• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Linh Hư Kiếm thức

Một kiếm của Thanh Hạo bang bang đi ra hướng Anh Vũ mà đến, lúc này Anh Vũ cũng một kiếm vung lên đỡ lấy đường kiếm của Thanh Hạo trong gan tấc, kỳ lạ là Anh Vũ cũng là không có đánh trả lại lách mình ra tránh né. Thanh Hạo thấy thế thì mỉm cười tiếp tục thi triễn chiêu thức, nhưng Anh Vũ lúc này là vẫn cậc lực né tránh.

- Haha... ta liền biết cái tiểu tử này chỉ biết dọa người mà thôi, đáng tiếc hôm nay là gặp phải công tử nhà chúng ta thì đúng là chết chắc rồi.

- Đúng vậy, chỉ là nội kình hơi có khác ngươi thôi, thế nhưng thiên phú đối với công tử chúng ta thì chả đáng là cái thứ đồ gì dùng cả.

- Haha, ta đoán tiểu tử này liền không chịu nổi trong dòng mười chiêu tiếp theo

- chiêu tiếp theo.

- Thôi đi, chỉ trong dòng ba chiêu tiểu tử này chết không nghi ngờ

Đám lính lác sau lưng vui cười bình luận, dường như trận đấu Anh Vũ trước mặt đã có kết quả rõ ràng nhưng chỉ thời gian kết thúc trận đấu mà thôi.

Đám người dân làng lúc này thì thở dài, trận đấu nãy giờ thì tất cả mọi người đều cho rằng Anh Vũ là không phải là không muốn phản đoàn mà là không có khả năng phản đoàn đây cũng là bởi vì sự chênh lệch thực lực quá lớn.

- Toái hư kiếm...

Bên trong cuộc chiến lúc này Thanh Hạo cũng đang điên cuồng đuổi giết Anh Vũ, một kiếm này đưa ra đã là xẹt qua mặt Anh Vũ. để lại một đường kiếm nhỏ trên khuông mặt.

- Hả... tiểu tử này vậy mà có thể chống cự đến bây giờ.

Bên trong một góc khuất lúc này Kế Vinh rất là kinh ngạc, lấy một luyện thể tầng lại có thể chống cự nhanh như vậy đến nữa canh giờ đây đúng là coi như thiên phú không tệ, nhưng hắn cũng đã nhìn ra Anh Vũ là một cái đèn sắp cạn dầu trận chiến này đã đến lúc có hồi kết, đôi mắt hắn lúc này hướng về phía đại ca Minh Tuệ này nói:

- Đại ca, thôi đi tiểu tử này đúng là có thực lực, dù thắng hay bại ta cũng chấp nhận hắn làm rể ta, ngươi vẫn là lên ngăn cản đi.

Minh Tuệ đôi mắt cũng là đang nóng rực nhìn Anh Vũ, hắn cũng là đang lo lắng thế nhưng hắn lại cảm nhận được là cái gì đó không đúng:

- Kế Vinh à ngươi có cảm thấy luồng kình khí dao động trong người Vũ nhi có chút khác thường hay không?

- Đại ca, đúng là nội kình hắn có khác thường nhưng là...

Chưa nói hết câu thì bên trong trận chiến lúc này, thiên địa linh khí Anh Vũ đang ầm ầm vận chuyển, nguồn nội kình trong người đang ầm ầm khuếch đại, hắn thấy vậy liền há hốc mồm nói:

- Vậy mà muốn đột phá... cái này... thật là bất khả tự nghị...

Anh Vũ từ lúc bắt đầu trận chiến hắn cảm thấy nội kình trong cơ thể mình có chút không ổn định, hắn không thể phát khí vì vậy hắn vẫn là luôn tránh né đao quang của Thanh Hạo. Mãi đến một lúc sau hắn mới phát hiện ra cơ thể mình vậy mà có dấu hiệu muốn đột phá liền vui mừng không ngừng kiềm nén khí tức chuẩn bị cho việc đột phá.

- Hả, đến giờ phút này mà hắn vẫn là đang kiềm nén khí tức sao, vậy thì từ nãy giờ hắn là năng lực gì đánh.

Kế Vinh cũng đã nhận ra sự khác thường, nãy giờ Anh Vũ chính xác chưa từng ra chiêu thức thì ra là đang nén nội lực để đột phá, nhưng mà đối đầu với một cường giả nhân nguyên cảnh á hắn một cái luyện khí tầng bảy mà ngay cả nội kình còn không động thì làm sao có thể chống được phút này. Hắn lúc này lẩm bẩm khẳng định:

- Thể tiên thiên, không sai là thể tiên thiên... đại ca, ngươi cũng khéo sinh ba đứa con ngươi đều là tiên thiên thể, không những thế đứa trẻ này cũng rất bất phàm.

- Đương nhiên rồi.

