Cố chờ đến khi phóng viên về hết mà vẫn không thấy Phó Vân Hiến, có lẽ chê bên ngoài ồn ào xô bồ quá nên đã về qua cửa hông rồi. Bạch Mặc đi đi lại lại, bước tới bước lui cùng chờ với Hứa Tô, thấy Phó Vân Hiến thật sự không xuất hiện thì quay lại đấm cho Hứa Tô một cú.
Bạch Mặc dốc hết sức vào cú đấm này, Hứa Tô bị đấm lảo đảo lùi về sau mấy bước, mùi máu dâng lên trong miệng, răng hàm đau xót, có lẽ vì không chịu nổi lực mạnh như thế. Nhưng hắn không đáp trả, cố giải thích: “Tôi cũng không biết rốt cuộc là làm sao, anh để tôi về hỏi rõ xem…”
Nhưng thực ra hắn đã hiểu rồi.
Trở lại Ôn Du Kim Đình, đứng dưới tầng ngôi nhà có một nửa là của mình, Hứa Tô ngẩng đầu nhìn chằm chằm cửa sổ rất lâu – trong phòng không có đèn, có lẽ Phó Vân Hiến còn chưa trở lại.
Đêm nay thời tiết rất đẹp, bầu trời giăng mắc cả một biển sao, Hứa Tô chuẩn bị đầy đủ tâm lý cho mình rồi mới mở cửa vào nhà.
Bác giúp việc không ở đây, căn phòng tĩnh lặng không một tiếng động. Sau khi bật đèn Hứa Tô mới phát hiện thực ra Phó Vân Hiến đã ở nhà rồi, vẫn là chiếc áo măng-tô đen và bộ comple sẫm màu trong buổi họp báo, y lặng lẽ ngồi ở đó, đung đưa ly rượu trong tay.
Hứa Tô đứng lại, không gần không xa, thờ ơ nhìn đối phương. Đại ca của hắn không về nữa rồi. Hắn cảm thấy Phó Vân Hiến trước mắt này xa lạ quá.
“Hỏi em một câu.” Phó Vân Hiến nhấp một ngụm vang đỏ trong ly, nói, “Lấy vụ án này làm ví dụ, Hoàng Thư Oánh bị trúng độc do tiêm heroin quá liều, Bạch Tịnh có phải chịu nghĩa vụ gì không?”
Hứa Tô nhìn đối phương bằng ánh mắt cực kỳ không tin tưởng, im lặng chừng mấy phút mới mở miệng: “Vì việc tiêm thuốc xảy ra trong nhà Bạch Tịnh, thuốc được tiêm lại do Bạch Tịnh cung cấp, Bạch Tịnh là người gây ra hành vi, có vị trí chi phối trong khu vực xảy ra nguy hiểm, vậy nên Hoàng Thư Oánh trúng độc thì Bạch Tịnh sẽ chịu trách nhiệm cứu chữa.”
“Ừ.” Phó Vân Hiến hài lòng gật đầu, “Vậy Bạch Tịnh có năng lực hành vi thực hiện cứu chữa không?”
Khi Bạch Tịnh bị công an thẩm vấn, cô ta đã tự mâu thuẫn với lời khai của mình nhiều lần, ban đầu thì nói ma túy là do Hoàng Thư Oánh tự mang đến, bản thân vốn không biết rằng mình đã sử dụng ma túy đến khi bị cảnh sát tìm được nhân chứng phanh phui thì lại nói mặc dù đã cung cấp thuốc nhưng cô ta lại vào bếp chuẩn bị đồ ăn khuya, khi quay lại thì Hoàng Thư Oánh đã ngã nằm trên mặt đất không dậy nổi nữa, cô ta có thực hiện cấp cứu đơn giản nhưng đã quá muộn.
Lời Bạch Tịnh nói có thể là thật, nhưng e là sẽ rất khó để thuyết phục hội đồng xét xử, từ đầu đến cuối cô ta hoàn toàn không gọi 120 báo cảnh sát, suốt quá trình từ khi Hoàng Thư Oánh sốc thuốc đến tử vong, cô ta đều thờ ơ bàng quan.
