Ngày trước, bất luận mẹ cô dài dòng như thế nào chuyện muốn cô sống chết phải kết hôn, cũng chưa từng cưỡng bách cô đi xem mắt hoặc là chuyện gì khác. Vậy mà lần này, phản ứng của bà chẳng những rất kịch liệt. Thậm chí còn rất có một loại tư thế không đạt mục đích thề không bỏ qua.
Đang ở lúc cô cùng mẹ cô mới vừa kết thúc ầm ĩ ngày thứ hai, nhà trọ của cô đón một vị khách không mời mà đến. Trong thời gian cô mang theo bảo bối đi ra ngoài tản bộ một chút, Mẫn Huyên cũng không biết từ chỗ nào chui ra. Khi cô mang theo bảo bối về đến nhà, Mẫn Huyên đã ở trong căn hộ của cô rồi. Hơn nữa, hắn còn mang một cái tạp dề trẻ con, chen chúc ở trong phòng bếp giúp mẹ cô cùng nhau chuẩn bị bữa trưa.
Lan Sơ không nhịn được nhìn chằm chằm Mẫn Huyên nhìn cực kỳ lâu, nhưng thủy chung không thể từ trên người hắn nhận thấy được chút oán hận cùng hơi thở phẫn nộ nào. Cô lừa gạt hắn như vậy, hắn thật sự một chút cũng không tức giận sao?
"Làm sao vậy Sơ Sơ? Đói bụng sao? Anh mới vừa làm thịt gà cuốn, nếu đói bụng, em trước tiên có thể ăn một miếng." Một mực trong phòng bếp bận việc Mẫn Huyên chợt quay người lại, khóe miệng giương lên thật cao, lộ ra nụ cười hết sức sáng lạn.
Lan Sơ khẽ nhíu nhíu mày, mang theo bao bối xoay người đi phòng ngủ.
Đem bảo bối thả vào trên giường lớn của mình, mặc cho bảo bối bò qua bò lại, Lan Sơ cảm giác có chút trăm mối vẫn không có cách giải thích. Mẫn Huyên tên kia rốt cuộc muốn làm cái gì? Báo thù? Không giống. Theo đuổi cô? Cô không phải đã cự tuyệt rất rõ ràng sao? Cho dù yêu Đông Lí Lê Hân là nói láo, cũng không thích hắn lại là ngay cả đồ quý báu cũng không có thật như vậy.
"Sơ Sơ." Lan Sơ vừa mới suy nghĩ lung tung một hồi, vốn là ở trong phòng bếp làm việc, Mẫn Huyên đột nhiên đi vào phòng ngủ của cô. Một người đàn ông trưởng thành, lại mang một cái tạp dề nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu tới cực điểm. Bộ dáng kia, thấy thế nào cũng tức cười.
Lan Sơ nhìn thẳng ánh mắt của Mẫn Huyên, lạnh lùng hỏi: "Có chuyện gì không?" Nên đến sẽ đến.
Mẫn Huyên xoa xoa nước trên tay, mang cái ghế, đối diện Lan Sơ ngồi xuống, sau hỏi ngược lại: "Em vẫn còn ở giận anh sao?"
"Anh không phải là tới báo thù sao?" Lan Sơ đi thẳng vào vấn đề. Trước mặt người thông mình còn nói lung tung cái gì? Bất luận Mẫn Huyên rốt cuộc là muốn báo thù hay có mục đích gì khác, vội vàng đem mọi chuyện giải quyết sạch sẽ thật sớm. Cô thật sự không có hơi sức cũng không có tinh lực sẽ cùng Mẫn Huyên dây dưa cái gì.
"Thời điểm mới vừa biết quả thật có chút tức giận." Mẫn Huyên khổ sở cười cười, "Nhưng là, anh quá yêu em, anh cũng hiểu rõ, em làm như vậy là bởi vì bất đắc dĩ." Từng có một lần đau như vậy, hắn thật sự rất muốn bất chấp tất cả trả thù Lan Sơ. Nhưng đợi đến khi hắn trở lại thành phố xa cách đã lâu, thấy sinh hoạt không buồn không lo của Lan Sơ. Tất cả tức giận cùng oán hận của hắn, trong khoảnh khắc liền biến mất vô ảnh vô tung. Hắn yêu Lan Sơ, bất luận cô có phải liên hiệp với người ngoài lừa gạt hắn cũng không quan hệ. Dù sao cô lừa gạt hắn, cũng không có mang đến bất kỳ tổn thất nào. Chỉ là nội tâm tổn thương mà thôi.