Minh Tuệ cũng là lúc này mới nhìn ra Anh Vũ là tiên thiên thể, lại nghe đệ đệ hắn khen ngợi, hắn không khỏi đắc ý.

- Nhìn kìa... tên này vậy mà trong chiến đấu đột phá... có phải là ta hoa mắt hay không.

- Vậy là nãy giờ hắn đang dồn ép nội kình trong cơ thể à...

- Vô lý, hắn chỉ mới là một cái luyện khí tầng, không dùng nội kình thì nãy giờ đối chiêu là bằng cái gì.

- Hắn là một cái trâu bò á.

Anh Vũ lúc này cũng đã đột phá thành công, giờ phút này mọi người cũng có thể nhìn ra Anh Vũ nãy giờ là chưa phát động chân thật nội kình đều dại ra nghị luận.

- Ngươi nghĩ đột phá bây giờ liền có thể thắng được ta... đúng là ngu si vọng tưởng.

Thanh Hạo thấy Anh Vũ ngay lúc này đây khí tức không còn là một cái luyện khí tầng bảy mà đã là một cái luyện khí tầng tám liền thẹn quá hóa giận hét lên.

- Ngươi đề cao mình hơi quá.

Anh Vũ mỉm cười nói.

Nhưng lúc này đây cơ thể Anh Vũ cảm thấy cơ thể của mình trở nên nóng rang lên, trên người hắn những vệt đỏ trên người hắn ngày càng sinh sôi bao phủ lấy cơ thể của hắn. Thiên địa linh khí lúc này không ngừng chảy vào làm cơ thể ngày càng muốn nức ra, đau đớn hắn hét lên:

- A...

Mọi người thấy vậy cũng đều dại ra nghị luận:

- Cái gì đây... là phản phệ nguyên tố sao?

- Là đúng rồi... chắc chắn là hắn nôn nóng tiến cấp nên bị phản phệ.

- HaHa... tiểu tử này liền trả giá cho sự điên cuồng của mình.

Kế Vinh tràn cảnh như vậy cũng là ngạc nhiên không biết là chuyện gì đang diễn ra, nhưng cũng lo lắng không thôi, dù là tiểu tử đây lúc này đối với hắn là một cái xa lạ, thế nhưng dù gì cũng là con của đại ca hắn á, hắn liền quay lại nhìn đại ca mình lo lắng nói:

- Đại ca, hay là trận này đặt cược chúng ta vẫn nên hoảng lại, cứu người là quang trọng nhất.

- Làm sao mà cứu đây? có bắt hắn về chúng ta liền làm sao mà chữa trị.

Tình trạng này Minh Tuệ cũng là mới gặp lần đầu hắn cũng biết cơ thể là cái tình trạng gì hắn cũng là không dám manh động.

- Đại ca... nhưng mà...

Kế Vinh tiếp tục khuyên nhủ.

- Đợi xem tình hình trước mắt đã.

Minh Tuệ biết, trên người Anh Vũ là có rất nhiều bí ẩn, nhưng là nhi tử hắn không muốn nói nên hắn cũng không hỏi làm gì. Thế nên đối với đứa con này Anh Vũ là vẫn luông có lòng tin.

- Haha... ta liền biết ngươi là cái ngốc tử mà... trận đánh này liền không nhọc công ta rồi.

Thanh Hạo lúc đầu khi biết Anh Vũ vậy mà không vận dụng kình lực liền có thể kéo dài cho đến bây giờ trong lòng liền không khỏi tia ghen ghét, nhưng lúc này đây thấy Anh Vũ vậy mà đã nổ tung mà chết liền cười rất vui vẻ, không khỏi mắng Anh Vũ là một cái đại ngốc tử tự mình hại mình.

- Ngọc Ấn! ngươi nói là ruốc cuộc cơ thể ta mà chuyện gì xảy ra.

Anh Vũ mặt dù đau đớn nhưng lúc này đây hắn cũng đã quen với nó, lúc này so với lúc trước khi hắn dùng nguyên lôi bạo kích đến thúi da thúi thị thì bây giờ chả nhằm nhò gì với hắn, hắn liền điều tiếc sự bình tỉnh hướng ngọc ấn hỏi:

- Là trận pháp cổ long có vấn đề, ta nghĩ là do con kim long kia ý thức mơ hồ nên đã có sai sót.

- Vậy cơ thể ta như thế nào.

Anh Vũ lo lắng hỏi.

- Nếu là người thường mà như thế này điên cuồng hút thiên địa linh khí thì không tránh khỏi bạo nổ mà chết, thế nhưng thể chất của ngươi so với người thường mạnh mẽ hơn nhiều cho nên ngươi có thể kéo dài đến hai canh giờ.

Ngọc Ấn giải thích.

- Hai canh giờ... ngươi nói là hai canh giờ sau ta liền nổ tung mà chết sao...