“Có.” Hứa Tô gật đầu, thậm chí hắn biết luôn tiếp theo Phó Vân Hiến sẽ hỏi gì, vậy nên tự trả lời luôn, “Tuy nhiên sau khi Bạch Tịnh thực hiện trách nhiệm xong, dù quả thực có khả năng tránh được kết cục thì chỉ vài phút sau khi ngộ độc heroin cấp tính là đã có thể tử vong, Bạch Tịnh hoảng sợ khi đối mặt với tình huống khẩn cấp cũng là chuyện dễ hiểu, vô ý kéo dài thời gian lỡ mất thời gian cứu giúp tốt nhất, nên định tội là vô ý làm chết người chứ không phải tội cố ý giết người.”
“Naloxone*.” Phó Vân Hiến đã phát hiện ra thuốc tiêm naloxone trong danh sách tang vật của cảnh sát, đây là thứ thuốc cứu mạng khi sử dụng heroin quá liều, một mũi là có thể nhanh chóng trung hòa phản ứng trúng độc, y đã yêu cầu viện kiểm sát đi lấy hồ sơ y tế của Bạch Mặc và Cố Thiên Phượng trong một năm gần đây tại bệnh viện gần nơi ở của Bạch Tịnh, phát hiện quả nhiên cô ta đã sử dụng thẻ bảo hiểm y tế của Cố Thiên Phượng để lấy được đơn thuốc kê naloxone với lý do ngộ độc rượu, nói cách khác, không phải Bạch Tịnh không có kinh nghiệm phản ứng với tình huống phát sinh đột ngột thế này, ngược lại cô ta còn biết rõ sau khi sốc thuốc thì nên tự cứu khẩn cấp thế nào.
*Naloxone là một loại thuốc được sử dụng để ngăn chặn những ảnh hưởng của opioid, đặc biệt là nếu dùng thuốc giảm đau quá liều. Naloxone chặn hoặc đảo ngược tác dụng của thuốc phiện, bao gồm cực kỳ uể oải, chậm thở, hoặc mất ý thức, được sử dụng để điều trị quá liều ma túy trong tình huống khẩn cấp.
Phó Vân Hiến nói, có thể tự cứu nhưng không cứu người, biết rõ hành vi của mình có thể tạo nên cái chết của nạn nhân nhưng vẫn không hành động khiến nạn nhân mất hoàn toàn cơ hội sống sót, sau đó lại phi tang xác xuống sông để che giấu tội ác, dẫn đến việc xác bị thối rữa nghiêm trọng, nội tạng tự tan, trường hợp này nên được coi là cố ý giết người gián tiếp do không hành động.
“Tôi còn rất nhiều những chi tiết nhỏ như vậy nữa, muốn nghe không?” Dường như Phó Vân Hiến hoàn toàn không lo lắng luật sư bào chữa cho Bạch Tịnh là ai, “Em có thể chuyển lời tới cho người nhà họ Bạch, khỏi cần lãng phí sức lực đi tìm luật sư tốt làm gì.”
Hứa Tô mấp máy môi, muốn cãi hai câu nhưng rồi cuối cùng cũng không nói được lời nào. Chuyện này quá hoang đường, hoang đường đến mức khiến cổ họng hắn ngứa ngáy.
Hứa Tô xoay người rời đi, Phó Vân Hiến cũng không lên tiếng giữ hắn lại.
Hắn đi tới cửa, nghe thấy tiếng ly rượu vỡ tan sau lưng.
Ôn Du Kim Đình là khu biệt thự được hồ nước bao quanh, tiếng nước róc rách ở khắp nơi, ban đêm lại nghe bi thương ai oán như tiếng khóc lóc thở than, Hứa Tô đứng trước cửa biệt thự lắng nghe thứ âm thanh đau đớn này, lại ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, những đám mây đen bắt đầu cuồn cuộn, tựa như nước trong lòng sông đang chảy ngược lên trên.
Hứa Tô nhìn mây, Phó Vân Hiến nhìn hắn. Phó Vân Hiến đứng bên cửa sổ tầng hai, nghiêng người về phía trước chống khuỷu tay dựa vào cửa sổ. Y không có biểu cảm gì, khuôn mặt cứng rắn như điêu khắc, chỉ khi cơn đau nhói lên nơi bả vai mới khiến y thoáng nhíu mày – dường như vết thương do súng bắn của y rất thức thời, từng đợt từng đợt quặn đau dữ dội lan khắp từ bả vai tới tận trái tim.
Hứa Tô có thể cảm nhận được ánh mắt vẫn luôn dõi theo bóng lưng của mình, hắn rời đi đầu không ngoảnh lại.
Hết chương 84.