Mà trong thời gian nửa tháng cô chuẩn bị rời đi, Mẫn Huyên cũng không có trở lại nhà cô một lần nào nữa.
Đối với lần này, Lan Sơ có chút thất vọng, lại có chút bất đắc dĩ. Nhiều lần, cũng muốn chủ động đi theo chào hỏi, trò chuyện với Mẫn Huyên. Cuối cùng, cũng bị cô nhịn xuống. Nếu vô ý, cô thì không nên cho Mẫn Huyên một ít hi vọng nào.
Nếu chỉ có một mình, có lẽ trong khoảng thời gian hai ba ngày cô có thể thu thập xong tất cả tài sản rời đi. Hiện tại có thêm bảo bối Niếp Niếp của cô, vì không để cho bảo bối bị giày vò, cũng vì không để cho mình bỏ sót cái gì. Lan Sơ cố ý dùng thời gian nửa tháng, từng điểm từng điểm sửa sang lại. Cho đến khi xác nhận nhiều lần không có sai sót.
Sáng sớm hôm chuẩn bị lên đường, Lan Sơ vẫn còn nhấn chuông cửa nhà Mẫn Huyên. Nhưng chưa từng nghĩ, cô liên tiếp nhấn vài chục lần, bên trong nhà thủy chung cũng không có người ra ngoài mở cửa. Không xác định được Mẫn Huyên rốt cuộc là không muốn gặp lại mình, hay là người cũng không có ở nhà. Lan Sơ trong lòng không cách nào khống chế cảm xúc xuống thấp mấy phần. Cô vô lực thở dài một cái, về đến nhà, muốn đợi đến thời điểm sắp lên đường lại đi tìm Mẫn Huyên lần nữa. Nếu khi đó cô như cũ không tìm được Mẫn Huyên, vậy cô cũng chỉ có thể yên lặng rời đi.
Thời gian thoáng một cái đã đến buổi trưa.
Ăn xong cơm trưa, Lan Sơ một lần cuối cùng ra cửa đi tới ngoài cửa nhà Mẫn Huyên. Liên tục nhấn chuông cửa mấy chục lần. Cho đến khi thật sự xác định sẽ không có người ra ngoài cửa, cô mới hoàn toàn buông tha.
Liên lạc tài xế xe taxi, Lan Sơ dùng khăn lưng rất quen thuộc quấn cục cưng đang ngủ, chuẩn bị lên đường.
Cô vừa kéo đống hành lý tùy thân và cần gửi vận chuyển tới cửa, chuông cửa liền vô cùng đúng lúc vang lên.
Cho là tài xế taxi đã tới, Lan Sơ không hỏi một tiếng, liền trực tiếp mở cửa. Trong nháy mắt, cả người cô liền sững sờ ở tại chỗ .
Người tới cũng không phải tài xế xe taxi, là Mẫn Huyên đã nhiều ngày không thấy. Lúc này, vẻ mặt hắn không có biểu cảm đứng ở ngoài cửa. Không nói một lời nhìn Lan Sơ. Phía sau hắn có hai người đàn ông xa lạ đi theo. Vóc người cũng hết sức to con.
Lan Sơ ngơ ngác nhìn Mẫn Huyên đột nhiên xuất hiện, không biết nên nói những gì.
"Tôi đưa cô đến sân bay." Mẫn Huyên nhàn nhạt phun ra một câu nói, nói xong, đã xoay người đi xuống lầu.
Hai người đàn ông đi theo Mẫn Huyên tới này, lập tức vào nhà bắt đầu giúp Lan Sơ cầm hành lý. Một người hai thùng, vừa vặn bốn thùng hành lý, bị bọn họ hai người duy nhất vác xuống lầu.
Lan Sơ thật lâu mới phục hồi tinh thần lại, vội vàng khóa chặt cửa. Vội vội vàng vàng đuổi theo. Mẫn Huyên người này cũng quá làm bừa rồi, sớm không nói hắn muốn đưa cô đi. Vậy cô sẽ không cần phải liên lạc công ty xe taxi đi? Hiện tại cô còn phải gọi điện thoại hủy bỏ hẹn trước, nếu không, tài xế xe taxi nhất định sẽ bị hành động cho leo cây của cô làm tức chết.
Thời điểm khi Lan Sơ đi đến lầu dưới, hành lý của cô đã bị cất vào trong xe Mẫn Huyên.
Mẫn Huyên yên lặng không nói gì ngồi ở trong xe chờ. Hai người đàn ông đi theo hắn, một đã ngồi ở chỗ tài xế rồi. Một người khác, là chờ ở trước cửa sau của xe. Thấy Lan Sơ xuống lầu, hướng cô đưa tay ra hiệu xin mời.
Trong phút chốc, Lan Sơ không biết vì sao, đáy lòng bỗng nhiên dâng lên một cỗ cảm giác không yên lòng. Hôm nay Mẫn Huyên hoàn toàn giống như là thay đổi thành một người khác. Hắn thật sự tức giận như vậy sao?
"Lan tiểu thư, mời lên xe." Đại khái là Lan Sơ quá mức kéo dài, người đàn ông chờ ở trước cửa xe lễ phép nhắc nhở cô một tiếng.
"À." Lan Sơ ngẩn ra, vội vàng cúi đầu chui vào trong xe, ngồi ở bên cạnh Mẫn Huyên.
Không bao lâu, xe bắt đầu chậm rãi chạy nhanh. Không bao lâu, liền ra khỏi tiểu khu.
Mẫn Huyên vẫn luôn không mở miệng nói một câu, không khí bên trong xe quá trầm mặc, khiến Lan Sơ có chút xấu hổ. Đáy lòng cảm giác bất an, cũng theo đó không ngừng sâu hơn.
"Cái đó, anh, giữ gìn sức khỏe." Kìm nén hơn nửa ngày, Lan Sơ đúng là vẫn không nhịn được kiên trì nhắm mắt mở miệng. Cô đã sắp đi, không khí cũng không thể vẫn bế tắc như vậy. Mẫn huyên người này cũng thế, thế nào hẹp hòi như vậy.
Nào có thể đoán được, Mẫn Huyên chẳng những không có đáp lời. Thậm chí còn một bộ dáng giống như căn bản cũng không có nghe thấy lời Lan Sơ nói.
Lan Sơ không khỏi nhíu mày, khẽ cắn răng, giống như dỗ trẻ con khuyên: "Đừng nóng giận, tôi vốn là cũng không tính toán ở chỗ này lâu dài." Mặc dù bây giờ Mẫn Huyên thật sự thay đổi có chút không giống. Nhưng hắn dù sao vẫn là hàng xóm cũ của cô. Tách ra nhiều năm như vậy thật vất vả mới gặp lại một lần. Kết quả, bọn họ lại phải tách ra. Không biết sau này vẫn còn có thể có cơ hội gặp mặt hay không. Có lẽ gặp mặt lại, có thể là chuyện của rất nhiều năm về sau.
Mặc dù Lan Sơ có lòng muốn hòa hoãn không khí hơi có chút ngột ngạt giữa mình và Mẫn Huyên, nhưng là Mẫn Huyên ngoan cố không đổi cũng không chịu phối hợp chút nào. Hắn lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ, đối với lời nói của Lan Sơ ngoảnh mặt làm ngơ.
Lan Sơ không có biện pháp, định cũng không nói chuyện cùng Mẫn Huyên nữa. Cô cũng muốn xem một chút, chờ đến sân bay, hắn còn có thể nhịn được không nói với cô một lời nào nữa không. Nếu là hắn thật sự không để ý đến cô, sẽ không có khả năng ở ngày cuối cùng, còn cố ý chạy tới đưa cô đi.
Xe không nhanh không chậm đi ở trên đường lớn. Lái xe vô cùng vững vàng. Có thể thấy được tài xế lái xe của Mẫn Huyên không tầm thường.
Mắt thấy xe xuyên qua đường phố phồn hoa, đường đi giống như đang chạy đến hướng sân bay. Lan Sơ liền buông lỏng cảnh giác, không có quá chú ý cảnh vật ngoài xe có có cái gì khác lạ hay không. Cho dù cô vẫn chuyên tâm chú ý, cũng phân biện không rõ. Trừ những đường đi gần tiểu khu, những nơi còn lại của thành phố, cô cơ hồ cũng không có đi qua. Còn nữa cô ngồi xe của Mẫn Huyên, Mẫn Huyên không đến nỗi sẽ hại cô.
Trải qua phố xá phồn hoa sầm uất, xe chạy qua khu vực bắt đầu từ từ vắng vẻ.
Lan Sơ biết, đường đến sân bay xác thực có một đoạn tương đối vắng lạnh. Trong lòng cũng chưa có gia tăng chú ý.
