- Đúng đó, ta nghĩ nên phế đi hắn để làm gương.
- Thánh thượng...
Các đại thần chẳng ai rảnh đâu để ý đến thánh thượng của mình là đang nghĩ cái gì, liền dùng số đông để nghiền ép, cái này là trắng trợn ra sức ép và đây là điều mà Minh Tuệ bất lực nhất, cái quyền lực này đã không còn nằm trong tay của hắn mà là nằm trong đám cẩu quang này. Hắn bật tức, nhưng cũng chỉ là bất lực hắn, nếu như người huynh đệ hắn không nắm giữ trọng binh thì cái ngôi hoàng đế này có thể hay không mất đi.
- Thánh thượng, điện hạ tới.
Lúc này bên ngoài có người lên tiếng.
- Cho truyền vào.
Minh Tuệ lắc đầu cười khổ, hi vọng Kế Vinh vẫn là đến kiệp lúc.
- Thần bái kiến phụ hoàng,
Anh Vũ từng bước từng bước vững chải tiếng vào, mặt cho đám cẩu quang này vẫn đang chằm chằm nhìn hắn.
- Đứng lên đi.
Minh Tuệ vừa nói hết câu thì lúc này, một cái bóng lưng to lớn vững chải từ đầu đến cuối vẫn nhắm hề con mắt bỗng lên tiếng quát.
- Không được đứng.
Người này là tể tướng đương triều Trương Thế Khải, hắn vẫn luôn giữ trầm lặng vì nhân vật chính là Anh Vũ vẫn chưa đến, liền tranh luận cũng không có ý nghĩa.
Anh Vũ thờ ơ vẫn đứng lên lạnh lùng nói nói:
- Vị này ngươi hay vẫn là hiểu lầm ta, ta là hướng phụ hoàng cuối đầu chứ không phải hướng đến ngươi.
- To gan, dám nói với thừa tướng như vậy, còn không mau hướng thừa tướng nhận lỗi.
- Đúng... còn không mau quỳ xuống.
Một đám quang lại hướng thừa tướng tranh uy tỏ ra vẻ mình là rất hữu dụng liền tranh nhau nói.
- Thừa tướng?
Anh Vũ dường như bất ngờ, triều đừng quyền lực tất cả đều tập trung về tay thánh thượng, thế nhưng thực chất người cai quảng mọi việc là vị trước mặt này, nếu như gọi Thánh thượng là lão đại, vị này liền xếp hàng nhị lão á.
- Sao nào.. sợ rồi phải không, còn không mau quỳ.
Thấy được vị này điện hạ há mồm liền cho là nhị điện hạ này có tiếng mà không có miếng, vì vậy có người liền cười cợt lên tiếng.
- Các ngươi một đám điếc mù à, không nghe là phụ hoàng bảo ta đứng lên sao, chẳng lẽ thánh chỉ phụ hoàng liền có thể không bằng cái dạng này người.
Anh Vũ không e ngại chỉ thẳng mặt những tên này dõng dạt nói tiếp:
- Nên nhớ, tất cả các ngươi là thần tử... nếu đã là thần tử thì nên tôn trọng đạo quân thần.
- Ngươi... ngươi...
Lời nói của Anh Vũ liền trúng tim đen của đám người này liền á khẩu tức đến xanh mặt nói không nói được lời nào.
- Miệng lữ trơn tru, ngươi chẳng lẽ là còn chưa biết tội.
Thế Khải cũng là tức điên lên, mặt dù hắn đã không để vị điện hạ này vào mắt, thế nhưng bị một tiểu bối chỉ trích làm hắn không thể chịu được.
- Há... xin hỏi thừa tướng đại nhân ta là phạm tội gì.