Anh Vũ nghe ngọc ấn nói cũng không có mất bình tĩnh, hắn cũng đã mấy lần đối mặt với sinh tử, liền lần này dày dạn hơn nhiều nên cũng không vì vậy mà mất bình tĩnh.

- Không có cách nào,trừ khi là ngươi có thể sửa được trận pháp trên cơ thể ngươi giúp nó trở nên hoàng chỉnh.

Ngọc Ấn nói.

- Nhưng mà ta không hiểu trận pháp thì làm sao mà sửa.

Anh Vũ lắc đầu cười khổ, hắn cho dù là có tâm muốn sửa nhưng hắn chả hiểu cái mô tơ gì cả thì làm sao mà sửa, nhưng hắn cũng quyết không từ bỏ ý chí muốn sống của hắn được, lúc này Anh Vũ ngồi xuống xếp bằng nhập định quang sát trận pháp trên người.

- Haizz.. lúc này liền xem vào tạo hóa của ngươi.

Ngọc Ấn về trận pháp hắn cũng không hiểu, chỉ có thể chúc Anh Vũ may mắn mà thôi.

Câm y lúc này cũng là lao lên chắn ngang Anh Vũ trước mặt.

Thư Kỳ cùng mọi người cũng lo lắng nhưng cũng chỉ biết đứng ngoài nhìn vô, sợ lại gần sẽ làm Anh Vũ phân tâm.

-Nguy.. tiểu tử này đã đột phá luyện thể tầng chín, nếu cứ tiếp tục như vậy mà đột phá đến nhân nguyên cảnh thì nguy.

Kế Vinh lúc này cũng dường như lo lắng, hắn là vẫn biết một người muốn đột phá nhân nguyên cảnh trước hết cần phải có cảm ngộ nguyên tố giúp thức tỉnh nguyên tố bổn nguyên trong cơ thể, ngược lại nếu là chưa được điều này mà đột phá thì sẽ cảnh giới sẽ là không có tiến bước được nữa.

Minh Tuệ sao lại không biết điều này nhưng bây giờ hắn làm sao mà ngăn đây, hắn đã thấy được Anh Vũ tình hình nếu mà cứ thế dừng việc thăng cấp thì con trai hắn sẽ nổ tung mà chết, nhưng cũng lại không biết con trai hắn lại là như thế nào, nguyên tố bạo loạn sao? hắn cũng là lần đầu tiên thấy nên cũng chỉ đánh đứng bên ngoài lo lắng mà thôi.

- Vậy mà tên này lại một lần đột phá... ruốc cuộc là chuyện gì xảy ra?

- Ngươi cái gì mà la hét, ta đoán là bị luồng nguyên tố bạo loạn gây ra... lên cấp thì đã sao, với nguyên khí cuồng bạo như vậy hắn chết không nghi ngờ.

- Đúng vậy, nếu không chết cũng chỉ là phế nhân.

- Ngươi là ý gì?

- Ngươi không biết?... với luồng nguyên khí cuồng bạo như hắn thì rất có khả năng tấn cấp nhân nguyên cảnh, nhưng nếu như không có cảm ngộ nguyên tố thì việc tấn chức nhân nguyên cảnh cũng đồng nghĩa với việc hắn về sau sẽ không bước được bước tiếp theo.

- Đúng là vậy...

Đám binh lính nhân nguyên xung quanh không ngừng nghị luận.

Anh Vũ lúc này dường như đã đột phá đến bính cảnh, hắn đã có kinh nghiệm giác ngộ nguyên tố, thế nhưng là hắn bây giờ dòng máu trên người Lưu gia cũng đã thức tỉnh, nếu cứ như vậy mà đột phá thì hắn cũng giống như trước kia chỉ là một cái song hệ nguyên tố, hắn không muốn như vậy nên lúc này liền điên cuồng kiềm chế.

- Đó là cái gì?

Bỗng nhiên Anh Vũ dường như bên trong cổ trận cơ thể hắn liền phát hiện được có cỗ khí tức cổ quái bị vết máu cổ long làm cho tắc nghẽn, nhưng hắn cũng không xác định được đúng chính xác hay không. Bây giờ nếu hắn sai sót thì hắn sẽ nỗ chết không nghi ngờ, nhưng là tình hình trước mặt hắn đành liều một phen.

Anh Vũ điên cuồng vận động nội kình chạy ngược lại hướng vết máu đó đến, lúc này từng chút từng chút một xóa đi vết máu ấy.

- Ầm... ầm...

Cơ thể hắn nguyên khí điên cuồng vận động mãi cho đến khi từ từ phai dần, Anh Vũ lúc này dường như đã lấy được bình tĩnh trở lại từ trong cơn đau nhức mở mắt từ từ đứng lên.

- Ruốc cuộc là chuyện gì xảy ra, vậy mà dừng lại được.

Mọi người lúc này dường như vỡ òa trong kinh ngạc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK