• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đi ra khỏi toàn nhà trọ của Lan Sơ, cảm xúc của Đông Lí Lê Hân rốt cuộc trở về bình tĩnh như ngày trước.

Đang lúc hắn lên xe chuẩn bị nhanh chóng rời đi, điện thoại cá nhân của hắn bỗng nhiên vang lên. Mà sau khi hắn tiếp xong cú điện thoại này, hắn lập tức lái ôtô, chạy thẳng tới khách sạn năm sao có cảnh vật lịch sự tao nhã nhất trong thành phố.

Một đường chạy tới khách sạn, Đông Lí Lê Hân gần như là không kịp chờ đợi từ trong xe nhảy ra ngoài, sải bước nhanh về hướng thang máy. Sau khi đến tầng lầu hắn muốn đi, hắn càng thêm vội vàng tìm được một gian phòng khách. Giơ tay lên, do dự lại cẩn thận dè dặt gõ cửa phòng.

"Xin hỏi là ai?"

Không lâu lắm, một giọng nói lễ phép, dễ nghe của phụ nữ ở bên trong cửa vang lên. Khóe miệng Đông Lí Lê Hân khẽ giương, trả lời: "Là con."

Lời Đông Lí Lê Hân còn chưa dứt, người ở bên trong phòng liền nhẹ nhàng mở cửa. Thoáng chốc, một người phụ nữ trung niên khí chất cao nhã, ôn hòa hiện ra trước mặt của Đông Lí Lê Hân. Mà khuôn mặt của bà, lại có mấy phần giống Đông Lí Lê Hân. Bà mỉm cười nhìn lên nhìn xuống đánh giá Đông Lí Lê Hân một cái, không khỏi cảm khái ra tiếng. "Một năm không thấy, con ta vẫn là lạnh băng băng như vậy đó a."

Đông Lí Lê Hân cố đè xuống tâm tình vui mừng trong lòng, nhàn nhạt hỏi: "Mẹ trở về khi nào."

Đối mặt với Đông Lí Lê Hân lãnh đạm, người phụ nữ trung niên có chút bất đắc dĩ thở dài một cái, tả lời: "Sáng sớm hôm nay." Tiếp đó bà lại nửa làm nũng nói: "Mẹ đói bụng, dẫn mẹ đi ăn cơm tối đi."

"Mẹ muốn ăn cái gì?" Thái độ Đông Lí Lê Hân vẫn lãnh đạm như cũ, nhưng tâm tình trong lòng hắn, lại hoàn toàn bất đồng.

"Đồ ăn Trung Quốc." Người phụ nữ trung niên rực rỡ cười một tiếng, trả lời vô cùng dứt khoát.

Đông Lí Lê Hân gật đầu một cái. "Đi thôi."

Mẹ Đông Lí xoay người đi khoác thêm áo choàng, cầm túi xách tùy thân của bà trên tay. Sau đó mỉm cười kéo cánh tay Đông Lí Lê Hân, hai người cùng rời khách sạn.

Hai mươi phút sau, Đông Lí Lê Hân đem xe dừng ở bãi đỗ xe một nhà hàng làm đồ ăn Trung Quốc đặc biệt xuất sắc mà hắn và bọn Tây Môn Hạo Vũ mấy lần đã tới. Sau đó, hắn yêu cầu một căn phòng riêng. Tuy chỉ có hai người hắn và mẹ của hắn, nhưng như vậy khi mẹ con bọn hắn nói chuyện thì cũng sẽ không bị quấy nhiễu.

Mẹ Đông Lí chậm rãi cởi áo choàng, hỏi: "Một năm này như thế nào, có khỏe không?"

"Hoàn hảo." Giọng của Đông Lí Lê Hân quả thật là lãnh đạm vạn năm không đổi, cho dù là đối mặt với người mẹ một năm hắn đã không gặp, lại vẫn như cũ không mảy may trộn lẫn một chút tình cảm ấm áp nào.

"Ha ha. . . . . . Vậy con tính toán lúc nào thì kết hôn, mẹ muốn bồng cháu sớm một chút rồi." Mẹ Đông Lí cười cười, trực tiếp nhắc tới chuyện hôn nhân của Đông Lí Lê Hân. Nhưng nếu bản thân Đông Lí Lê Hân vẫn không chủ động, vậy đoán chừng hắn cũng sẽ không có cơ hội chủ động.

Chợt bóng dáng của Lan Sơ không hề phòng bị chợt lóe lên nhanh chóng ở trong đầu Đông Lí Lê Hân, làm cho hắn trong lúc nhất thời không nhịn được có chút giật mình. Tại sao vào thời điểm này, hắn lại đột nhiên nghĩ tới người phụ nữ ngu ngốc kia? Chẳng lẽ hắn vẫn còn áy náy sao?

Thấy thế, mẹ Đông Lí tò mò hỏi: "Thế nào? Tại sao không nói lời nào?"

"Con sẽ không kết hôn." Đông Lí Lê Hân không chút nào giấu giếm nói ra ý tưởng đáy lòng chân thật nhất, đúng vậy, hắn sẽ không kết hôn. Hắn kiên quyết phải lấy được đứa nhỏ trong bụng của Lan Sơ như vậy, một trong những nguyên nhân chính là hắn không muốn kết hôn.

