- Ngu ngốc, ngươi không nghe hắn gói cái vị kia nương nương là mẫu phi sao.
- Vậy ra tiểu tử này là con rơi của thánh thượng sao.
- Chả trách vị này hoàng hậu lại như thế nổi giận.
- Chậc chậc... lần này có trò vui để xem rồi.
Đám này dân chúng lúc này vây quanh xem, không ngừng nghị luận to nhỏ. Cái này là hoàng cung tranh đấu với nhau nên bọn họ cũng lười đánh giá xem ai đúng ai sai, liền có trò hay xem hoàng cung nội đấu cũng là thú vui của đám người này.
- Đánh hay lắm.
Giọng này người lên tiếng là Cơ Lệ, nàng cũng không có hảo cảm với vị hoàng hậu trước mặt này. Bởi vì cái này hoàng hậu là Trương gia người, cùng triệu gia luôn đi lại gần gũi với nhau.
- Vũ, sao con lại đến đây, con không phải hiện giờ là chuẩn bị rời đi sao.
Thanh Hà một lần nữa nhìn đứa nhỏ này đến cứu mình thì cảm thấy áy náy trong lòng. Bà là không còn gì để mất nữa rồi, thế nhưng đứa nhỏ này thì sao? hắn còn có một người mẹ luôn thương yêu hắn, còn có một người cha đang chớ hắn tìm đến, vậy thì tại sao bà lại hết lần này đến lần khác kéo hắn vào nguy hiểm được chứ.
- Tên này lừa gạt, nếu hắn còn không đến ta liền nói với phụ hoàng sự tình.... để xem trên cái yến quốc này hắn còn có nơi nào để đi không.
Hinh Nhi hừ lạnh nói.
- Nha đầu này, là chúng ta đã liên lụy hắn... hắn chưa có hại qua chúng ta... người thế này là muồn ta tức chết có phải không.
Thanh Hà dường như muốn phát hỏa nói.
- Được rồi... là con sai, mẹ đừng có tức giận có được không.
Hinh Nhi đối với người mẹ luôn ân cần chăm sóc mình từ nhỏ này, nàng vẫn luôn giữ tròn hiếu đạo với bà. Vì không có bà lúc ấy cũng là không có nàng như bây giờ.
- Bá mẫu à, người cảm thấy ta cái loại người này làm sao, ta đối vơi A Ngốc là một thân huynh đệ, liền đối với người cũng như là mẹ ruột của mình.
Hắn thấy bà như vậy liền mỉm cười nói.
- Haizz... được rồi, ta có thể nghe được lời này của con cũng đã mãn nguyện rồi, các con hãy rời đi mau.
Nghe được danh tự a ngốc, bà liền cảm thấy con trai của mình đúng là số khổ mà.
- Bá mẫu là không đi cùng chúng ta sao?
Anh Vũ nghi hoặc hỏi.
- Con quá ngây thơ rồi, liền hình trường như thế này liền để cho chúng ta dễ dàng rời đi sao.
Thanh Hà cười khổ nói.
- Haha, bà ta là nói đúng, thế nhưng cái này tiết mục là mẹ con ngươi vai chính... liền hai cái các ngươi, không ai có thể rời đi được.
Trương Vũ Điệp lúc này oán độc cười nói tiếp:
- Đại ca, ngươi còn không mau đem một nhà này đánh chết cho ta.
- Haha... tiểu tử đây là ngươi tự mình chui vào không có trách được ta.
Lúc này, xung quanh đám binh sĩ hùng hổ tiến đến, Trương Thế Khải, cùng Triệu Hằng đám người lúc này nhao nhao tiến vào.
- Các người đối với một cái tiểu nhân vật như ta là làm cái này chào đón nồng nhiệt đến như vậy.... cái này không khỏi khiến lòng ta cảm thấy áy náy á.
Anh Vũ vẫn là một dạng tươi cười nói.
- Đến lúc này mà còn mạnh miệng.
Triệu Hằng ánh mắt oán độc nói:
- Nhị điện hạ biết pháp phạm pháp dám cướp pháp trường... tội này không thể tha thứ, mau giết cho ta.
Thế Khải đối với cái này cũng là hạ sách, tên tiểu tử này trước mặt lúc này đã là lôi kéo một cái Lâm phủ quyền lực rất lớn, nếu như là vẫn còn để tên này sống thì sợ là sẽ uy hiếp Minh nhi của hắn.
- Tuân lệnh.
Nhận được chỉ thị, đám binh sĩ liền là đao quang léo sáng nhao nhao kéo lên đám người Anh Vũ.
- Nhị điện hạ, ngươi mang nương đi trước.
Hà Chí lo lắng nói.
- Cái đám này liền để cho chúng ta rời đi sao.
Anh Vũ cười khổ nói.
Hắn cũng là biết cái vị cha nuôi này của hắn đã ra ngoài, thế nhưng cái người cha vợ này sao vẫn còn chưa có tới, lúc đi hắn là có gặp qua Vũ Tước, tên này như vậy liền là đi qua bên Lâm tướng phủ gọi người. Nhưng là đứng trước cái này sống chết sao vẫn là còn chưa xuất hiện.
--------------
Lâm Phủ.
- Các người là thế nào cản ta, nhị điện hạ là xảy ra chuyện nếu còn cản ta thì ngươi có thể gánh nổi trách nhiệm được không.
Vũ Tước lúc này bị chặn bên ngoài liền tức đến điên lên, lỡ như mà vị nhị điện hạ có mệnh hệ gì xảy ra thì coi như hắn có mười cái mạng cũng không đền nổi.
Sự việc này xảy ra quá đột ngột, hoàng thượng lại không có mặt, cái đám cẩu quan hành động này là cố ý đẩy mẹ con Tô phi nương vào con đường chết. Cái này sự việc liền chỉ có Lâm tướng quân bây giờ mới đứng ra giải quyết được, hắn cũng là đành lỳ lỳ bên ngoài tướng phủ cầu kiến.
- Cái gì mà nhị với chả không điện hạ, Lâm phủ nhà chúng phủ chúng ta đã có cấm lệnh, việc triều chính không can thiệp vào.
Tên này Phùng quản gia tướng phủ khinh thường nói.
- Ngươi cái này lời nói chó mèo gì nói ra, nhị điện hạ là đích thân Lâm tướng quân nhìn trúng một cái con rễ, nếu điện hạ có sự tình gì xảy ra liền cái mạng nhỏ này của ngươi giữ nổi hay không.
Vũ Tước lạnh lùng nói.
- Ta phỉ nhổ vào một cái con rơi, vậy mà còn toét nói cái gì tướng gia ta nhìn trúng... dù là nhìn trúng một cái điện hạ, liền là cái Minh điện hạ người.
Lời nói này đã thể hiện được cái này quản gia đã bị Minh điện hạ mua chuột, nên liền đối với cái nhị điện hạ mới nhận về này khinh thường nói.
- Tức chết ta rồi, hôm nay ngươi không cho ta vào ta cũng liền xông vào.
Vũ Tước đã là một bụng hỏa khỉ, liền mạnh mẽ xông vào.
- ---------------------------------
Hình trường.
- Haha, cái này điện hà liền cũng biết đùa vui.... liền một cái nhân nguyên sơ kỳ cũng là mạnh mẽ xông vào cứu người, đúng là không biết sống chết.
- Haha... tên này đúng là ngốc tử mà.
Không ít người thấy được khốn cảnh của Nhị điện hạ này là liền lên tiếng trêu chọc.
- Câm miệng cho ta... ngươi không thấy ngài ấy là đến cứu mẹ mình à, liền đám chó má các ngươi mốt cái hiệu đạo cũng không có còn lấy đó làm trò cười.
- Đúng vậy, đám người các ngươi đúng là ngay cả cầm thú cũng không bằng mà.
Chỉ là số ít đám người xem là trò cười, nhưng phần lớn là đối với vị nhị điện hạ này hành động thật đúng là làm người ta cảm động, nhưng cảm động thì vẫn là không thể giúp được gì, lại nói hai bên cũng không biết ai đúng ai sai nên cũng chỉ đứng bên ngoài nhìn vào. Nhưng lại nghe được có đám vô tâm hạng người cười nhạo, liền hướng đám này lên tiếng phản bác.
Cái đám cười nhạo lúc này cảm thấy lời nói của mình đúng là không thích hợp gây phản cảm với mọi người xung quanh nên cũng là im lặng không nói nữa.
- Giết....
Đám này quan binh lúc này hướng nhóm người Anh Vũ lao lên như bầy sói đói không ngừng gào thét vang trời.
Thống lình đám này quan binh là một cái đại hán để râu quai nón tên là Trần Cung một cái trúc cơ hậu kỳ, tên này cầm đao liền hướng Anh Vũ chém đến.
- Keng...
Tiếng đao kiếm lóe lên, lúc này một thân hình thanh niên đứng chắn trước Anh Vũ, người này không phải là Hà Chí, cũng không phải một trong số mười người cấm vệ, mà là Hà Quy Điền.
- Điền Thống lĩnh, ngươi đã tới.
Anh Vũ mỉm cười nói.
Mặt dù chỉ một cái thống lĩnh giữ thành, cái này có ơn tất báo Anh Vũ lúc này đã không có hối hận cứu người này rồi.
- Điện hạ, mạng này là người cứu về cho ta... ta đã có nói qua mạng này thuộc về ngươi.
Anh Vũ mỉm cười gật đầu hài lòng, nhưng là lời nói sau của cái tên này thống lĩnh liền hắn muốn điên lền
- Trừ cái muội muội ta ra.
- Ngưng cho ta.
Anh Vũ là muốn nổi nóng rồi, hắn thầm mắng:" cái gì mà trừ muội muội ngươi chứ, ngươi cảm thấy ta là cái hạng người này".
- Tên xấu xa, ta đến giúp ngươi.
Cơ Lệ hì hì cười ôm tiểu long nhảy đến bên cạnh hắn nói.
Cái này tiểu long đúng là cùng một cái tiểu cô nương này rất hợp ý nên liền bám riết không tha, ai bảo là cái cô nàng tiểu la lỵ này rất là rảnh rổi cùng nó vui đùa chứ, đâu như cái vị thân ca ca của nó, ngày thường luôn bỏ rơi nó một mình.
- Ngươi cách xa ta ra một chút.... nếu còn gần gũi không khéo đại ca ngươi một đao đem ta bổ sống á.
Anh Vũ đây là cố ý tránh xa cái này cô nương hà nhao nên liền nói.
- Điền thống lĩnh, ngươi đây là làm phản rồi sao.
Trần Lượng tức tối nói.
- Muốn đánh liền sông lên đi
Quy Điền tới là có dẫn theo toàn bộ quân số mà hắn có được, mặt dù là một cái thực lực non mỏng, nhưng cũng là đủ để sống mái một trận.