Yên lặng đi vào phòng ăn, ở trước bàn ăn ngồi xuống. Cầm nĩa lên, đang chuẩn bị ăn. Chợt, một hồi thanh âm quen thuộc, dồn dập, nhưng ghê tởm tới cực điểm, từ xa đến gần truyền vào trong lỗ tai của hắn. Lúc hắn nghe thấy liền nắm chặt nĩa, hận không thể đem miệng đầu sỏ đắc tội làm ra trận thanh âm này để cho hắn ghê tởm đến muốn ói dán lại.
"Tiểu Hân Hân, Tiểu Hân Hân của ta —!"
"Tiểu Hân Hân, Tiểu Hân Hân của ta, khủng khiếp thật, khủng khiếp quá —!"
Đông Lý Lê Hân lạnh lùng quay đầu lại, nhìn Uông Tĩnh Phong gần như là vọt vào phòng ăn. Cắn răng nghiến lợi nói: "Có rắm mau thả!"
"Tiểu Hân Hân, Tiểu Lan Lan ngày hôm qua xảy ra tai nạn xe cộ!" Uông Tĩnh Phong một bộ dáng vô cùng khẩn trương, mắt trừng lớn, còn cố làm vẻ vô tội liên tiếp nháy vài cái. Khiến Đông Lý Lê Hân thế nào cũng thấy ghê tởm.
"Tai nạn xe cộ?" Đông Lý Lê Hân nhíu lông mày. Người phụ nữ ngu ngốc kia nếu như thực ra tai nạn xe cộ, Uông Tĩnh Phong còn có thể vui vẻ như vậy sao? Bộ dáng hắn ở nơi này là lo lắng khẩn trương ư? Căn bản là vui mừng khi người gặp họa.
"Ừ, thiếu chút nữa, xảy ra ba lần tai nạn xe cộ." Uông Tĩnh Phong dùng sức gật đầu một cái, giơ lên ba ngón tay tiến tới trước mắt Đông Lý Lê Hân quơ quơ.
Đông Lý Lê Hân mày nhíu lại chặt hơn, người phụ nữ ngu ngốc này đến cùng là có bao nhiêu ngu ngốc mới có thể ở trong thời gian một ngày thiếu chút nữa xảy ra ba lần tai nạn xe cộ? Lại không có trí nhớ của người, trải qua lần đầu tiên sao cũng không đề cao cảnh giác. Ngu ngốc quả nhiên chính là ngu ngốc.
Uông Tĩnh Phong cười y chang hồ ly. "Tiểu Hân Hân a, Tiểu Lan Lan xảy ra nguy hiểm như vậy, nếu không, cậu lại đón cô ấy đến nơi này tốt lắm." Nếu mà Lan Sơ tiếp tục ở tại nhà Đông Lý Lê Hân, vậy ngày ngày hắn có thể có kịch vui để xem. Kể từ sau khi Lan Sơ rời đi, hắn thật lòng có chút cảm thấy tịch mịch. Giống như Đông Lý Lê Hân loại băng sơn vạn năm không đổi này, muốn xem trò đùa giỡn của hắn, không dễ dàng.
Đông Lý Lê Hân liếc xéo Uông Tĩnh Phong, khóe miệng giương lên, lạnh lùng cười một tiếng, âm thanh rét lạnh nói: "Cậu đã rảnh rỗi như vậy, vậy làm phiền cậu bây giờ đến nhà người phụ nữ ngu ngốc kia, cảnh cáo cô ta cẩn thận một chút, nếu như đứa bé xảy ra điều gì ngoài ý muốn, mình nhất định sẽ đem cô ta chôn theo!" Sở dĩ hắn không đối xử tệ với người phụ nữ ngu ngốc đó, hoàn toàn là chờ nhìn thấy mặt mũi đứa bé. Nếu đứa bé xảy ra chuyện gì không tốt, hắn không bảo đảm lúc ấy hắn sẽ không làm cho cô biến mất.
Nghe vậy, nhất thời toàn bộ lông măng của Uông Tĩnh Phong dựng đứng hết lên.
Để cho hắn đi cảnh cáo? Người này rõ ràng chính là muốn làm khó hắn. Hắn ôn hòa như vậy, một người thiện lương, làm sao làm được loại chuyện cảnh cáo như vậy?
Hơn nữa, Lan Sơ nhà ngụy khoa học này vừa thấy được hắn, sẽ không ngừng nghiên cứu gen hắn. Lại hối hận không có mượn mầm mống của hắn. Coi như hắn thật cảnh cáo, đoán chừng cũng sẽ không có tác dụng gì."Tiểu Hân Hân a, cậu. . . . . ."
Uông Tĩnh Phong vừa mới há miệng, Đông Lý Lê Hân lập tức không nhịn được hạ lệnh đuổi khách. "Cút!"
"Tiểu Hân Hân thật hung dữ, ô ô ô. . . . . ." Uông Tĩnh Phong chép miệng, bụm mặt, nức nở bỏ đi. Hắn thật đúng là ăn no rỗi việc không có chuyện làm. Sáng sớm hắn chạy tới trêu chọc khối băng sơn cứng cỏi Đông Lý Lê Hân làm cái gì? Sớm biết như thế, tại sao hắn không đợi đến sau khi Đông Lý Lê Hân đi công ty, sẽ đem sự việc này nói ra với cậu ta? Hắn là người ngu ngốc, hắn thật sự là người ngu ngốc.
Chỉ là bất đắc dĩ, Đông Lý Lê Hân đã ra lệnh. Nếu hắn dám không đến nhà cảnh cáo Lan Sơ, đoán chừng người bị xui xẻo chính là bản thân hắn. Cảnh cáo thì cảnh cáo, có cái gì lớn lao đâu. Cùng lắm, hắn nhẹ nhàng cảnh cáo là được.
Mang theo tâm tình cực kỳ phức tạp, Uông Tĩnh Phong khởi động xe, chấp nhận tiến về phía nhà Lan Sơ đi cảnh cáo cô. Hắn cố ý đi lòng vong, cuối cùng vẫn là thuận lợi trôi chảy đem xe dừng ở dưới lầu nhà trọ của Lan Sơ.
Thang máy dừng ở tầng lầu của nhà Lan Sơ. Chậm chạp tìm được cửa nhà Lan Sơ, ở bên ngoài Uông Tĩnh Phong do dự, chần chờ, rốt cuộc vẫn phải cứng rắn ngẩng đầu lên ỉu xìu nhấn chuông cửa.
Lan Sơ còn đang ngủ. Chuông cửa vang lên nhiều lần, cô mới mơ hồ tỉnh lại.
Đầu óc cô một mảnh hỗn độn, hai chân phản ứng nhanh hơ so đầu óc của cô. Cô cầm lên gọng kiếng, cào cào vào mái tóc rối bù liền lao ra khỏi phòng ngủ. Không hỏi một tiếng, chạy đến cửa trước trực tiếp mở cửa ra.
Đột nhiên thấy quần áo xốc xếch, kiểu tóc cực kỳ đẹp trai của Lan Sơ, Uông Tĩnh Phong khóe miệng lập tức phản xạ có điều kiện co quắp vài cái. Hắn cố gắng nặn ra vẻ mỉm cười, có chút cà lăm hướng Lan Sơ lên tiếng chào, "A. . . . . . Ha ha. . . . . . Lan, Lan tiểu thư. Chào buổi sáng."
"A! Là Anh a!" Thấy Uông Tĩnh Phong khóe miệng có chút mỉm cười quen thuộc, thoáng chốc Lan Sơ hoàn toàn thanh tỉnh lại. Cô vội vã một phen bắt được cánh tay Uông Tĩnh Phong, nhiệt tình mời hắn vào nhà. "Mau vào, mau vào!"
"Cái đó, không cần, tôi không có việc gì." Đáy lòng Uông Tĩnh Phong chợt lạnh, vội vàng cự tuyệt. Căn bản hắn sẽ không nghĩ muốn vào nhà trọ của Lan Sơ, hắn tính toán ở ngoài cửa ra vào cảnh cáo xong liền chạy lấy người . Nhưng mà, Lan Sơ bụng đã nhô cao, hắn sợ thương tổn tới cô, không dám dùng sức cự tuyệt. Vì vậy, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị mời vào nhà.
"Đừng khách khí, vào đi, vào đi!" Lan Sơ trực tiếp kéo Uông Tĩnh Phong tới trong phòng khách ngồi xuống. Sau đó, cô nhanh chóng chạy vào phòng bếp, lấy cho Uông Tĩnh Phong ly sữa bò. "Hiện tại nhà tôi chỉ có sữa tươi, anh cố uống vậy."
"Tạ. . . . . . Cám ơn." Uông Tĩnh Phong đổ mồ hôi lạnh, quả nhiên là nhà phụ nữ có thai, chiêu đãi khách nhưng lại dùng sữa tươi.
Lan Sơ sửa lại tóc một chút, đoan chính ngồi đối diện Uông Tĩnh Phong, cười mị mị nhìn hắn. Đây mới là gen hoàn mỹ chân chính cô muốn a.
Uông Tĩnh Phong bị ánh mắt quái dị của Lan Sơ nhìn trong lòng hoảng sợ, cầm lấy ly sữa tươi uống. Hắn chỉ biết, nhà ngụy khoa học này vừa thấy hắn nhất định sẽ nghiên cứu gen hắn.
"Anh có đói bụng hay không? Có muốn tôi nấu chút gì cho anh ăn không?" Thấy thế, Lan Sơ đứng dậy định đi vào phòng bếp. Cô sao lại không có đầu óc như vậy, Uông Tĩnh Phong tới sớm như vậy, rất có thể bữa ăn sáng cũng chưa ăn. Cô lại không chuẩn bị các loại điểm tâm linh tinh gì đó cho hắn no bụng, thật sự là không tuân đạo đãi khách rồi.
Uông Tĩnh Phong gần như là nhảy dựng lên ngăn cản Lan Sơ. "Không cần!" Hắn chỉ là phụng mệnh Đông Lý Lê Hân tới cảnh cáo Lan Sơ. Cô khách khí như vậy, nhiệt tình như vậy, hắn làm sao có thể nói lời cảnh cáo ra khỏi miệng?
Lan Sơ mặt thâm tình nhìn Uông Thanh Phong, nghiêm túc nói: "Ở nhà tôi, anh thực sự không cần phải khách khí."
Uông Tĩnh Phong cắn răng mới không cho khóe miệng của mình co lại mãnh liệt ngay trước mặt Lan Sơ, căn bản là hắn không có khách khí với cô. Hắn vô cùng miễn cưỡng nặn ra nụ cười, quyết định đi thẳng vào vẫn đề. "Cái đó."
Nhưng mà, hắn mới nói hai chữ, câu nói kế tiếp cũng không biết nên làm như thế nào nói ra khỏi miệng. Loại chuyện cảnh cáo này, hắn thật sự không am hiểu.
"Cái gì?" Lan Sơ mặt tò mò nhìn Uông Tĩnh Phong, cô cảm thấy nhất định Uông Tĩnh Phong có lời muốn nói với cô.