Hà Quy Điền khuông mặt giật giật không đoán ra được em gái cùng với vị điện hà này như thế nào tình huống củng chỉ đành biết khuyên em mình luôi xuống.
- Thế nhưng mà ca... được rồi.
Nàng thấy nét mặt nghiêm túc của anh trai mình nên cũng chỉ đành biết vân lời, lại liếc nhìn Anh Vũ bực tức sau đó lui người xuống.
Anh Vũ mỉm cười nhưng cũng không nói gì, kể từ khi hắn rời gia tộc, không ít lần dằn co giữa sự sống và cái chết đã rất mệt mỏi, hôm nay là ngày hắn vui vẻ nhất mà mấy tháng nay chưa từng có, hắn cảm thấy chính lúc này đây mới là mình vẫn còn đang sống.
- Điện Hạ.
Hà Chí không biết từ khi nào đã phi thân quay về bên cạnh hắn.
- Hà Chí đại ca về rồi... người đã chuẩn bị xong hết rồi.
Anh Vũ mỉm cười nhìn Hà Chí nói.
- Đúng theo như những gì điện hạ phân phó.
- Vất vả rồi.
Anh Vũ lúc này đang rất nhàn hạ ngồi dựa lưng lên ghế giả vờ bất đắc dĩ nói:
- Haizz... ta đây cũng không muốn liên quang đến việc này, thế nhưng để giảm bớt lo âu cho phụ hoàng, ngăn chặn những tên cặn bã hãm hại quan trung bất đắt dĩ liền ra mặt.
- Ngươi nói ai là cặn bã.
Triệu Hằng nãy giờ đã mang một bụng hỏa khí, lại nghe tên này còn mắng mình là cặn bã liền tức điên lên hét lớn, hắn thừa nhận là hắn hãm hại anh em nhà Hà gia, thế nhưng việc tiểu tử này mắng hắn cặn bã hắn không thể chiệu được.
- Kìa kìa... ta có nói ngươi cặn bã hồi nào.
Anh Vũ làm ra bộ mặt vô tội nói
Cơ Lệ lúc này bụm miệng cười, cô cảm thấy tên đáng ghét này mắng người đúng là thật sự có bản lĩnh liền cặp mắt hướng về Anh Vũ với dáng vẻ táng dương.
- Ngươi... ngươi...
Triệu Hằng hận không thể lao lên chém tới nhưng lúc này một tên thuộc hạ hướng hắn ngăn lại khuyên cang.
- Thiếu gia bớt giận, ngài nên nghĩ cho đại cuộc.
- Đã tra ra chưa.
Triệu Hằng nghiến răng nghiến lợi hướng thuộc hạ mình hỏi.
Hắn vẫn còn không tin tưởng được tên hoàng tử này là hàng thật liền âm thầm kêu thuộc hạ mình đi xác minh thân phận, nếu là để hắn nắm thót được thì hắn dám cam đoan tiểu tử này trong tay hắn không thể nào chết dễ chịu.
- Vâng... thuộc hạ đã điều tra, tên này là Lăng Hồng Vũ là con của thánh thượng cùng Tô phi nương nương bỏ trốn năm xưa, cách một tháng trước thánh cho người rước mẹ con Tô phi về.
Tên thuộc hạ khom người hướng Triệu hằng nói nhỏ.
- Được rồi, nếu đã vậy thì cũng là nên xem tình hình mà hành động... ngươi lui xuống trước đi.
Triệu Hằng nhắm hờ hai con mắt trấn định lại tâm trạng nói.
- Mang lên đây.
Anh Vũ ngồi trên ghế thoải mái tựa lưng nói.
- Vâng.
Mang lên là một người thân hình gầy gò nét mặt tái mét rung rung quỳ gối.
- Ngươi nhận biết người này.
Anh Vũ chỉ tay về phía cái tên gọi là do thám chu quốc nói.
- Dạ biết, thảo dân có nhận thức hắn
Người về mới dẫn vào rung rung liếc mắt một cái nói
- Ồ... ngươi nói là tên này người của chu quốc có đúng hay không.
Anh Vũ âm trầm hỏi tiếp.
- Đại nhân, không thể nào tên này cùng thảo dân là hàng xóm lâu năm không lý nào lại là người chu quốc.
Tên này rung rung nói.
- Được rồi ngươi lui xuống đi.
Anh Vũ mỉm cười nhàn nhả nói.
- Vâng
Người này cản nhận được hắn đã hết bổn sự của mình liền vội vàng lui xuống.
Tên xiền xích lúc này đơ ra không hiểu chuyện gì xảy ra, tên kia nói nhận thức hắn? đùa sao hắn là một mực trong bóng tối làm gì giao du với người ngoài, còn nữa hắn là làm sao có hàng xóm người này chứ ruốc cuộc việc này là sao.
- Ngươi còn gì muốn nói.
Anh Vũ lạnh lùng nói.
- Đại nhân... hắn...
- Bốp bốp...
Anh Vũ phóng người một chưởng vồ mặt hắn mà đánh mắng:
- Khốn kiệp, vu khống mệnh quang triều đình ngươi có biết tội hay không.
Tên này một trận oan ức trong lòng thầm nói đại nhân à ta là đang định nói là hắn vu khống ta, ngươi đây là có để ta nói không, thế nhưng mà hắn cắn răng lòm khòm bò dậy hướng Triệu Hằng nhìn tới.
Tất cả mọi người nơi này thấy Anh Vũ hành động như vậy liền há mồm.
Triệu Hằng thì đơ ra như ngỗng lại nhìn tên kia nhìn tới liền bước qua mở miệng nói:
- Điện hạ, ngươi đang làm cái gì.
- Haha... xin lỗi là ta quá xúc động.