Mẹ Đông Lí không hiểu âm thầm một suy nghĩ, giống như đã hiểu ra cái gì. "Hân Hân, con sẽ không phải là lệch giới tính?"

Nghe vậy, Đông Lí Lê Hân nhức đầu một phen, trả lời: "Con rất bình thường."

"Vậy tại sao không kết hôn?" Mẹ Đông Lí càng thêm tò mò, dù sao con trai bà còn trẻ như vậy, cũng đã không có năng lực nối dõi tông đường sao. Huống chi, cái vấn đề này, hoàn toàn có thể dùng y học để giải quyết.

Đông Lí Lê Hân nói thật. "Con không muốn." Từ khi hắn bắt đầu chán ghét phụ nữ, hắn cũng không muốn kết hôn. Nhiều năm tích lũy như vậy, ý nghĩ của hắn cũng càng thêm ăn sâu bén rễ.

Mẹ Đông Lí suy nghĩ một chút, trên mặt đột nhiên lộ ra thần sắc đau lòng. Bà hỏi dò: "Có phải bởi vì chuyện của mẹ và ba con hay không?" Nghĩ đến ở giữa ân oán của người lớn, trước mắt nhất định bên trong lòng Đông Lí Lê Hân sẽ xuất hiện bóng ma. Khi đó, hắn vẫn chỉ là đứa bé. Thì làm sao có thể hiểu tranh cãi của người lớn.

"Không phải." Đông Lí Lê Hân phủ định vô cùng dứt khoát, nhưng mà chính vì giọng nói hắn vô cùng dứt khoát, ngược lại làm cho câu trả lời của hắn thiếu hụt sức thuyết phục.

Mẹ Đông Lí không nhịn được lại quan sát cả người Đông Lí Lê Hân một hồi, lại suy nghĩ sâu xa hơn, nhất thời giọng nói của bà thay đổi nghiêm túc. "Chuyện này, có phải ông nội con đã an bài thật tốt cho con đúng không?"

"Không có." Đông Lí Lê Hân lắc đầu một cái, hỏi: "Mẹ ở bên kia có khỏe không?" Thật sự nếu không nói sang chuyện khác, mẹ của hắn nhất định sẽ tiếp tục vấn đề đó không dứt.

Mẹ Đông Lí không để ý đến hành động của Đông Lí Lê Hân rõ ràng muốn nói sang chucon gặp người phụ nữ con thích, nhất định phải sớm mang đến cho ba con gặp một lần, nếu như có ba con ủng hộ con, vậy ông nội con sẽ tương đối dễ dàng thỏa hiệp. Hơn nữa, bà nội của con cũng sẽ giúp đỡ con." Quanh năm ở bên ngoài, khiến cho bà gần như không có gì trao đổi với Đông Lí Lê Hân. Còn nữa, tính tình Đông Lí Lê Hân cũng không phải là nguyện ý trao đổi với người khác. Bà chỉ hi vọng, con trai của bà, không phải lặp lại bi kịch của người lớn.

Đông Lí Lê Hân trầm mặc chốc lát, chợt vẻ mặt hắn kiên quyết nhìn mẹ của mình, nói: "Ai con cũng sẽ không thích." Hắn cũng nhanh là sắp có con của mình, hắn sẽ dùng hết năng lực để thương yêu con của mình, nhưng tuyệt đối hắn sẽ không thích bất kỳ một người phụ nữ nào.

"Con chỉ là chưa gặp phải thôi." Mẹ Đông Lí cười cười, tình ý sâu xa lại bổ sung mấy câu. "Nếu như, con phát hiện mình động lòng với người phụ nữ nào đó, nhất định phải nhanh chóng , cũng dùng hết mọi năng lực để kiên trì. Bởi vì hai người lưỡng tình tương duyệt gần nhau cả đời, coi như bình thản cũng sẽ cảm thấy rất hạnh phúc."

Đông Lí Lê Hân không có nói gì nữa, rũ mí mắt xuống, nháy mắt bóng dáng của Lan Sơ lại một lần nữa không hề phòng bị lướt qua trong đầu hắn. Hắn không khỏi nhíu mày, cảm giác có chút không hiểu. Không phải hắn đã bồi thường sao? Tại sao bóng dáng người phụ nữ ngu ngốc kia, vẫn không bỏ đi được? Giống như là muốn che giấu thứ gì, Đông Lí Lê Hân chợt mở miệng hỏi: "Lần này mẹ sẽ nán bao lâu?"

Mẹ Đông Lí cười thần bí, trả lời: "Qua năm mới đi, Hân Hân có thể thường xuyên đến tìm mẹ chơi."

Ánh mắt Đông Lí Lê Hân sáng lên, trong lòng cảm thấy vô cùng vui mừng gật đầu một cái. Mặc dù mẹ của hắn hàng năm cũng sẽ trở lại gặp hắn, nhưng mà mỗi một lần bà đều là vội vã về, lại vội vã đi. Không nghĩ tới lần này, bà lại muốn ở lại thời gian dài như vậy.

Lúc nói chuyện hai người, tất cả món ăn đã đều dọn đủ rồi. Vì vậy, hai người cùng nhau cầm đũa lên, cùng nhau bắt đầu ăn bữa cơm tối đầu tiên sau khi mẹ con xa cách suốt cả một năm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK