Tình cờ thế nào, hôn lễ của Hạ Hiểu Phác lại trùng với lễ hội hí kịch năm nay. Khi hai người Hứa Tô đến thì cái nơi bé tí đã chật ních như nêm, khách sạn cao cấp một chút trên thị trấn đã bị đặt hết phòng, Hạ Hiểu Phác hô hào trên dưới, cuối cùng cũng đặt được cho Phó Vân Hiến và Hứa Tô ở một khách sạn sao tại địa phương nhờ vào quan hệ.
Hôn lễ đãi tiệc ba ngày theo phong tục địa phương, trước đó còn thêm vài bữa tiệc nhỏ, khách đến dự tiệc phần lớn đều là người đồng ngành, cũng coi như cơ hội giao lưu hiếm có. Thực ra luật sư tụ họp với nhau vốn chẳng có gì hay ho mà nói, một lời không hợp là lôi điều lệ pháp luật ra ném nhau, môi súng lưỡi đao, hoàn toàn chẳng ai chịu kém cạnh. Lần này Phó Vân Hiến không hẳn là chỉ tới vì hôn lễ, vụ án Triệu Cương nhận hối lộ sắp mở phiên tòa, Hạ Hiểu Phác thân là luật sư bào chữa xông pha chiến đấu, dù y không liên quan nhiều nhưng cũng coi như một nửa chỉ huy. Ngoài vụ án này, còn có mấy luật sư sáp lại gần, tranh thủ cơ hội học hỏi đại luật sư Phó.
Hứa Tô nghe một luật sư kể khổ với Phó Vân Hiến, nói là mình nhận một vụ án biển thủ, các thế lực khắp nơi đang cạnh tranh gay gắt, phải thắp hương cúng bái hai bên kiểm sát và tòa án chưa nói, người nhà đương sự cũng không phải đèn cạn dầu, động cái là muốn lên tố cáo với Phòng tư pháp, tại sao luật sư tranh tụng án hình sự lại bị coi thường như thế, trước mặt ai cũng phải cun cút như con như cháu.
Tuy người này đã lớn tuổi nhưng nói chuyện thì khóc lóc nức nở, mặt mày ủ rũ. Nghe đâu trước kia là cố vấn pháp luật của một công ty lớn có tiếng, tưởng cái bát cơm luật sư này ngon, kiên quyết từ chức để làm ăn riêng, động phải mấy vụ án xong mới biết lên nhầm thuyền giặc, mà đương nhiên là giờ không thể thoát thân.
“Vui lên chút đi.” Đối phương vẫn còn đang dông dài, chê nghề luật sư tranh tụng án hình sự quá khổ quá mệt quá khó khăn, Phó Vân Hiến tỏ ra hơi mất kiên nhẫn, ngắt lời người kia, “Ai cũng vậy cả thôi.”
Hạ Hiểu Phác còn lo chưa đủ phiền, dắt tay cô dâu tới giới thiệu cho Phó Vân Hiến, đây là thầy tôi đấy, không có anh ấy thì sẽ không có Hạ Hiểu Phác tôi. Cô dâu mới gả xinh đẹp lại đẫy đà, bụng hơi phồng lên, có lẽ là đã mang thai ba bốn tháng. Cô nói mình cũng tốt nghiệp trường luật, còn bảo hâm mộ đại luật sư Phó đã lâu, chính vì thấy Hạ Hiểu Phác là đệ tử Phó Vân Hiến nên mới miễn cưỡng đồng ý cưới.
Chẳng biết là tình cảm thực lòng hay giả lả khách sáo, nhưng Phó Vân Hiến cũng nể tình cười ha ha, dập điếu thuốc vì lo lắng cho phụ nữ mang thai, y nói, nếu là thật thì đêm nay theo tôi luôn đi.
Cô dâu sáng bừng hai mắt: “Đương nhiên là thật rồi…”
Hạ Hiểu Phác thật sự là tên cực ngốc, nghe câu này cũng chẳng hề tức giận, lại cười ha hả nói được, được.
Hứa Tô ôm lưng ghế ngồi quay lưng lại, cười ngọt như mía lùi. Hắn thích việc ai cũng ngưỡng mộ Phó Vân Hiến này.
Sau đó Phó Vân Hiến lại bị một luật sư khác mời đi thảo luận hợp tác vụ án, Hạ Hiểu Phác lại chém gió về quãng thời gian mình ở Quân Hán, thật sự y như Phùng Mặc Phong bị Hoàng Dược Sư trục xuất khỏi sư môn*, cực kỳ tự hào về sư môn của mình. Hứa Tô không nén nổi tò mò, tranh thủ lúc trà dư tửu hậu thì hỏi Hạ Hiểu Phác: “Nếu anh kính trọng lão già kia như thế thì tại sao hồi trước lại quyết định rời Quân Hán, sợ ngày nào đó ông ấy ngã ngựa thì liên lụy tới anh à?”
*Phùng Mặc Phong là đệ tử út của Hoàng Dược Sư. Khi Trần Huyền Phong và Mai Siêu Phong ăn cắp quyển hạ Cửu âm chân kinh trốn đi, Hoàng Dược Sư đã đánh gãy chân trái của Phùng Mặc Phong rồi đuổi khỏi Đào Hoa đảo. Phùng Mặc Phong lánh đến nơi heo hút, mở lò rèn mưu sinh.
Ai ngờ Hạ Hiểu Phác lại giơ tay lên trời thề thốt: “Đó là có kẻ trong giới châm ngòi ly gián thôi, cũng vì chúng tôi giúp lão Hà lên tiếng vì một vụ án, thế là buột miệng nhắc tới chuyện về sư đệ của thầy…”
Bọn họ đều bị đuổi. Vì Phó Vân Hiến không thích luật sư Quân Hán hợp tác với Hà Tổ Bình, lại càng không thích người ngoài vô duyên vô cớ nhắc tới Hà Thanh Uyển.
Lại là Hà Thanh Uyển.
Nụ cười của Hứa Tô lạnh ngắt, bỗng nhiên như bị băng giá ập đến. Một câu hắn đã tự hỏi rất lâu kẹt giữa cổ họng, không nhả ra được mà nuốt lại không trôi, làm hắn nghẹn gần chết.
Hai người đàn ông một phòng giường lớn, đêm nay khi Hứa Tô đi ngủ, Phó Vân Hiến lại vẫn chưa về.
Sáng sớm hôm sau, Phó Vân Hiến chưa thức dậy, Hứa Tô đi một mình xuống nhà ăn dưới lầu để ăn sáng. Trong thang máy, hắn gặp một đạo diễn trẻ đến tham gia lễ hội hí kịch, ánh mắt đối phương không tinh, trực tiếp coi Hứa Tô như một ngôi sao nhỏ nhận lời mời tới tham gia lễ hội hí kịch, hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ. Hứa Tô khoe khoang đúng sở trường, tán gẫu một hồi với người ta, đối phương bèn tặng hắn hai vé xem kịch.
Từ trước tới giờ, ăn ở của hắn đều do Phó Vân Hiến cấp cho, còn hai tấm vé này chính là bản thân hắn tự kiếm được. Hứa Tô như nhặt được của báu, bữa sáng cũng chẳng thèm ăn nữa, vui vẻ phấn khích cầm vé chạy về, vở kịch bắt đầu vào buổi chiều, tiệc cưới thì diễn ra buổi tối, thời gian vừa khéo không đụng nhau. Hứa Tô hỏi Phó Vân Hiến có muốn đi xem vở kịch này trước không. Vốn không nghĩ đến chuyện đối phương sẽ đồng ý, ai ngờ Phó Vân Hiến lại thấy đám đồng ngành phiền phức, thế là vui vẻ nhận lời.
Hồ đồ thế nào lại lựa chọn một vở kịch tên là “Ánh trăng trên vực sâu”, là câu chuyện về một người, một người rất tốt theo quan niệm truyền thống, để rồi từ lương thiện chuyển thành kỹ nữ, từ đỉnh cao ngã xuống vực sâu, cuối cùng trải qua trăm cuộc bể dâu, mưa rền gió dữ, lại hoàn toàn tỉnh ngộ. Nội dung vở kịch không hề mới, cũng có ý khuyên răn bỏ ác hướng thiện, nhưng được cái bố cục chế tác tinh tế, còn lẫn chút hài đen*, đôi lúc dưới khán đài lại có tiếng cười.
*Dark comedy hay còn được gọi là “hài đen”, nhằm ám chỉ những tác phẩm mang đến tiếng cười dựa trên các vấn đề xã hội hoặc thậm chí những chuyện lẽ ra không đáng buồn cười, ví dụ: Kinh dị, giết người, tự tử, thiên tai, bệnh tật, lạm dụng tình dục, phân biệt chủng tộc, giới tính,… Tuy nhiên, dark comedy không phải tạo ra những tình tiết hài hước dễ dãi, thay vào đó là tiếng cười sâu cay nhằm đả kích những vấn đề nói trên, khiến người xem vừa thưởng thức, vừa cười thả ga nhưng cũng phải suy nghĩ về điều đó.
Suốt toàn bộ quá trình Hứa Tô đều nắm tay Phó Vân Hiến, cũng may là Phó Vân Hiến không chê hắn trẻ con, không hề phản đối. Kinh nghiệm yêu đương của hắn quá ít ỏi, trải nghiệm tương tự duy nhất mà hắn nhớ được cũng là lần đầu xem phim với Bạch Tịnh. Khi đó bọn họ cũng nắm tay nhau xem hết bộ phim, kết quả là phim về cái gì thì chẳng hề nhớ, nhưng ký ức về cảm giác tê dại nơi đầu ngón tay thì vẫn còn vương lại như mới ngày hôm qua.
Da thịt Phó Vân Hiến thô mà ấm áp, nhưng thực ra Hứa Tô vẫn không yên lòng. Ba chữ Hà Thanh Uyển kia tựa như cái dằm mắc trong thịt, không động vào thì chẳng sao, chỉ khẽ chạm sẽ khó chịu vô cùng.
Hắn rất muốn hỏi, ai cũng đều nói hắn giống Hà Thanh Uyển, vậy Hà Thanh Uyển được coi là gì, mà chính mình là cái gì đây?
Vở kịch trên sân khấu đã đi tới đoạn cuối cùng, nhân vật chính đọc lên một câu lời thoại, tình cảm dâng trào, to và dõng dạc.
– em là ánh trăng mà tôi ngưỡng vọng từ dưới vực sâu.
Hứa Tô bỗng run rẩy toàn thân.
Vì ngay khoảnh khắc ấy, Phó Vân Hiến vẫn luôn bị động mặc cho hắn nắm tay bỗng siết chặt tay hắn. Y vẫn nhìn chằm chằm về hướng sân khấu trong vô định, nhưng lực tay rất lớn, siết cho xương ngón tay của Hứa Tô phát ra tiếng lọc cọc, nhiệt độ từ lòng bàn tay thấm xuống mu bàn tay, lại giống như một dòng nước ấm áp chảy tràn khắp toàn thân.
Như thể tất cả câu hỏi đều có được đáp án.
Kịch chưa diễn hết, bọn họ đã vội vã rời đi.
Trên xe hai người đã muốn làm tình, giống như lần hút cuối cùng trước khi cai thuốc, nghiện nặng.
Hứa Tô rên lên một tiếng, nhào về phía Phó Vân Hiến như một con thú nhỏ, hắn ngồi lên người y, vùi đầu vào cổ y. Hắn tụt quần của mình, cũng cởi của Phó Vân Hiến, hắn cầm lấy tay Phó Vân Hiến thủ dâm cho mình, còn cắn vào cổ y.
Lái xe thốt lên, sao lại gặp một quả đàn ông với đàn ông gặm cắn nhau thế này, sợ tới mức ăn nói hàm hồ, vô-lăng cũng cầm không vững.
Phó Vân Hiến vừa cắn cổ Hứa Tô đầy hung tàn, vừa dữ dằn hạ lệnh với tài xế: “Lo lái xe đi, không quỵt tiền đâu.”