Anh Vũ cười cợt đây là hắn cố ý trêu tức đám người này, để đám người này loài ra đuôi cáo già của bọn họ, hắn biết trong đám người này hơn một nữa đã là cùng người Triệu gia có quang hệ, còn cái tiểu số nhỏ nhoi vẫn là vì giữ mình nên đứng về phía trung lập. Hắn rất ngạc nhiên là ngay cả tể tướng đương triều vẫn là thuộc loại phe phái phản loạn, tên này đã là quyền lực cao như vậy thì còn muốn gì nữa đây chứ hắn vẫn là không dám nghĩ tiếp.
- Ngu si cố chấp... nếu đã như vậy ta liền nói ngươi biết.
Thế Khải lạnh lùng nói.
- Há... xin rửa tai lắng nghe.
Anh Vũ mỉm cười nhìn hắn.
Nhìn thái độ bất cần của Anh Vũ trong mắt đám cẩu quang trước mặt này muốn phun ra lửa, nhưng cũng vì đại cuộc cố nhịn xuống.
Thế Khải lạnh lùng nói tiếp:
- Tội thứ nhất, lạm dụng quyền lực gây rối phá án... tội thứ hai, đánh người thi hành công vụ, một trong hai tội này cũng đủ để làm ngươi chết ba bốn lần.
Anh Vũ không ngờ rằng cái tên này vẫn là muốn bức tử mình, lúc nhỏ từng được ông nội kể qua cung đấu rất là ác liệc, ai lại ngờ mình lúc này như thế nào lại dính vào cuộc phân tranh quyền lực bất đắc dĩ này chứ, hắn cười khổ không thôi.
- Haizz... nhị điện hạ, chúng ta biết ngươi là tuổi trẻ bồng bột cũng không có làm khó dễ qua người
- Đúng, người mau hướng thừa tướng đại nhân nhận tội đi, có lẽ thừa tướng đại nhân sẽ thả ngươi còn đường sống.
- Đúng đấy, ngài mau nhận tội đi.
Đám cẩu quang miệng thì đang nói vậy nhưng trong lòng vẫn đang hả hê rất muốn xem Anh Vũ là như thế nào chết.
- Ta nhổ vào.
Anh Vũ thầm mắng một câu đám người này vô sỉ, có phải hay không nếu hắn hướng vì đám này nhận liền sẽ được khoang hồng? Hắn không có ngốc đến như vậy.
Minh Tuệ vẫn luôn giữ trầm lặng nhưng lúc này lên tiếng lại nói:
- Vũ nhi! con có lời nào thì cứ nói, ta liền vì ngươi làm chủ.
Cái gì là làm chủ, theo Minh Tuệ lời nói có thể nghe ra được, chỉ cần Anh Vũ nói ra bất cứ lý do nào hắn đều chấp nhận đứng về phía Anh Vũ, lời này của Minh Tuệ là hướng đám cẩu quang thị uy một mực bao che Anh Vũ, người cha này đã làm hắn cảm động, hắn cảm thấy chua xót vì lời nói này vẫn là không dành cho hắn mà là vị con Lăng Hồng Vũ quá cố kia.
- Phụ thân người yên tâm.
Hắn tỉnh táo lại hướng Minh Tuệ cười một tiếng, sau đó quay lại nhìn Thế Khải cười nói:
- Phụ hoàng, ta cũng muốn tố cáo thừa tướng người này.
- Oh... ngươi nói.
Từ lúc Anh Vũ bước vào thánh điện, tất cả mọi hành động của tiểu tử này đều được Minh Tuệ thu vào mắt, hắn cảm thấy tiểu tử này xét về mưu trí đúng là cũng một cái không tồi, liền tò mò lắng nghe xem Anh Vũ muốn nói gì.
Anh Vũ cười lạnh nói:
- Tộ thứ nhất tham quang vô lại, tội thứ hai đốt nhà cướp của, tội thứ ba hãm hiếp gái nhà lành,....
Anh Vũ cố ý nói lớn để tất cả mọi người trong điện đều có thể nghe rõ.
Trong thánh điện lúc này lạnh ngắt như tờ, không ai dám lên tiếng, đã hơn mười cái tội đã được liệt kê ra rồi á, tội nào cũng đều làm cho người ta khó nghe đến cực điểm.
- Ngươi muốn chết.
Thế Khải đã không giữ được bình tĩnh nữa rồi, chưa bao giờ hắn bị sỉ nhục lớn như vậy, nộ khí đã lên tận trời liền không nở nang gì cả, quyền kình lúc này đã bạo phát hướng Anh Vũ chụp tới muốn vồ chết tiểu tử đáng ghét này.
- Khốn kiếp mau dừng tay cho ta.
Minh Tuệ đã không ngồi vững được nữa rồi liền phóng người bay theo.
- Thế Khải... ngươi là tên khốn kiếp, dám động tới hắn ta liền diệt cả nhà ngươi.
Lời nói bá khí làm cho thánh điện trở nên lạnh ngắt như tờ, lại thấy trước Anh Vụ ngay tức khắc lại xuất hiện thêm một người một thân khôi giáp vàng nhạc chụp lấy tay Thế Khải lúc này chỉ còn cách Anh Vũ một cánh tay liễn xoay người hất ra xa.
- Lâm tướng quân, ngươi đây là có ý gì.
Thế Khải chật vật lui vài bước hướng Thế Khải lạnh lùng nói.
- Khốn kiếp ta là hỏi ngươi mới đúng, ngươi vì sao lại hướng hắn động sát tâm.
Kế Vinh cũng là người không vừa, liền quát lớn.
- Cha vợ à, hắn là thẹn quá nên giận hướng ta diệt khẩu á.
Anh Vũ cười tủm tỉm nói.
Mặt dù không thể cảm nhận khí tức của Kế Vinh, thế nhưng Anh Vũ cũng vô tình nhìn được có người đang lấp ló ngoài cửa, có một người cha đang bên trong này ngoài lại thêm một người cha vợ bên ngoài thì hắn có cái gì sợ nữa chứ, liền như vậy muốn đùa chết mấy tên cẩu quang này là dư sức.
- Tiểu tử này còn mạnh mồm được, ngươi biết không, nếu như mà Kế Vinh chậm một bước thì mạng ngươi liền treo.
Minh Tuệ thấy Anh Vũ đã thoát khỏi ma chưởng của tên kia liền thở ra một hơi, lại nghe tiểu tử này còn mạnh miệng như vậy thì vừa bực mình vừa buồn cười mắng.
- Xin lỗi đã làm phụ hoàng lo lắng.
Anh Vũ lúng túng cười nói.
- Haha... không sao, cái con rễ này ta càng ngày càng thích rồi.
Kế Vinh vừa nhận được tin liền phóng người rời đi, tốc độ của hắn vẫn là rất nhanh đã đuổi kịp bước chân Anh Vũ, vừa đến liền bên ngoài nghe được cái tên này bên trong làm một bộ dáng quân tử mắng người, càng nghe hắn càng cảm thấy thú vị liện như vậy náng ở bên ngoài cửa
- Này... này là việc như thế nào, tướng phủ lúc nào lại xuất hiện ra cái này con rễ.
- Đúng á, ta nghe nói là ngay cả đích thân đại hoàng tử đến cầu thân vẫn là bị lâm tướng quân đuổi về... liền một cái hoàng tử chưa rõ lai lịch này vậy mà được.
- Chết tiệc... hèn gì tên này liền hóng hách như thế.
...........
Đám cẩu quang gây khó dễ Anh Vũ nãy giờ như đang gặp mộng, vị tướng quân trước mặt này có thể nói là nắm hơn một nữa binh lực thiên hạ, liền ngay cả thừa tướng của bọn hắn cũng phải khom người, có được chỗ dựa này thì có thể nói muốn gió được gió muốn mưa được mưa. Đại hoàng tử thấy được điều này cũng đã bỏ ra không biết bao công sức thế nhưng cũng là trắng tay, không ngờ lại bị một cái hoàng tử không rõ lai lịch này có được, đúng là việc đời khó đoán mà.