Anh Vũ thu tay cười cười sau đó nói tiếp:
- Nói... ngươi là bị ai sai khiến.
Tên kia vừa lòm khòm bò dậy thấy Anh Vũ hướng mình hỏi liền muốn nói tiếp:
- Đại nhân là...
- Phanh... phanh...
Anh Vũ nào để tên này nói bậy chứ, hắn nóng giận dơ quyền hướng tên kia đánh tới không ngừng rống giận hét lớn:
- Khốn kiếp dám hãm hại mệnh quang triều đình... ta đánh... ta đánh...
- Trời... đây có phải là cách bức cung trong truyền thuyết chăng.
- Haha... lúc nào kinh đô lại có thêm một vị công tử bá khí như thế này.
- Haizz... Hằng thiếu đây ra đá trúng thiết côn rồi...
Một màng này khiến mọi người đều ngây dại, cái này là cho phạm nhân nói sao? cứ vừa lên tiếng là bị đánh, nhiều người còn bàn luận.
- Ngươi còn gì để nói.
Anh Vũ đánh một hồi liền thỏa mãng mỉm cười.
Tên này bị đánh triệt để không thể đứng lên nổi liền chật vật nói:
- Đại nhân là... không không đại nhân ta nhận tội... ta nhận tội.
Hắn một lần nữa đang tính phản bác, lại thấy Anh Vũ thủ thế tính lao tới liền lạnh người không còn cách nào khác liền nhận tội.
Anh Vũ lúc này mỉm cười gật đầu hài lòng nhưng cũng không quên hướng mọi người đang xem thở dài nói:
- Haizz, bổn điện hạ vẫn còn muốn lấy đức phục người á.
- Phốc... hahaa...
Cơ Lệ lúc này cũng là không nhịn được cười liền ha hả cười to, thầm mắng cái tên này đúng là xấu xa đến không thể nào tả nổi.
- Hà phó thống lĩnh, hắn cũng đã nhận tội, hãm hại mệnh quang triều đình là tội không thể tha thứ... còn không mau lôi ra chém.
Anh Vũ lạnh lùng nói.
- Đại nhân tha mạng á... Hằng công tử cứu ta.
Hắn không ngừng vang xin nói.
- Còn không mau lôi đi.
Mặt cho tiếng kêu gào thảm thiết liền bị người Anh Vũ cứ như vậy lôi ra ngoài, một hồi sau bên ngoài liền truyền ra tiếng hét thảm khiến cho mọi ngượi lạnh cả xương sống.
- Cứ như vậy xong rồi.
Có người thấy vậy liền ngơ ngác.
Anh em Hà gia cũng dật mình không ngờ việc này cứ như vậy rơi vào trong tay vị điện hạ lại dễ dàng nói chuyện như vậy.
- Khốn kiếp... đồ con hoang ngươi đây là cái gì xử án.
Triệu Hằng ngây ngốc một hồi sau đó liền hướng Anh Vũ chửi ầm lên, hắn đây là không ngờ kế hoạc của mình hoàng hảo như vậy lại bị phá bỡi tên trước mặt này.
- Ngươi đang mắng ta.
Anh Vũ cười tà dị nói.
- Mắng ngươi thì thề nào, đừng tưởng rằng được chút quyền uy liền ra đây hò hét, nói cho ngươi biết đắc tội ta ngươi thứ con hoang này cũng chỉ có con đường chết.
Triệu Hằng rống giận không ngừng hướng Anh Vũ mắng chửi.
- Các ngươi còn đứng ngây đó làm gì nữa, xúc phạm hoàng tộc còn không mau lôi hắn xuống chém cho ta.
Anh Vũ lạnh lùng nói.
- Nhưng mà điện hạ, người này không thể giết.
Hà Chí lúng túng cười nói.
- Haha... ngươi muốn giết ta... quả thật buồn cười.
Triệu Hằng trào phúng cười nói
Anh Vũ bất ngờ, nhưng nghĩ lại cũng đúng, nếu như tên Triệu Hằng này là người bình thường thì đã có thể giết, thế nhưng hắn là con của quang lại trong triều, xét về cái tội mà Anh Vũ cố tình gán cho cũng chưa có đáng chết, haizz ai bảo hắn có người cha tốt kia chứ. Nhưng cũng không phải không giết sao, Anh Vũ vẫn có tự tin làm cho tên trước này mặt mũi đều ném đi hết, hắn nhìn Triệu Hằng ý cười đã trên mặt lên ra lênh:
- Xúc phạm hoàng tộc tuy là không thể giết được, nhưng trừng phạt làm gương cho kẻ dưới vẫn là nên làm.
- Đồ con hoang, ngươi muốn làm gì.
Triệu Hằng gương mặt trào phúng lúc này đã cứng ngắt, liền sợ hãi lui ra vài bước nói.
- Ngươi đoán xem...yên tâm đi ta sẽ nhẹ nhàng á.
Anh Vũ nhìn Triệu Hằng châm biếm rồi nói tiếp:
- Đánh cho ta.
- Vâng.
- Bốp... bốp....
Mười tên cẩm y dẫn đầu Hà Chí lúc này lao lên đè Triệu Hằng ra mà đánh túi bụi.
- Á,... các ngươi mau cứu ta.
Triệu Hằng đau đớn hướng thuộc hạ mình cầu cứu.
- Kẻ nào can đảm bước lên ta phế kẻ đó.
Anh Vũ ánh mắt lạnh lùng quát sau đó.
Mấy tên thị vệ muốn bước lên nhưng thầm nghĩ vẫn lui lại thì hơn, đùa sao đám người Anh Vũ dẫn tới là cẩm y cao thủ là được đích thân thánh thượng ngự ban, bọn hắn cho dù tất cả cùng xông lên thì cũng có đường chết không nghi ngờ.