Tưởng Tuyền ngẩn người, lúc đến cô chỉ ôm tâm lý cầu may, không ngờ đại luật sư Phó trong lời đồn chỉ hứng thú với đàn ông lại thực sự đưa ra yêu cầu này.
Phó Vân Hiến thẩm rượu, thờ ơ trước sự mất tự nhiên của Tưởng Tuyền, y tỏ ý nói mình thích rượu trắng hơn vang đỏ nhiều, nhưng đôi khi cũng có thể đổi khẩu vị.
Tưởng Tuyền đỏ bừng mặt, lúng ta lúng túng, cả người run bần bật khi cởi cúc áo.
Cởi đến khi chỉ còn lớp quần áo che người cuối cùng, rốt cuộc cô cũng ngồi bệt xuống đất, suy sụp khóc lớn, cô thừa nhận mình không chỉ là học sinh từng được Tưởng Chấn Hưng giúp đỡ, hồi học đại học cô đã từng thực tập ở tập đoàn Chấn Tinh, trong thời gian ngắn làm việc đã bị thu hút bởi sự quyến rũ của người nọ, hai người vốn định sẽ kết hôn.
Cô còn thừa nhận, đây là cách mà cô và Hứa Tô cùng nhau bàn bạc, giữa bọn họ chưa từng có tình yêu.
Phó Vân Hiến ném một cái áo ngủ cho Tưởng Tuyền, nói, tôi muốn xác định cô là người được ủy thác của Tưởng Chấn Hưng, cô mới có tư cách ủy thác tôi làm luật sư bào chữa cho ông ta.
Cho đến khi Hứa Tô gõ cửa phòng rầm rầm, cô mới nhận ra mấy cái suy nghĩ mưu kế mà bọn họ vắt óc ra, trước mặt đại luật sư này vốn chẳng là cái thá gì.
Tưởng Tuyền kể cho Hứa Tô những chuyện xảy ra trong khách sạn, còn nói bản thân bị dạy dỗ một trận.
Bảo hổ lột da* là việc rất ngu xuẩn.
*Thương lượng với hổ muốn lấy da của nó. Vốn là “đòi cáo cho da”, ví với việc có sự mâu thuẫn giữa lợi và hại ở đối tượng tìm kiếm thì nhất định không thể thành công. Hiện nay dùng để chỉ việc thương lượng với kẻ ác thì việc muốn kẻ đó hy sinh lợi ích của chính mình là điều gần như không thể.
Phó Vân Hiến nhận ủy thác, lập tức phô bày sức mạnh của mình. Trước đây các luật sư làm cách nào cũng không gặp được Tưởng Chấn Hưng suốt mấy năm, nhưng Phó Vân Hiến vừa tới thành phố W thì đã gặp được người sống sờ sờ.
Ký hợp đồng thỏa thuận ủy thác, ra khỏi trại tạm giam, Phó Vân Hiến hẹn ăn cơm với bí Ủy ban Chính trị Pháp luật thành phố, giám đốc Tòa án Trung cấp thành phố v.v., bọn họ chuyện trò rất vui vẻ.
Bao năm qua đã thiết lập được một mạng lưới quan hệ khổng lồ, dùng những thủ đoạn hoặc đàng hoàng hoặc không đứng đắn để lôi kéo đủ mọi loại người trong mạng lưới, có trắng có đen, có sáng có tối. Y vẫn luôn nhìn người chuẩn. Ví dụ như chánh án Bình, Bình Nguy từng chơi gái chung, sau một thời gian đảm nhiệm chức vụ giám đốc tòa án trung cấp thành phố H thì giờ đã lên làm bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật của thành phố nào đó.
Vụ án của Tưởng Chấn Hưng rất phức tạp, chỉ riêng hồ sơ vụ án đã lên tới hơn chín trăm cuốn, Phó Vân Hiến đọc hồ sơ từ đầu đến cuối, thức trắng rất nhiều đêm, vào bốn giờ sáng ngày đầu tiên, y đã tìm ra nhiều sai sót trong “Báo cáo kiểm toán”, vạch ra rằng bằng chứng quan trọng nhất của bản án rõ ràng là không chính xác.
