Hứa Tô biết, Phó Vân Hiến chưa ngủ. Dù công thành danh toại nhiều năm, y vẫn có thói quen đích thân xem xét các vụ án mà mình đã nhận chứ không chỉ dựa vào báo cáo của Văn Quân. Có khi tài liệu một vụ án chồng cao như núi, sắp xếp lại cũng phải được mấy thùng lớn, may mà Phó Vân Hiến có thể “đọc nhanh như gió”, nếu không chỉ hồ sơ vụ án thôi cũng phải mất mấy tháng mày mò.
So với Hà Tổ Bình thường rủa cho y vào tù, thật ra Hứa Tô cảm thấy cách làm việc thế này của Phó Vân Hiến có khả năng đột tử còn cao hơn.
“Có khoái cảm thì biết hét lên sung sướng, có oan ức thì nuốt ngược vào với máu, trước án oan ai cũng ngang hàng, không có chút quyết đoán đó thì sao lên được cấp thứ trưởng cấp tỉnh?” Phó Vân Hiến đang nói chuyện điện thoại với đầu bên kia về vụ án của Bí thư Thành ủy thành phố G Triệu Cương, cách nói chuyện không nể nang gì, “Lý do bào chữa cho vụ án này có đủ, nếu ông ta không dám thì đừng có lãng phí thời gian của tôi.”
Nghe có vẻ như người nhà họ Triệu sợ bị bắn chết nên muốn làm giao dịch tranh cãi biện hộ với bên kiểm sát, chỉ khai nhận một phần tội danh và xin giảm nhẹ án.
“Đừng mà, luật sư Phó, về chuyện bí thư Triệu, chúng ta tiếp tục bày kế…”
Phó Vân Hiến trực tiếp cúp máy.
Tiếp xúc rất nhiều với quan chức cấp cao và đại gia ông lớn, Phó Vân Hiến gặp lãnh đạo tòa án hay viện kiểm sát cấp cao cũng không cúi đầu, lại càng không coi những người ít dính líu ra gì. Y ngang ngược không phải vì y giàu có, tuy nói giá trị bản thân đại luật sư Phó đã lên tới hơn trăm triệu nhưng phú ông tiền tỷ ở Trung Quốc nhan nhản, một người làm ngành luật vốn chẳng có gì hiếm có; y cuồng, không phải vì y có quyền, luật sư lấy đâu ra quyền lực hành chính, riêng quyền lợi của mình ở đây có được đảm bảo đã là tốt lắm rồi.
Xét đến cùng, vẫn là chuyên nghiệp.
Một người chuyên nghiệp tuyệt đối trong một lĩnh vực, khó tránh khiến người ta phải nể sợ.
Sau khi Triệu Cương ngã ngựa, lời đồn bắt đầu trở nên đáng sợ, gì mà cưỡng hiếp con gái vị thành niên, gì mà thuê người giết người, mà điều khiến người ta sợ hãi nhất là đã giết cả nhà một người tố giác, từ ông cụ bảy mươi đến trẻ sơ sinh miệng còn hôi sữa, một nhà bảy người không ai thoát chết, tất cả đều bị khóa cửa chết cháy trong chính ngôi nhà của mình. Hứa Tô nghe loáng thoáng, cũng tin bảy tám phần. Rõ ràng đây không phải án oan, nhưng trước ánh mắt “chuyên nghiệp” của Phó Vân Hiến thì người này vẫn vô tội.
Hứa Tô vốn đã tỉnh, lúc này không hiểu sao lại cảm thấy mí mắt nặng trĩu, hắn nghe thấy tiếng chim gào thét từ đằng xa, hắn nhìn thấy sắc trời bên ngoài dâng lên thứ màu trắng đục u tối, mưa lại rơi, xối xả chảy xuống theo hiên nhà, tí tách tí tách như một bức rèm che.
Phó Vân Hiến mở mắt, thấy ánh mắt Hứa Tô hướng về phía mình thì ngắt điện thoại đi tới.
Loại sinh vật mang tên luật sư này không khác nhiều so với đám bán bảo hiểm, Tây trang giày da là thứ thiết yếu buộc phải mặc cả bốn mùa, vừa ưu tú lại vừa nhàm chán, vậy nên khi ở nhà Phó Vân Hiến thường ăn mặc rất tùy ý, cởi sạch áo mũ, đôi khi thậm chí còn trần trụi toàn thân, khoác thêm một cái áo ngủ.