Nhưng là, khiến Lan Sơ không tưởng được chính là địa phương xe đi qua, chẳng những càng ngày càng yên lặng, thậm chí còn bắt đầu xuất hiện những tảng lớn đất đai cùng rừng rậm. Cùng với đường đến sân bay trong ấn tượng của cô không có giống nhau chút nào.
Trong lòng Lan Sơ có nghi vấn, nhưng nghĩ tới người đưa cô đi là Mẫn Huyên. Mặc dù trong lòng có bất an, nhưng vẫn là cố nén xuống. Đường đến sân bay cũng sẽ không chỉ có một đi. Có lẽ Mẫn Huyên mang cô đi đường tắt cũng không chừng. Mặc dù trong lòng không ngừng thuyết phục mình, vậy mà mắt thấy cảnh vật càng ngày càng vắng vẻ, Lan Sơ vẫn là không kiềm chế được bắt đầu hoảng hốt rồi. Cô mấp máy môi, hít một hơi thật sâu, để cho giọng của mình tự nhiên một chút."Lúc nào thì đến à? Ngồi một lát tôi có chút choáng váng đầu rồi."
"Sắp rồi." Mẫn Huyên mấp máy môi, lãnh đạm phun ra hai chữ. Ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn Lan Sơ một cái.
Lan Sơ nhìn ngoài cửa sổ một chút, tiếp tục tiếp tục hỏi. "Con đường này thật vắng vẻ, theo tôi thời điểm đi con đường kia giống như không phải một con đường. Đây là sửa lại đường sao?" Phản ứng của Mẫn Huyên vô cùng lãnh đạm, chẳng những không có làm cho cô an tâm. Ngược lại khiến cô càng thêm hoảng loạn. Sẽ không phải là bởi vì cô muốn rời khỏi, cho nên Mẫn Huyên quyết định đem cô diệt khẩu đi.
Mẫn Huyên lại không nói, duy trì tư thế cũ không nhúc nhích.
"Anh có cần hẹp hòi như vậy hay không?" Lan Sơ không chịu được cũng tức giận, đáy lòng bất an, nhất thời bị phóng đại tới cực điểm. Thật sự không phải là cô đang suy nghĩ lung tung, Mẫn Huyên giờ phút này cho cô cảm giác vô cùng không tốt.
Mẫn Huyên hình như quyết định biện pháp đối phó với hành động điệu bộ màu mèo, õng ẹo rùng mình của Lan Sơ. Bất luận Lan Sơ nói gì, hắn chính là không rãnh để ý.
Lan Sơ không còn cách nào, chỉ có thể ngậm miệng lại. Tâm tình thấp thỏm chờ đợi sớm một chút đi tới sân bay.
Nhưng sự thực cuối cùng lại chỉ nghiệm chứng bất an ở đáy lòng Lan Sơ.
Lại qua hơn nửa giờ, xe cuối cùng cũng ngừng lại. Nhưng nó cũng không có dừng ở cạnh sân bay, mà là dừng ở bên trong vườn hoa của một biệt thự vô cùng tĩnh mịch. Bốn phía biệt thự, tường cao vòng quanh. Ở cổng lại có sáu nhân viên bảo vệ. Rất có một loại cảm giác khẩn trương như trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Sau khi xe lái vào cổng, cho đến ngoài cửa lớn chủ trạch mới dừng lại.
Hai người đàn ông đi theo Mẫn Huyên đến nhà Lan Sơ lập tức xuống xe. Lấy ra hành lý của Lan Sơ, không hỏi một tiếng, liền trực tiếp chuyển vào trong nhà.
Lan Sơ sững sờ nhìn xem một loạt biến hóa này, thật lâu không tìm về được thần trí. Cho đến khi Mẫn Huyên mở cửa xe bên người cô ra, an tĩnh đứng ở bên ngoài cửa xe, chờ cô xuống xe. Lan Sơ không hiểu nhìn về phía Mẫn Huyên, muốn từ trên mặt của hắn tìm được đáp án. Vậy mà vẻ mặt Mẫn Huyên thủy chung không chút thay đổi, trên mặt chưa từng xuất hiện chút tâm tình dao động nào.
Lan Sơ nhíu chặt chân mày, hỏi: "Anh đây là ý gì? Tôi muốn đến sân bay." Cô không phải đang nằm mơ, bất an đáy lòng cô sẽ không trở thành sự thật chứ. Mẫn Huyên xác thực có cái gì không đúng. Kinh sợ, một loại kinh sợ chưa bao giờ có thoáng chốc xông lên tim của cô.
"Đứa bé còn nhỏ như vậy, chịu không được giày vò, chờ cục cưng hai ba tuổi rồi, trở về cũng không muộn." Mẫn Huyên đáp phi sở vấn, hắn sẽ không đưa Lan Sơ đến sân bay. Hắn sẽ không trơ mắt nhìn Lan Sơ rời đi. Hắn tuyệt không lặp lại chuyện nhiều năm như vậy, hắn một khắc đều chưa từng quên cô cứ như vậy biến mất trước mắt hắn. Nhưng nếu cô không xuất hiện nữa, hắn sẽ nhịn không đi quấy rầy cô. Nếu chính cô xuất hiện lần nữa, hắn vô luận như thế nào cũng sẽ không bỏ mặc cô rời đi như vậy.
Lan Sơ lông mày nhíu lại chặt hơn, từng chữ từng câu, kiên định hô: "Tôi muốn đến sân bay!"
"Tôi sẽ đón dì tới đây, chờ đứa bé lớn một chút rồi, rồi tiếp tục kế hoạch." Mẫn Muyên không mảy may chút nào để ý yêu cầu của Lan Sơ. Đợi đến khi cảm xúc Lan Sơ tỉnh táo một chút, hắn sẽ chăm sóc cô, đón mẹ cô đến đây. Như vậy, mẹ con bà cháu ba người bọn họ có thể một nhà đoàn tụ.
"Tề Kỳ ——!" Lan Sơ không thể nhịn được nữa rống to một tiếng, Mẫn Huyên rốt cuộc muốn làm cái gì? Hắn tại sao có thể hoàn toàn không chú ý tới nguyện vọng của cô, tự tiện quyết định thay cô.
Mẫn Huyên lạnh lùng nhìn Lan Sơ, chợt hỏi ngược lại: "Chúng ta tách ra nhiều năm như vậy, thật vất vả mới gặp lại, cô nói đi thì đi, cô có để ý cảm nhận của tôi không?" Hắn ở trong lòng của Lan Sơ, thật sự một chút cũng không quan trọng sao? Cô kia khi còn bé, vì cái gì phải chăm sóc hắn? Cho dù lúc ấy bọn họ cũng chỉ là trẻ con, hắn đối với cô, nhất định có ý nghĩa đặc biệt đi. Cô thế nào nhẫn tâm tổn thương hắn như vậy?
Lan Sơ cố ý giả bộ ngu. "Tôi để ý đến cảm nhận gì của anh? Chúng ta về sau liên lạc nhiều hơn không được sao?" Là cô quá gấp sao? Cô không nên như lần trước, lặng yên không tiếng động biến mất. Mà phải có thời gian nói trước cho Mẫn Huyên chuẩn bị. Nếu không, hiện tại như thế nào lại ầm ĩ thành cái bộ dạng này? Nhưng là hối hận, hiển nhiên đã không còn kịp rồi.
"Cô muốn nói tôi có cảm nhận gì?" Mẫn Huyên cau mày, hỏi ngược lại.
"Cùng tôi không liên quan." Lan Sơ cúi đầu, cố ý để cho thái độ của mình đối với Mẫn Huyên càng lãnh đạm một chút. Mẫn Huyên quả nhiên đã không còn là Mẫn Huyên ngày trước cô từng biết rồi. Cô không nên xem nhẹ thời gian có thể thay đổi bản tính, năng lực của một người.
Nghe vậy, biểu tình của Mẫn huyên nhất thời liền lạnh xuống mấy phần. Hắn không hề lãng phí thời gian cùng Lan Sơ, trực tiếp ra lệnh: "Xuống xe."
"Tôi muốn đến sân bay!" Lan Sơ nói gì cũng không thể thỏa hiệp, một khi cô thỏa hiệp, cô không biết mình làm như thế nào mới có thể rời đi tòa nhà giống như nhà tù tường đồng vách sắt.
Mẫn Huyên đề cao âm lượng. "Xuống xe!"
Lan Sơ cố đè xuống thật sâu lo lắng ở đáy lòng, cắn răng trả lời: "Tôi nói, tôi muốn đến sân bay."
Mẫn Huyên mím môi, không nói thêm gì nữa. Chợt, hắn đưa tay, trực tiếp kéo Lan Sơ từ trong xe ra ngoài. Nhưng hắn cố ý không có đụng chạm tới đứa bé, rất rõ ràng, hắn không muốn thương tổn đến đứa bé.
"Anh làm gì vậy? Tôi muốn đến sân bay!" Lan Sơ vùng vẫy, muốn chạy trốn kiềm chế của Mẫn Huyên. Lại bất đắc dĩ cô căn bản là đánh không thắng cánh tay khỏe mạnh của Mẫn Huyên.
Hai người một đường lôi lôi kéo kéo, cuối cùng, Lan Sơ vẫn là bất lực bị Mẫn Huyên kéo tới lầu ba, hắn dùng thời gian nửa tháng, tỉ mỉ vì cô và đứa bé chuẩn bị xong một gian phòng ngủ lớn.
Đem Lan Sơ dẫn vào trong phòng ngủ, Mẫn Huyên tiện tay liền đóng cửa lại. "Đây là phòng của cô và đứa nhỏ, về sau hai người sẽ ở lại đây."
"Anh nghe không hiểu tôi đang nói cái gì sao?" Lan Sơ vô cùng tức giận, cô chưa từng tức giận như vậy bao giờ.
Mẫn Huyên nhàn nhạt nhìn Lan Sơ, hỏi: "Vưu Hải Lâm đi tìm cô đúng không?"
Lan Sơ sửng sốt, không có đáp lời. Mẫn Huyên làm sao biết được chuyện Vưu Hải Lâm đi tìm cô? Cô không có liên lụy đến Vưu Hải Lâm đi.
"Cô nên biết rõ, tôi đối với cô là tâm tình gì, cô đột nhiên nói đi thì đi, hoàn toàn không chịu cho tôi một chút cơ hội cùng thời gian, cô là muốn thành toàn cho tôi và Vưu Hải Lâm hay là suy nghĩ muốn thành toàn cho tôi và người phụ nữ khác?" Thấy thế, Mẫn Huyên thở ra một hơi, làm mềm giọng của chính mình. Mặc dù Lan Sơ tổn thương trái tim của hắn, hắn vẫn là không nỡ quá mạnh mẽ cứng rắn đối với Lan Sơ. Hôm nay làm như vậy, hoàn toàn là hắn vạn bất đắc dĩ. Hắn chỉ là muốn giữ Lan Sơ ở lại.
Lan Sơ liếc mắt nhìn Mẫn Huyên, xoay người đưa lưng về phía hắn, trả lời: "Anh vĩnh viễn cũng chỉ là em trai hàng xóm của tôi mà thôi."
"Nghỉ ngơi thật tốt, cơm tối tôi sẽ tự mình chuẩn bị cho cô." Mẫn Huyên trong lòng đau xót, nói xong cũng rời khỏi phòng ngủ.
"Tề Kỳ!" Lan Sơ đuổi kịp cửa, nhưng Mẫn Huyên đã đóng cửa lại. Thử mấy lần, cô đều không có cách nào mở cửa phòng ngủ, xem ra chắc là khóa trái từ bên ngoài.
Đối mặt với cửa chính phòng ngủ khép chặt, Lan Sơ không nhịn được thật sâu thở dài một cái. Cô thật sư không nên buông lỏng đối với cảnh giác với Mẫn Huyên. Quả nhiên, không dùng đến não sẽ gánh chịu hậu quả, cô căn bản cũng không có bao nhiêu hiểu biết với em trai hàng xóm. Chỉ dựa vào một chút xíu trí nhớ khi còn bé kia, hoàn toàn chính là sai lầm. Theo như vừa rồi cô đã thấy tất cả, đều đủ để chứng minh, Mẫn Huyên cũng không phải là người làm ăn bình thường gì. Trừ phi, hắn là vì ép buộc cô, gần đây mới bố trí bảo vệ. Nếu không, thân phận của hắn rốt cuộc sẽ là như thế nào? Là một người như thế nào?
Chậm rãi từ cánh cửa chính đi tới trước cửa sổ sát đất, nhìn tình huống bên ngoài cửa sổ. Nháy mắt, lòng của Lan Sơ, hoàn toàn rơi xuống tận đáy cốc. Một nơi canh phòng nghiêm ngặt như vậy, cô còn mang theo cục cưng, phải như thế nào mới có thể trốn đi ra ngoài?