Phó Vân Hiến trở về từ thành phố W, đã đạt được nhất trí sơ bộ, để tòa án làm công việc của viện kiểm sát, sơ thẩm truy tố bốn mươi tám người và viện kiểm sát đã rút hai mươi ba người trong số họ, một trong những điều kiện trao đổi là hai mươi ba người này phải chủ động từ bỏ khoản bồi thường cho nhà nước, mà trong số các bị cáo còn lại thì có Tưởng Chấn Hưng, ban đầu bị truy tố với nhiều tội danh, cũng được giảm tội hoặc bị khởi tố tùy theo tội danh mới.
Đội ngũ luật sư trong công ty bắt đầu tiến hành bước bào chữa tiếp theo, thông tin về danh sách tất cả các nhà đầu tư của tập đoàn Chấn Tinh do Tưởng Tuyền chuẩn bị, cũng chính là những người đã bị lừa trong vụ gian lận huy động vốn, hơn ba mươi ngàn người không sót một ai. Phó Vân Hiến đích thân đọc từng tập tài liệu, cũng hẹn ngày gặp đại diện của bọn họ, nếu có thể hẹn đến thành phố S, y sẽ thanh toán chi phí đi lại, nếu không hẹn được thì y cũng sắp xếp luật sư trong văn phòng tới tận cửa chào hỏi.
Vụ án của Tưởng Chấn Hưng thu hút sự chú ý của cả nước, đại diện đầu tư đến từ khắp nơi, sơ qua cũng hơn hai mươi người, có vẻ như muốn dùng quân số để phô trương thanh thế, tránh để lộ ra sự sợ hãi trước tên tuổi lớn trong giới tranh tụng án hình sự quốc gia.
Phó Vân Hiến hào phóng phất tay, dặn dò nhân viên phục vụ tháo bỏ tấm bình phong ngăn giữa hai phòng riêng. Bữa cơm này y mời, hai chai rượu Ngũ Lương Dịch* được mang lên bàn, đặc sản ở đây là các loại cá sông Trường Giang tươi ngon hiếm có ở bên ngoài, giá tiền đắt đỏ nhưng cá trích thì ngọt thuần, cá thu đao lại tươi ngon, rất đáng thưởng thức một lần.
*Rượu Ngũ Lương Dịch là loại được chưng cất từ năm loại ngũ cốc gồm cao lương đỏ, gạo, nếp, lúa mì và ngô.
Có một đại diện đầu tư đến từ Vũ Hán, dáng vẻ mày rậm mắt to bệ vệ khí thế, người ngoài đều gọi ông ta là lão Cao, trông có vẻ là quản lý. Vốn ông ta cũng không muốn đến đây, cảm thấy rằng luật sư có thể bào chữa cho kẻ lừa đảo chắc chắn là dạng lưỡi không xương nhiều đường lắt léo, mình cũng chẳng phải loại tốt lành gì. Nhưng lúc trước ông ta đã đầu tư năm triệu vào Chấn Tinh, nhiều năm trôi qua không thấy có tí lãi nào, hiện tại thật sự cũng tò mò xem rốt cuộc đối phương giấu giếm chiêu trò gì trong bữa tiệc đối phương tiếp đãi các chủ đầu tư này. Lão Cao đi vào nhà hàng thì đã lập tức cảm thấy nơi này lòe loẹt chói mắt, khi thấy Phó Vân Hiến, cơn giận của ông ta càng trở nên không thể kiềm chế được, ông ta hét vào mặt y: “Tau biết mầy! Mầy là tên luật sư đen chuyên ra tòa bào chữa thay cho lũ quan chức tham nhũng, chắc chắn mầy chẳng thèm quan tâm tới sống chết chúng tau, chỉ nói chuyện cho bọn gian thương!”
Phó Vân Hiến liếc nhìn, y không tức giận, đáp lại ông ta bằng giọng địa phương tỉnh nào đó ở Hồ Bắc: “Chủ tịch Đặng của chúng ta từng nói, không cần biết mèo vàng hay mèo đen, chỉ cần bắt được chuột đều là mèo tốt*, dù Phó Vân Hiến là luật sư đen hay luật sư trắng, chỉ cần kiếm được về tiền mồ hôi nước mắt cho ông, thì đó là luật sư giỏi.”
*Thuyết con mèo của Đặng Tiểu Bình: “Không cần biết mèo vàng hay mèo đen, chỉ cần bắt được chuột đều là mèo tốt, phương pháp nào có lợi cho khôi phục sản xuất thì áp dụng phương pháp đó. Tôi tán thành việc nghiêm túc nghiên cứu khoán sản lượng đến từng hộ gia đình.” Đặng Tiểu Bình dùng so sánh “mèo vàng mèo đen” này, chủ yếu là để nói một cách hình ảnh rằng: Trong quan hệ sản xuất, không thể hoàn toàn áp dụng một hình thức cố định bất biến, mà hình thức nào tại địa phương nào có thể khôi phục và phát triển sản xuất một cách dễ dàng và nhanh chóng thì áp dụng hình thức đó. Về sau này, nhiều người đã sử dụng mèo trắng mèo đen để nói về bên tốt bên xấu.
Nhà đầu tư bên kia tỏ ra khó chịu, hỏi y: “Phạm nhân còn chưa tuyên án phạt, sao chúng tôi lấy lại được tiền?”
“Đã có bao nhiêu nạn nhân và tòa án của các vụ lừa đảo gây quỹ thắng kiện, tù thì bị kết án, nhưng rồi cũng có nhận được bất cứ khoản bồi thường nào đâu.” Biết trước những người này sẽ đòi hỏi gì, Phó Vân Hiến quay đầu nhìn Hứa Lâm, Hứa Lâm lấy một tập giấy photo từ trong cặp táp ra, tất cả đều là tin tức về những vụ lừa đảo gây quỹ từ khắp nơi trên cả nước, những người bị lừa giậm chân kêu trời, khóc lóc náo loạn với phóng viên đòi treo cổ tự tử. Hứa Lâm phát những tin này cho các chủ đầu tư.
Phó Vân Hiến rít một hơi khói, cúi đầu phả ra: “Đây đều là những thông tin tra được trên mạng, không phải tôi hăm dọa nói bừa.”
Sau khi đọc tin này, cảm xúc đối với Phó Vân Hiến đã bị sự khủng hoảng khi tiền không trở lại làm cho sụp đổ hoàn toàn, tiếng la ó cũng ít đi rất nhiều, mọi người cầm đũa, lại uống chút rượu, lại có người đưa ra thắc mắc: “Sau khi vụ án được xét xử, chẳng phải tài sản do nhà nước thu giữ sẽ dùng để bồi thường cho những nhà đầu tư như chúng tôi hay sao?”
Cầm bình Ngũ Lương Dịch lên, Phó Vân Hiến rót đầy vào chén, nói với đám người: “Tôi đã tìm hiểu kỹ, khi xem ‘Kết luận thẩm định giá’ ở phiên sơ thẩm, việc thẩm định sai rất nghiêm trọng. Tưởng Chấn Hưng còn lại rất ít tài sản tư, nếu các vị muốn bồi thường đầy đủ thì chắc chắn không thể.”
Lão Cao lập tức đập bàn như ra lệnh, bắt đầu gây khó dễ: “Nếu không bồi thường được thì còn muốn chúng tôi kêu oan cái gì, dựa vào đâu mà luật hình sự sau khi sửa đổi lại thu hồi hình phạt tử hình đối với tội danh lừa đảo gây quỹ, nhất định phải nghiêm trị kẻ lừa đảo họ Tưởng kia!”
Phó Vân Hiến khẽ cười, chủ động nâng chén cụng một cái với lão Cao, lão Cao hừ một tiếng qua lỗ mũi, không nể mặt y không đáp lại, y bèn tự mình uống cạn chén. Phó Vân Hiến nói: “Hôm nay các vị đi biểu tình, ngày mai thì kêu oan với cơ quan cấp trên và yêu cầu giải quyết vấn đề, lần nào cũng nhao nhao lên cả nước đều biết, nhà nước bảo vệ tài sản tư nhân của người dân, vì vậy bất kể vụ án không rõ ràng và không đủ chứng cứ, Tưởng Chấn Hưng đều phải bị nghiêm trị. Nhưng trừng phạt nghiêm khắc có thực sự có lợi cho các vị không?”
Có người thì thào bàn tán, có người cúi đầu trầm tư.