"Vậy anh đuổi theo tới đây là muốn làm cái gì?" Lan Sơ vẻ mặt giễu cợt, không phải đến báo thù, đó chính là tới dây dưa cùng cô. Nói trắng ra là, Mẫn Huyên chính là không muốn tôn trọng ý nguyện cá nhân của cô.
Nghe vậy, Mẫn Huyên yên lặng nhìn Lan Sơ, hồi lâu cũng không có đáp lời.
Đang ở thời điểm Lan Sơ phỏng đoán lung tung Mẫn Huyên có phải trợn tròn mắt ngủ thiếp đi hay không, Mẫn Huyên lại bỗng nhiên lại mở miệng. "Sơ Sơ, cho anh một cơ hội được không? Thử tiếp nhận anh, có thể không?" Mẫn Huyên hỏi, cực chân thành, nghe được ra, mỗi một chữ mỗi một câu của hắn tất cả đều phát ra từ nội tâm của hắn. Thậm chí ngay cả ánh mắt, cũng dính vào một loại sắc thái cầu xin.
"Tề Kỳ, anh nghe không hiểu tiếng người sao? Tôi ghét nhất đàn ông đối với tình cảm bất trung, bất luận kẻ nào, chỉ cần phạm vào đại kỵ của tôi, vậy tôi vĩnh viễn cũng sẽ không tiếp nhận hắn." Đối mặt Mẫn Huyên như vậy, Lan Sơ không nhịn được có chút mềm lòng. Cô thật ra thì cũng không ghét Mẫn Huyên, huống chi bọn họ khi còn bé có quan hệ từng thân thiết như vậy. Chỉ là, cô không có cách nào làm trái với nguyên tắc của mình. Có lẽ chuyện khác, cô có thể thỏa hiệp. Nhưng chỉ là vấn đề này, cô không có cách nào khiến mình thỏa hiệp.
"Chuyện đã qua, anh không có cách nào thay đổi, về sau, anh sẽ làm tốt." Mẫn Huyên thở dài một cái, hắn không hiểu tại sao Lan Sơ lại để ý quá khứ không có cách nào sửa đổi như vậy. Cô là cuộc sống cùng tương lai hắn, cũng không phải là lướt qua hắn.
Lan Sơ xì mũi coi thường, "Nhưng là những quá khứ này cũng không có người cưỡng bách anh nhất định phải đùa bỡn tình cảm của phụ nữ, không phải sao? Anh nói anh yêu tôi, nhưng có thể không để ý ý nguyện của tôi, đem tôi giam lỏng ở trong nhà anh. Anh nói anh vì giúp tôi, cố nén không tới tìm tìm tôi, nhưng là anh cuối cùng không phải vẫn tới sao? Anh nếu cuối cùng vẫn là không bỏ được tôi, tại sao ban đầu muốn đi trêu chọc nhiều phụ nữ như vậy? Cố định thì có vài người, vậy không cố định sẽ có bao nhiêu? Coi như lui vạn bước mà nói, những thứ kia đều là chuyện quá khứ, nhưng là, thật xin lỗi, tôi là một người thích sạch sẽ, tôi không có cách nào chịu được anh đã từng cùng nhiều phụ nữ xảy ra quan hệ thật sự như vậy." Quá khứ xác thực không quan trọng, thế nhưng quá khứ bẩn, muốn cô như thế nào tiếp nhận? Dù là cô tùy tiện liên tưởng tới tình cảnh Mẫn Huyên cùng phụ nữ khác làm loạn, cũng sẽ không lý do cảm thấy một hồi ghê tởm mãnh liệt.
Mẫn Huyên không phản bác được, nếu như Lan Sơ nhất định nói như vậy, hắn thật sự không có cách nào phản bác. Hắn là rất dơ, thật sự rất dơ. Chỉ là muốn hắn như thế nào nói cho Lan Sơ, hắn chưa bao giờ tự nguyện biến thành bẩn như vậy.