Phó Vân Hiến trần truồng, rất đẹp.
Áo ngủ màu đen được làm từ tơ tằm rất hợp da, xẻ tà sâu, để lộ cơ ngực và cơ bụng săn chắc, vạt dưới dán vào háng theo từng chuyển động của Phó Vân Hiến, phác thảo rõ ràng hình dạng của một thứ kềnh càng.
Hứa Tô rùng mình một cái, mông vô thức thít chặt, không động còn không sao, vừa động đã cảm nhận rõ ràng cơn đau rát, đêm qua bị giày vò quá độ, hắn lúc ngất lúc tỉnh, ngất thì là do bị lão già chết tiệt này làm ngất, mà khi tỉnh, thì thứ kia của lão già chết tiệt này cũng rất tự nhiên ở trong người hắn. Cuối con hẻm bẩn thỉu, bên trong chiếc xe chật chội, bọn họ bị bản năng xâm chiếm, bị dục vọng nhấn chìm, bọn họ hòa hợp cùng nhau rất lâu, khó bỏ khó tách rời.
“Không ngủ thêm một lúc à?” Phó Vân Hiến đi tới bên giường, nâng tay sờ lên mặt Hứa Tô.
Một đêm tham lam giao hợp, tất cả đều hỗn loạn, không thể nói rõ là tình nguyện hay bị ép buộc, hiện giờ Hứa Tô chỉ cảm thấy quẫn bách, vùi mặt vào trong chăn sâu hơn, chờ đến khi chắc chắn đối phương sẽ không nhìn thấy hai gò má nóng bừng của mình, hắn mới há miệng thở dốc. Nhưng cổ họng rất đau, như điềm báo mắc bệnh, hắn không thốt ra được nổi một chữ.
“Cố gắng nghỉ ngơi đi.” Phó Vân Hiến cúi đầu khẽ hôn lên lông mày và mắt của hắn, mí mắt đón nhận đôi môi dịu dàng chạm phải mà bỗng thấy nặng nề hơn, Hứa Tô nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ sâu.
Xuống nước, mắc mưa lại còn bị đ*t, Hứa Tô cảm thấy chắc chắn mình sẽ bệnh, và hắn bị bệnh thật. Lần này bệnh tới như trời long đất lở, uống hai viên hạ sốt vẫn không đỡ, nhưng hắn không chịu đi viện, không chỉ là bản thân không muốn nhúc nhích, sau khi sốt đến mê man y vẫn ôm chặt eo Phó Vân Hiến làu bàu, không cho đối phương ra ngoài.
Phó Vân Hiến mời bác giúp việc ở lại vài ngày chăm sóc Hứa Tô, bản thân cũng không tới Quân Hán mà cho Văn Quân tới tận nhà báo cáo công việc.
Trong phòng ngủ, bên giường lớn, vì Hứa Tô sống chết nắm chặt cổ tay Phó Vân Hiến không buông, Văn Quân được cho phép bước vào nơi riêng tư của ông chủ.
Nhân viên y tế tới nhà tiêm và Văn Quân đụng nhau ở đầu cầu thang tầng hai. Văn Quân thích Phó Vân Hiến đã nhiều năm. Thích này hoàn toàn không liên quan tới địa vị, thân phận và tiền tài, chỉ là giống cái đang độ niên hoa bị giống đực tràn ngập sức hút chinh phục. Nhưng oái oăm là chim trĩ mái kêu lên để tìm con thú đực, đối phương biết rõ lại không mảy may đáp lại. Vậy nên Văn Quân cũng ghen ghét với Hứa Tô rất nhiều năm.
Báo cáo xong công việc trong văn phòng, lại nghe Phó Vân Hiến giao cho vài việc mới, Văn Quân cố nén ghen tuông, nói đùa với Hứa Tô đang uể oải trên giường: “Đừng có ỷ vào việc ông chủ thích cậu thì lười biếng, mau về văn phòng mà làm việc đi, nghe chưa hả?”
“Thích… Có rùa mới thèm thích lão…” Có vẻ như Hứa Tô đã sốt đến choáng váng, nghe nhầm cả lời Văn Quân nói, “Tôi không thích Phó Vân Hiến, lão già lưu manh, khốn nạn…” Hắn mơ màng trợn mắt nhưng lại không nhận thức được trước mắt là ai, ngược lại quay sang lên án Phó Vân Hiến đang ngồi bên giường, “Lão ấy cho ngôi sao lớn kia ở chỗ của tôi, ngủ trong nơi vốn có một nửa thuộc về tôi…”
Phó Vân Hiến nhíu mày quay đầu hỏi Văn Quân: “Chuyện lúc nào?”
Ngày thường vào giờ nghỉ trưa, đám trợ lý thường túm tụm lại để bà tám chuyện thị phi, Văn Quân có nghe một câu mà trợ lý Ngải Đạt của Hứa Tô từng nói, bọn họ cược nhau chuyện Trịnh Thế Gia có ở lại hay không, Ngải Đạt thua trận đầu, thắng trận sau nên rất đắc ý. Văn Quân cố nhớ lại một chút, nói ra một mốc thời gian.
“Bảo sao, lại náo loạn với tôi lâu như vậy…” Phó Vân Hiến càng cau chặt mày, đêm ấy sau khi xong việc, y vẫn như thường lệ bảo người kia tự cút, nhưng có lẽ vì tranh giành đố kỵ, Trịnh Thế Gia lại tự tiện ở lại, trốn trong hành lang hoặc gara không ai nhìn thấy.
“Thực ra tôi có người mình thích rồi… Tôi thích… thích…”
Hứa Tô vẫn lẩm bẩm linh tinh, Phó Vân Hiến cố kiên nhẫn hỏi hắn: “Vậy em thích ai?”
Mờ mịt mơ màng, Hứa Tô nhìn chằm chằm Phó Vân Hiến một lát, bỗng phì cười: “Tôi thích… Văn Quân…”
Phó Vân Hiến quay đầu lại liếc nhìn Văn Quân.
“Không đâu không đâu, tôi thân thiết gì với cậu ta đâu, hoàn toàn không thân…” Gương mặt xinh đẹp của Văn Quân biến sắc, cô ta sợ đến mức xua tay lia lịa, lòng thầm nghi ngờ cái thằng nhãi khốn kiếp kia không hề bị bệnh, nếu không sao lại hại người như thế?!
Không để ý tới Văn Quân đang lo lắng tột độ ở đó, Hứa Tô tiếp tục lầm bầm: “Tôi còn thích… Tôi thích nhất…”
Phó Vân Hiến hỏi: “Em thích ai nhất?”
“Tôi thích nhất…” Mí mắt chớp vừa nặng vừa chậm, Hứa Tô đắn đo suy nghĩ một chút, sau đó lại gật đầu với Phó Vân Hiến, “Tôi thích đại ca nhất… Đại ca của tôi.”
Có lẽ vì nói ra lời giấu trong đáy lòng đã lâu, mắt Hứa Tô khẽ nhắm lại, khóe miệng hơi nhếch lên, gương mặt trẻ con tràn trề thỏa mãn. Cảm giác như hắn đã ngủ, Phó Vân Hiến mới rút tay ra khỏi những đầu ngón tay bấu chặt của Hứa Tô, hỏi Văn Quân tình hình gần đây của Hà Tổ Bình.
Thân là trợ lý của Phó Vân Hiến, Văn Quân nhanh nhạy tin tức, cô ta nói với y Hà Tổ Bình bị Phòng tư pháp mời tới nói chuyện do “làm loạn trên tòa”, e là lần này có lẽ sẽ bị tước chứng chỉ.
*Phòng Tư pháp là cơ quan chuyên môn thuộc Ủy ban nhân dân cấp huyện, quận, thị xã, thành phố thuộc tỉnh, thực hiện chức năng tham mưu, giúp Ủy ban nhân dân cấp huyện quản lý nhà nước về: công tác xây dựng và thi hành pháp luật; theo dõi thi hành pháp luật; kiểm tra, xử lý văn bản quy phạm pháp luật; kiểm soát thủ tục hành chính; phổ biến, giáo dục pháp luật; hòa giải ở cơ sở; nuôi con nuôi; hộ tịch; chứng thực; bồi thường nhà nước; trợ giúp pháp lý; quản lý công tác thi hành pháp luật về xử lý vi phạm hành chính và công tác tư pháp khác theo quy định của pháp luật.