“Một số chính quyền ở địa phương có một thực trạng tồi tệ, họ chỉ tìm lý do để tịch biên tài sản của các doanh nhân công ty tư nhân sung kho bạc nhà nước để lấp đầy thành tích chính trị của riêng mình. Vụ án của ông chủ Tưởng chính là như thế, các thủ tục liên tục trái pháp luật, việc đánh giá tài sản là không đầy đủ một cách nghiêm trọng, báo cáo kiểm toán cũng rối tinh rối mù.” Ngoại trừ những lúc chạm cốc với người khác, điếu thuốc của Phó Vân Hiến không rời tay, y hút thuốc, lại liếc nhìn lão Cao, dùng giọng Hồ Bắc nói với ông ta, “Đánh thổ hào chia ruộng đất*, chính quyền ăn thịt các vị ăn canh, vấn đề là thịt đó lại được xẻo ra từ chính người các vị, làm vậy có đạo lý không?”
*”Đánh thổ hào chia ruộng đất” là một trong những khẩu hiệu tuyên truyền chính của Hồng quân Công nhân và Nông dân Trung Quốc do Đảng Cộng sản Trung Quốc lãnh đạo trong Chiến tranh Cách mạng Nông nghiệp. Phong trào quần chúng rộng lớn này dưới sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản Trung Quốc đã gióng lên lời kêu gọi thanh minh chống phong kiến, cách mạng hóa các quan hệ kinh tế, hệ thống chính trị, cơ cấu tư tưởng, văn hóa, xã hội và đời sống hợp pháp của xã hội nửa thuộc địa, nửa phong kiến trong khu vực Xô Viết. “Đánh thổ hào chia ruộng đất” đã viết nên một chương hào hùng cho sự sống còn của hầu hết nông dân theo Xô Viết, sự phát triển năng suất nông thôn và sự tiến bộ của văn minh xã hội, có ý nghĩa cách mạng lịch sử.
Ngay cả lão Cao giờ cũng thu lại vẻ tức giận, rơi vào suy tư.
Phó Vân Hiến nói: “Tôi đã đọc thông tin về các vị, biết rõ tình huống từng người ở đây, đầu tư ít thì tầm ba đến năm chục ngàn, nhiều hơn thì là hàng chục triệu, cộng những khoản tích cóp này vào cũng thật sự chẳng dễ dàng gì…” Y dùng giọng địa phương từ những vùng khác nhau để nói chuyện với những chủ đầu tư đến từ những nơi khác nhau, y thật sự hiểu rất rõ tình trạng của bọn họ.
Trong những năm đầu, y đi khắp đất nước để giải quyết các vụ án, để tiếp cận gần hơn với mọi loại người, tiếng địa phương của y cực kỳ nhuần nhuyễn.
“Các vị muốn lấy lại khoản đầu tư của mình, thì đầu tiên là phải khiến tài sản của tập đoàn Chấn Tinh lưu thông trở lại. Hiện tại bị coi là ‘mất khả năng thanh toán’ nhưng Chấn Tinh có bất động sản ở khắp mọi miền đất nước, chỉ cần khôi phục lại sản xuất kinh doanh thì hoàn toàn có khả năng xoay chuyển, Tưởng Chấn Hưng càng sớm được thả thì việc tái tổ chức bộ máy Chấn Tinh lại càng nhanh hơn, tổn thất của các vị cũng ít đi.”
Phần lớn các nhà đầu tư đều gật đầu, chỉ có lão Cao vẫn giữ thái độ nghi ngờ: “Nhưng vụ án này làm to như thế, còn có thể làm người ta trắng án thả ra hay sao?”
“Vụ án này đã được đích thân Thủ tướng Lạc phê chuẩn, quả thực không thể vượt mặt ông ấy, Tưởng Chấn Hưng sẽ vẫn bị kết án, nhưng hình phạt lý tưởng sẽ là ‘chi bao nhiêu bồi thường bấy nhiêu’, sau phiên phúc thẩm, ông ta sẽ được thả ngay lập tức, bất động sản Chấn Tinh sẽ tiếp tục được xây dựng, tiếp tục được bán, giá nhà đất vẫn đang tăng ở khắp mọi nơi, vẫn tốt hơn là một đống tòa nhà bỏ hoang trong thành phố.”
