"
Trịnh Quân cười ngạo nghễ:
[Mày thật sự đánh giá thấp tao. Mày nghĩ tao dễ dàng bị bắt vậy sao?]
Yến Ninh nhíu mày. Trịnh Quân nói không sai, cậu thực sự đã đánh giá thấp hắn. Khuôn mặt của Trịnh Quân, dù đội mũ, đeo khẩu trang hay thậm chí hóa thành tro, Yến Ninh cũng nhận ra được. Cậu cố ý để mình bị đâm một nhát, vì biết chắc rằng Trịnh Quân sẽ không thực sự giết cậu.
Yến Ninh cười lạnh:
"Vậy cậu muốn gì đây?"
Trịnh Quân: [Mày còn không biết tao muốn gì sao?]
Yến Ninh vừa nói chuyện điện thoại với Trịnh Quân, vừa lén dùng chiếc điện thoại khác nhắn tin cho cảnh sát đã tiếp nhận vụ việc lần trước.
Mấy ngày qua, Yến Ninh nhận được không ít cuộc gọi từ Trịnh Quân, nhưng mỗi lần đều không có hành động gì. Săn mồi, phải khiến con mồi mất cảnh giác trước, rồi mới có thể hạ gục trong một đòn.
Sau khi nhận được tin phản hồi từ cảnh sát, Yến Ninh không muốn phí thêm một lời nào, liền cúp máy ngay lập tức.
Trịnh Quân rất cẩn thận, nói thêm sẽ khiến hắn phát hiện Yến Ninh đang kéo dài thời gian. Thay vào đó, cậu chọn cách đánh cược.
Một lát sau, cảnh sát gửi tin nhắn:
【Không tìm thấy mục tiêu, nghi phạm đã thay đổi địa điểm. Hiện đang tiếp tục truy dấu.】
Lại qua thêm một lúc, tin nhắn thứ hai đến:
【Đã mất dấu.】
Ánh mắt Yến Ninh thoáng dao động, nhưng cuối cùng lặng lẽ trầm xuống.
Chỉ cần Trịnh Quân chưa bị đưa ra trước pháp luật, thì bất cứ ai cũng sẽ gặp nguy hiểm. Hắn độc ác, cố chấp, cực đoan, không ai biết liệu nhát dao tiếp theo có bất ngờ đâm vào Dư Thanh hay những người khác trong đội BTW hay không.
Con người này, chính là một kẻ điên.
...
Sáng sớm, cuối cùng Dư Thanh cũng bị đánh thức sau chiếc chuông báo thức thứ năm cùng tiếng đập cửa điên cuồng của Chu Hoành.
Hai mắt anh lờ đờ, vẻ mặt mệt mỏi đến héo hon:
"Rốt cuộc tại sao lại vừa phải quay video trước trận, vừa phải đi bốc thăm nữa..."
Mở cửa ra, Dư Thanh tuyệt vọng nhìn đám phóng viên đứng ngoài, còn phóng viên thì chăm chú ghi lại vẻ mặt chỉ mới đánh răng và rửa qua bằng nước lạnh của anh.
Bên cạnh, cách phòng Dư Thanh chỉ bốn cửa, đội trưởng Blue của đội Flying Bird cũng xuất hiện với vẻ mặt mệt mỏi không kém.
Thế nhưng, Blue lại bất ngờ trang điểm và làm tóc chỉn chu.
Dư Thanh quay đầu nhìn, Blue cũng quay đầu nhìn lại, hai ánh mắt chạm nhau.
Nhìn Blue, Dư Thanh không giấu được vẻ hả hê:
"Không tử tế nhỉ, cùng là quay video sáng sớm mà cậu còn makeup cơ đấy."
Blue với vẻ mặt đầy chán chường nói:
"Anh bạn ơi, cậu nghĩ ai cũng giống cậu, có khuôn mặt không cần rửa cũng lên hình đẹp sao? Cậu có biết tôi bị gọi dậy lúc mấy giờ sáng không? Cậu có biết làm cái kiểu tóc này mất bao lâu không?"
Dư Thanh nghe vậy, cơn buồn ngủ tan biến bớt, không nhịn được bật cười:
"Nói linh tinh gì vậy, tôi có rửa mặt rồi mà."
Blue lập tức tặng anh một cái lườm trắng mắt trời ban.