Mặc dù Văn Quân cũng không quen thân gì Hà Tổ Bình, nhưng giống với bất kỳ một luật sư nổi tiếng nghe danh đã lâu, cô ta vẫn luôn rất khâm phục vị luật sư già này, Phó Vân Hiến và Hà Tổ Bình đều là loại luật sư mà hệ thống tòa án kiểm sát ghét nhất, nhưng hai người trình độ ngang nhau mà tính chất lại khác nhau, nguyên nhân hệ thống tòa án và kiểm sát không thích Phó Vân Hiến là vừa kính vừa sợ, mà không thích Hà Tổ Bình thì là ghét thật. Hà Tổ Bình lãnh đạo một số ít luật sư trong nước chuyên bảo vệ quyền của người dân, trước kia ông kêu gọi xóa bỏ hình thức cải tạo thông qua lao động, hủy bỏ xong thì lại kêu gọi tách biệt điều tra và tạm giữ*, không vì danh, không vì lợi, nhiều lần xung phong đi đầu, đấu tranh là trên tuyến đầu trong việc đối chọi với hệ thống nhà nước.
*Tách điều tra và tạm giữ là sự tách biệt tương đối giữa cơ quan điều tra và cơ quan tạm giam, tức là trại tạm giam độc lập với cơ quan điều tra.
Giới tư pháp Trung Quốc lưu truyền một câu: Đối phó là ổn định, công bằng là trình độ, không sao thì là bản lĩnh. Lời này nghe thì có vẻ xa vời, thực ra sâu hiểm khó dò, chứa đựng bản chất cuối cùng của cuộc chơi giữa các thế lực khác nhau và hệ thống tư pháp. Vậy nên luật sư Hà cứ chọn thể chế nhà nước để đâm, lấy sinh sự ra làm nhiệm vụ của mình, không phải chiến binh vượt qua chiến binh, mà là chiến binh thực thụ.
Văn Quân thử tính hỏi ông chủ, y thấy thế nào về chuyện Hà Tổ Bình làm loạn tại tòa.
Phó Vân Hiến cúi đầu liếc nhìn Hứa Tô, sờ lên trán và hai má nóng rực của hắn, tỏ ý hai ngày nữa vừa lúc phải đi ăn với cục trưởng Trương của Phòng tư pháp, tiện thể sẽ nhắc đến Hà Tổ Bình, để lại bát cơm cho ông ấy.
Văn Quân thở phào một hơi thay cho luật sư già, tuy nói quan hệ giữa ông chủ và thầy mình không hòa hợp, y còn lấy rất nhiều người từ chỗ thầy mình, nhưng chuyện tước chứng chỉ còn không chỉ cần một câu của y là có thể giải quyết được.
Văn Quân đi rồi, truyền tĩnh mạch phát huy tác dụng, Hứa Tô đã ngủ rất say, Phó Vân Hiến đứng dậy khỏi giường, đi vào phòng tắm.
Đối mặt với tấm gương, Phó Vân Hiến hơi cúi người, hai tay chống xuống bồn rửa, kề sát mặt mình vào tấm kính kia. Y có một vết sẹo thâm từ huyệt thái dương tới mang tai bên phải, vết sẹo này ẩn trong tóc, ngày thường không nhìn thấy, nhưng mỗi khi trời âm u đổ mưa thì nó lại đau đớn như đầu gối, là bằng chứng cho một lần tìm được đường sống từ chỗ chết, và nó tồn tại một cách chân thực.
Hà Tổ Bình đúng là thầy của Phó Vân Hiến, toàn bộ bản lĩnh khi mới bắt đầu hành nghề của Phó Vân Hiến đều tới từ Hà Tổ Bình, từ ông ấy, y biết luật sư tranh tụng án hình sự của Trung Quốc là khó khăn nhất, nhất định phải biết xây võ đường trong vỏ ốc*, lợi dụng điều kiện hạn chế nhất để đưa ra lời biện hộ có lợi nhất.
*Tạo ra hoặc quản lý những sự kiện/bộ máy phức tạp ở những nơi chật chội và đơn giản.
Phó Vân Hiến từng có một người đàn em tên là Hà Thanh Uyển, nhà rất giàu, thành tích cũng xuất sắc, vẻ ngoài tuấn tú lịch sự, cùng họ nhưng không phải người thân của Hà Tổ Bình, chỉ là ngưỡng mộ thanh danh mà tìm tới. Quan hệ giữa Phó Vân Hiến và người đàn em này rất tốt, có lẽ chỉ suýt chút nữa, tình hữu nghị vừa gặp đã thân ấy sẽ lên men, trở thành một thứ tình cảm vi diệu.
Hà Thanh Uyển nhận một vụ án phúc thẩm án tử hình, thực ra bản thân vụ án không có không gian biện hộ quá lớn, chỉ là xuất phát từ độ nhạy bén của luật sư chuyên nghiệp mà anh ta có thể phán đoán ra thật sự có oan tình trong đó. Lúc người nhà đương sự tới, bọn họ quỳ trước cửa văn phòng luật sư mấy ngày, gục đầu xuống đất khóc lóc thảm thiết, chỉ cần luật sư cố gắng hết sức là tốt rồi. Nhưng sau khi Hà Thanh Uyển cố hết sức, người vẫn bị bắn chết, bọn họ lại quay sang chất vấn đổ lỗi cho anh ta không làm tròn trách nhiệm.
Đương sự là nông dân lên thành phố làm việc, người thân và hàng xóm cũng đều làm nông, sức lực của bọn họ lớn, mấy chục người mặc áo xô để tang bao vây Hà Thanh Uyển vừa tan tầm trở về, bọn họ đập nát chiếc BMW của anh ta, lôi anh ta ra ngoài đánh đập suốt hai mươi phút đồng hồ. Khi được đưa về Hà Thanh Uyển đã hôn mê bất tỉnh, gương mặt tuấn tú đã lẫn lộn máu thịt.
Buồn cười là trong vụ án này, y thương người ta bất hạnh, chủ động cung cấp hỗ trợ pháp lý, không những chưa lấy được một xu mà còn quyên tặng một khoản tiền cho cô con gái còn vị thành niên của đương sự, để cho cô bé ăn học.
Càng nực cười hơn chính là trong quá trình ẩu đả diễn ra thỉnh thoảng cũng có mấy người qua đường nhìn thấy, nhưng có lẽ xuất phát từ định kiến tư duy, cho rằng người nghèo chắc chắn lương thiện, kẻ yếu đương nhiên có lý, đám người qua đường nghe nói người nhà đương sự bao vây đánh đập luật sư, lại thấy chiếc BMW bên đường, không một ai can ngăn hay báo cảnh sát.
Trên đường tới bệnh viện, Phó Vân Hiến một tay lau nhẹ vết máu trên mặt Hà Thanh Uyển, một tay nắm chặt tay anh ta, hốc mắt y đỏ lên, im lặng rất lâu.
Chờ đến khi Hà Thanh Uyển qua cơn nguy kịch, y lập tức ngỏ ý muốn rời đi với Hà Tổ Bình.
Tất cả mọi người đều khuyên y ở lại, bao gồm cả Hà Thanh Uyển nằm trên giường bệnh, Phó Vân Hiến muốn đưa anh ta theo, nhưng Hà Thanh Uyển là dạng nghe một câu nhiệt huyết đã bị tẩy não, quyết tâm muốn ở lại bên cạnh Hà Tổ Bình.
Hà Tổ Bình nói, cậu cứ hướng về nơi cao mà đi, tôi không ngăn cậu, nhưng cậu phải suy nghĩ cho rõ ràng rốt cuộc mình muốn cái gì.
Phó Vân Hiến xoay người bỏ đi, chợt dừng lại trước cửa phòng làm việc của Hà Tổ Bình. Y quay đầu lại, thoáng nhìn qua bốn chữ treo cao trên tường – trình độ thư pháp của Hà Tổ Bình khá tốt, ông treo một bức do chính mình viết trong phòng làm việc, bên trên đề “Dũng mãnh, chính nghĩa”, nét bút như rồng bay phượng múa, mạnh mẽ quyết đoán.
Hắn để lại một câu cuối cùng.
Như vậy thật ngu xuẩn.
Nhiều năm sau, một cục máu đông còn sót lại trong não của Hà Thanh Uyển từ vụ ẩu đả năm đó đột nhiên vỡ ra, anh ta đột tử trên đường đến tòa án tham dự phiên tòa.
Khi đó Phó Vân Hiến đã kết thân với Hồ Thạch Ngân, làm được vài vụ án rất gọn gàng, thanh danh bay cao. Hắn đang chuẩn bị xuất phát đi gặp một khách hàng cực kỳ quan trọng, lúc nghe tin thì ngồi lại trong văn phòng.
Y cũng không cảm thấy đau đớn hay phẫn nộ, thậm chí còn phát hiện vậy mà hình như mình đã không còn nhớ rõ dáng vẻ của Hà Thanh Uyển nữa, y chỉ yên lặng ngồi đó, cho đến khi mặt trời dần ngả về Tây, rồi hoàn toàn chìm xuống dưới đường chân trời.