Mỗi người đều có câu hỏi, hoặc chuyên môn hoặc không chuyên môn, hoặc vốn chỉ đơn giản là làm khó, Phó Vân Hiến đối đáp từng câu, thể hiện sự kiên nhẫn tột đỉnh.
“Phó Vân Hiến lên tòa cũng chưa từng bảo đảm cho người ta, nhưng hôm nay tôi xin được lấy ba chữ kia để đảm bảo với các vị, chỉ khi giải quyết xong án hình sự, án dân sự mới đến lượt, tôi thắng quan tòa, các vị cầm lại tiền, đây là cách đôi bên cùng có lợi duy nhất.” Từng câu từng chữ âm vang mạnh mẽ, cuối cùng Phó Vân Hiến đứng dậy mời rượu mọi người, “Chén này tôi xin được kính các vị.”
Thực ra kêu oan làm loạn hết lần này tới lần khác suy cho cùng cũng vì muốn lấy lại những đồng tiền đầu tư mồ hôi xương máu, nào có ai thật sự ôm thâm cừu đại hận với Tưởng Chấn Hưng? Những người có mặt đồng loạt đứng dậy, đồng thanh mời rượu Phó Vân Hiến, hô lên rằng đại luật sư Phó, tất cả chúng tôi đều xin nhờ vào ngài!
Phó Vân Hiến quay đầu nhìn lão Cao, lại đưa chén tới trước mặt ông ta: “Ông anh, làm một chén chứ?”
Rốt cuộc lão Cao cũng cụng ly với Phó Vân Hiến, khí phách dâng trào, rượu bắn ra tung tóe. Ông ta ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.
Phó Vân Hiến bảo Hứa Lâm phát tiếp cho bọn họ thêm ít tài liệu, một là thỏa thuận hòa giải vụ án của Tưởng Chấn Hưng, còn lại là một bức thư ngỏ gửi đến viện kiểm sát địa phương. Hứa Lâm tốt bụng kiên nhẫn, để đại diện của tất cả các nhà đầu tư có mặt tại hiện trường ký tên và mang về địa phương của họ, để những nhà đầu tư không đến tham gia ký tên, cậu ta nói rằng luật sư của Quân Hán sẽ nộp tất cả danh sách chung cho thẩm phán, như vậy viện kiểm sát vốn đâm lao theo lao sẽ phải thuận lòng dân, không kháng nghị sau khi tuyên án tại phúc thẩm.
Hứa Tô không thể tham gia vụ án này, Phó Vân Hiến cũng không để ý tới hắn. Hắn hỏi thăm được về tiến triển vụ án từ luật sư khác ở Quân Hán, nghe xong cũng thấy thoáng nhẹ lòng, điều này chứng tỏ Phó Vân Hiến nói đúng, vụ án này do y tiếp nhận, sẽ không quá phức tạp và nguy hiểm.
Nhưng hắn không thể ngờ, mặt trước ổn định, sân sau lại cháy lớn, vợ cũ và con trai của Tưởng Chấn Hưng đột nhiên đăng một bức thư lên mạng, lớn tiếng chửi Phó Vân Hiến là luật sư nhà quan, Tưởng Chấn Hưng bị ép ký tên lên thư ủy thác, bọn họ cùng một giuộc, chính là muốn vơ vét hết tài sản còn lại của Tưởng Chấn Hưng, muốn đẩy ông ấy vào chỗ chết.
Vợ cũ rất ngứa mắt Tưởng Tuyền, đương nhiên cũng ngứa mắt luật sư do Tưởng Tuyền liên lạc mời đến, mà Tưởng Tuyền dù có ủy thác từ Tưởng Chấn Hưng nhưng trong mắt công chúng thì cô thực sự không có thân phận người nhà danh chính ngôn thuận. Mấy tên luật sư tham gia vụ án từng không thể gặp mặt lên mạng gây khó dễ đầu tiên, cho rằng việc “Cơ quan công an, kiểm sát và tòa án địa phương phân biệt đối xử với từng luật sư” là phạm pháp sai quy định, kết quả là một viên đá ném xuống mặt nước lan ra thành vô vàn gợn sóng, giới luật sư lập tức xuất hiện một cuộc bao vây và đàn áp tập thể đối với Phó Vân Hiến.