Ở ngoài cửa nghe lén, trong lòng mẹ Lan Sơ cũng mơ hồ cảm giác có chút không thoải mái. Nghĩ vọt vào ngăn cản Lan Sơ tiếp tục nói nữa, lại cảm thấy không thích hợp. Bất kể như thế nào, nói toạc ra hết rồi, trong lòng mọi người liền cũng sáng tỏ rồi.
"Chuyện với Đông Lí Lê Hân, tôi xác thực lừa anh, chỉ là, cha ruột Nini, đích xác là Đông Lí Lê Hân. Tôi lúc ấy một lòng chỉ muốn một đứa bé có gen hoàn mỹ, không muốn kết hôn, mới có thể xuống tay đối với hắn, mượn mầm móng của hắn. Tôi lựa chọn hắn, trừ đi gen của hắn tương đối hoàn mỹ, nguyên nhân lớn nhất chính là, hắn rất sạch sẽ. Hắn miệng ngậm một chiếc chìa khóa vàng ra đời, còn có thể giữ mình trong sạch, anh gặp gỡ qua nhiều biến cố như vậy, tại sao làm không được? Không cần mượn cớ nói gì là nhu cầu sinh lý, chẳng lẽ Đông Lí Lê Hân không phải đàn ông sao sao? Hắn cũng chưa từng cần những thứ này sao?" Lan Sơ mấp máy môi, định đem thân phận thật của bảo bối nói cho Mẫn Huyên. Dù sao cô bây giờ đã không cần phòng bị Đông Lí Lê Hân nữa rồi, để Mẫn Huyên biết cũng không sao. Người khác cô dĩ nhiên sẽ không nói, với Mẫn Huyên cô vẫn tin được.
Mẫn Huyên không nhịn được nhíu lông mày, về chuyện cha đẻ đứa bé, hắn không có điều tra, nhưng từng có phỏng đoán. Không nghĩ tới, quả nhiên Đông Lí Lê Hân thực sự là ba của đứa bé. Nhưng đó cũng không phải quan trọng. "Sơ Sơ, thực lực của Hồng bang cùng thực lực của tập đoàn Đông Lí hoàn toàn không giống nhau. Hồng bang cũng không phải bang phái bình thường, Hồng bang tồn tại trong bóng tối, em hiểu không?"
"Cho nên? Cho nên anh phải đùa bỡn phụ nữ sao? Cho nên anh có thể tùy tiện vứt bỏ người phụ nữ đi theo anh mấy năm, thậm chí đã có thời gian mười năm sao? Anh không cảm thấy anh như vậy rất tàn nhẫn sao? Anh không cảm thấy anh như vậy rất quá đáng sao?" Lan Sơ càng nói càng không khách khí, càng nói càng có chút tức giận bất bình. Mẫn Huyên nói vứt bỏ liền vứt bỏ, hắn đương nhiên không có tổn thất gì, chỉ có những người phụ nữ xui xẻo này? Đặc biệt là Vưu Hải Lâm, cuộc sống nào có nhiều cái thời gian mười năm có thể bị lãng phí như vậy?
Mẫn Huyên lần nữa cảm thấy không phản bác được, hắn đột nhiên cảm thấy mình và Lan Sơ giống như là người của hai hành tinh. Rõ ràng hắn nói cũng là tiếng Trung Quốc, nhưng Lan Sơ giống như là nghe không hiểu. Hoặc là, cô chỉ là làm bộ không hiểu.
"Chúng ta cũng đã không phải trẻ con nữa rồi, mình nên phụ trách chuyện mình làm. Bất luận là trong quá khư, nếu anh đã làm, sẽ phải phụ trách." Liên tiếp nói nhiều lời như vậy, Lan Sơ đã không biết còn có thể nói thêm gì nữa rồi. Thực là bất đắc dĩ, cô chỉ có thể ôm bảo bối tránh đi ra ngoài.
"Ăn cơm đi, cơm đã làm xong rồi." Xem như là mặc Lan Sơ đã hết lời, mẫn Mẫn Huyên chợt đem vấn đề chuyển một cái, nói xong, liền đứng dậy đi ra ngoài.
Lan Sơ không nhịn được phát điên, cô vừa rồi nói nhiều như vậy, Mẫn Huyên tất cả đều coi như gió bên tai rồi sao?
Nhìn Mẫn Huyên một thân cô đơn hướng đến phòng bếp, mẹ Lan Sơ nhất thời dâng lên đồng cảm. Bà hai bước đi vào phòng ngủ của Lan Sơ, đổ ập xuống liền là một trận chỉ trích không ngừng, "Con sao tuyệt tình làm cái gì? Con căn bản cũng không biết đứa bé Tề Kỳ kia đã trải qua những chuyện gì. Không biết cũng không cần nói loạn!"
"Vậy tự mẹ đi cùng Tề Kỳ, con không có hứng thú." Lan Sơ liếc mẹ cô một cái, ôm bảo bối, quay lưng về phía mẹ cô. Nói cho cùng, còn không phải là mẹ cô gây họa.
"Cái đứa bé đáng chết này, lát nữa sẽ thu thập con." Mẹ Lan Sơ hai mắt nhìn về hướng phòng bếp, thấy Mẫn Huyên đã ngồi trước nồi canh rồi, lập tức để lại một câu tàn nhẫn cho Lan Sơ, liền chạy tới phòng bếp chiếu cố đi giúp Mẫn Huyên.
Lan Sơ từ trong lỗ mũi nặng nề phun ra một hơi, lấy số tuổi mẹ già của cô, bà như thế nào tiếp nhận được Mẫn Huyên từng có quá khứ huy hoàng có rất nhiều phụ nữ chứ? Mẹ cô không chịu tái hôn, thật chẳng lẽ chỉ là vì cô sao? Còn không phải là bởi vì chính bà không đón nhận được những người đàn ông khác, mới vẫn không muốn tái hôn sao? Chính bà còn không làm được chuyện này, tại sao muốn cưỡng bách đứa con gái đáng thương này?
Mặc dù tâm tình không tốt, nhưng Lan Sơ cũng không có ngược đãi dạ dày của mình được. Mặc dù cơm trưa là Mẫn Huyên cùng nàng mẹ cùng nhau làm, cô vẫn là cuồng ăn đặc biệt ăn một phần lớn. Cơm nước xong, cô đem cửa phòng ngủ đóng lại, bắt đầu ngủ trưa.
Một giấc ngủ đến xế chiều ba bốn giờ, mới phát hiện trên giường trẻ con không thấy bảo bối. Lan Sơ lúc này liền từ trên giường nhảy bắn lên, vọt tới phòng khách, lại thấy Mẫn Huyên đang mang theo bảo bối cùng nhau chơi đùa. Ngược lại là mẹ cô, chân chính không biết tung tích.
Thấy Lan Sơ trong trong ngoài ngoài tìm tới tìm lui, Mẫn Huyên chủ động mở miệng giải đáp nghi vấn của Lan Sơ."Mẹ em đi dạo phố rồi, bảo là muốn mua cho mình vài bộ quần áo mới để mặc." Quần áo mới, ai không thích mặc? Huống chi, hắn lại đưa cho mẹ Lan Sơ thẻ tín dụng không giới hạn.
"Vì sao anh không cùng đi, loại thời điểm này không phải vừa đúng có thể lấy lòng sao?" Lan Sơ hơi có chút khinh bỉ liếc Mẫn Huyên một cái, mẹ cô không thể nào biết vô duyên vô cớ chạy đi mua quần áo, nói vậy kết quả hẳn là người kia giựt giây.
"Anh thấy Nini một mình nằm ở giường trẻ con dáng vẻ trông rất nhàm chán, liền lưu lại bồi Nini chơi." Mẫn Huyên trả lời thẳng thắn, hắn chuyên tâm trêu chọc bảo bối nằm ở trên mặt thảm hơn, từ đầu đến cuối cũng không có ngẩng đầu nhìn Lan Sơ một cái. Giống như sự tồn tại của Lan Sơ với hắn đã không quan trọng.
"Tốt lắm, bây giờ anh không có chuyện gì rồi, anh có thể đi nha." Lan Sơ vừa nói liền đi tới bên người Mẫn Huyên, cúi người xuống, một tphen liền đem bảo bối ôm vào trong ngực.
Đối với biến chuyển đột nhiên xuất hiện này, bảo bối không cao hứng vùng vẫy một cái, tay nhỏ bé không ngừng đưa về phía Mẫn Huyên.
"Anh đáp ứng mẹ em, chờ bà trở lại." Mẫn Huyên đứng lên, vừa nói vừa đưa bàn tay to của hắn đến trước mặt của bảo bối, để bảo bối có thể bắt lấy bàn tay hắn.
"Vậy được, rự anh chậm rãi chờ đi, tôi muốn mang Nini đi ra ngoài tản bộ." Nói xong, Lan Sơ chuyển sang phòng ngủ. Chuẩn bị sửa sang túi của mình một chút, sau đó mang bảo bối trốn ra bên ngoài đi. Nếu trước khi cô đi dạo trở lại, Mẫn Huyên vẫn như cũ còn nương nhờ nhà cô không đi, vậy cô chỉ có thể chạy đến mượn chỗ của Hồng Quyên.
Mẫn Huyên nhấc chân theo sát hai bước, "Anh cùng đi với hai người."
Lan Sơ lạnh lùng cười một tiếng, không khách khí hỏi: "Thế nào, anh lại muốn giam lỏng tôi sao?" Đây cũng là một trong những nguyên nhân cô không thích Mẫn Huyên. Chỉ cần hắn ở đây, cô cơ hồ không có tự do gì.
Mẫn Huyên bị câu hỏi của Lan Sơ làm nghẹn ngay tại chỗ, hắn không miễn cưỡng nữa. Chỉ có thể trơ mắt nhìn Lan Sơ vào phòng ngủ.
Lan Sơ nhanh chóng sửa sang lại túi xách lớn của cô một chút, cõng bảo bối ở trên lưng, chuẩn bị ra cửa đi tản bộ.
Mẫn Huyên đưa Lan Sơ ra đến ngoài cửa, đợi đến khi Lan Sơ đi vào thang máy, mới đem cửa đóng lại.
Cửa vừa mới khóa kỹ, thái độ Mẫn Huyên lập tức liền lạnh mấy phần. Hắn chợt nhanh chóng kiểm tra trong căn hộ của Lan Sơ. Đem năm máy theo dõi cỡ nhỏ thập phần tiên tiến chia ra giấu ở trong nhà Lan Sơ tìm được bỏ vào trong túi. Nghiền nát, vứt vào bồn cầu.
Sau đó, hắn lấy ra máy theo dõi cỡ nhỏ tiên tiến hơn mà mình mang tới. Lặng lẽ cài đặt ở trong phòng ngủ của Lan Sơ cùng trong phòng khách. Lặp lại xác nhận, không có bất kỳ sơ hở nào về sau, hắn vô cùng nhàn nhã ở trong phòng khách ngồi xuống. Mở ti vi, nhàm chán mở một kênh lại đổi một kênh.
Mang theo bảo bối ra bên ngoài đi tản bộ, Lan Sơ vội vàng dùng tin nhắn , đem chuyện Mẫn Huyên nói cho Hồng Quyên, Bạch Nhã và Hoàng Oanh. Nàng muốn họ sớm chuẩn bị sẵn sàng, đừng khắp nơi chạy loạn. Bởi vì, cô không biết lúc nào thì sẽ đột nhiên mang theo bảo bối đi tìm nơi nương tựa đến nhà bất luận kẻ nào của một trong số họ. Cũng không thể đợi đến khi cô bị buộc bất đắc dĩ, thời điểm thật sự muốn rời nhà trốn đi, lại không tìm được một chỗ đặt chân.
Nhận được tin nhắn của Lan Sơ, lúc này Hồng Quyên liền trực tiếp trả lời. Để Lan Sơ trực tiếp đến nhà cô, tránh cho chạy đi chạy lại thành dê vào miệng hổ.
Lan Sơ mặc dù đồng ý, cũng không tính toán trước làm như vậy. Dù sao hiện tại cô mang theo bảo bối, rời nhà trốn đi tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng. Coi như cô không lấy hành lý của mình, cũng không thể không chuẩn bị cho bảo bối. Chỉ là sữa bột bảo bối ăn, thức ăn phụ trợ và chuẩn bị tã, là có thể chiếm không ít trọng lượng, huống chi là cái khác? Không có hai túi hành lý lớn, nhất định là cô và bảo bối không đi được. Mặc dù những thứ đồ này cô đều có thể mua ngay bây giờ, nhưng vấn đề là, cô và bảo bối nếu như không ở trong nhà Hồng Quyên lâu dài. Những thứ đồ mua bây giờ nên xử lý như thế nào?