Trong xe không có gel bôi trơn, cũng không kịp quay tay để bôi trơn bằng tinh dịch, thật sự không vào nổi, Phó Vân Hiến đành ôm lấy Hứa Tô, để đầu dương v*t vào giữa hai chân hắn rồi cọ xát di chuyển, dịu đi cơn khát của mình.
Suốt dọc đường đều sờ, đều cắn, hai tên đàn ông quần áo xộc xệch, nghiêng ngả lảo đảo quay về khách sạn, vừa vào phòng đã lôi kéo xô đẩy nhau lên giường.
Bốn mắt đối diện, đôi mắt Hứa Tô sáng ngời lấp lánh, tựa như hai ngọn lửa bùng lên, thắp cho màn đêm bên ngoài cửa sổ càng trở nên bừng sáng, liếc mắt nhìn qua thì thấy mảnh trời đen chẳng phải đen, tím cũng không phải tìm.
Phó Vân Hiến cũng nhìn Hứa Tô, cởi quần, quệt gel bôi trơn một cách lưu loát, đỡ dương v*t đâm lút cán vào cửa sau của hắn. Vách thịt bên trong vừa chặt vừa nóng, sướng đến mức gân xanh trên thái dương Phó Vân Hiến cũng giật liên hồi, suýt nữa đã không giữ được.
Y thở hắt một hơi, chậm rãi thúc mạnh về phía trước, cho tới khi đâm gần hết thì giữ chặt mông Hứa Tô rồi dùng sức đẩy mạnh vào, đâm cho Hứa Tô rên rỉ liên tục, giọng cũng khàn cả đi.
Theo từng lần thúc của Phó Vân Hiến, dịch bôi trơn bóng loáng lại tràn ra khỏi lỗ sau, nhuốm cho cái miệng bé nhỏ bên dưới trở nên sáng lấp loáng, hình ảnh dâm dục lại tuyệt mỹ đến lạ thường.
dương v*t Phó Vân Hiến đâm chọc loạn xạ bên trong, khoái cảm mãnh liệt như sóng triều, cảm giác khắc sâu lại đau buốt, khóe mắt Hứa Tô đỏ lên, một giọt nước mắt ngấn lên mà không nỡ chảy xuống, cứ thế nhìn chằm chằm đối phương.
Mỗi lần Phó Vân Hiến làm hắn, hắn đều nói một lần, mỗi lần Phó Vân Hiến thúc vào, hắn sẽ lặp đi lặp lại.
Tôi yêu chú, Phó Vân Hiến.
Lại thổ lộ rồi lại không được hồi đáp, với tính của Hứa Tô thì chắc chắn sẽ không bao giờ để bản thân chịu thiệt thòi. Luật sư Phó một chữ ngàn vàng, Hứa Tô lại càng muốn làm hắn mở miệng, hắn đã bị làm đến mức tầm mắt mê ly, thần chí mơ màng, ấy vậy mà vẫn còn cố chấp vươn tay đặt lên trên ngực Phó Vân Hiến. Hắn tùy tiện bóp nhéo mấy cái rồi lại dính sát vào không động đậy, như thể muốn chạm được vào trái tim của người này qua tầng cơ ngực rắn rỏi kiên cố kia.
“Tôi yêu chú, Phó Vân Hiến, tôi yêu chú chết mất thôi.”
Phó Vân Hiến không còn giữ vẻ bình tĩnh ngày thường, buông mi nhìn chăm chú vào Hứa Tô, ghé lại hôn lên mắt hắn, liếm đi những giọt nước mắt mặn chát nơi khóe mắt.
Hứa Tô gắng rướn cổ lên, khẽ run rẩy chờ đợi.
Thấy vẫn không lay chuyển được đối phương, cuối cùng Phó Vân Hiến cũng mở miệng. Giọng y rất trầm, ánh mắt động lòng người, y lặp lại lời thoại kia một cách đầy ung dung và dịu dàng, thậm chí nhịp tim cũng không hề thay đổi, đoan chính lại ổn định.
Em là ánh trăng mà tôi ngưỡng vọng từ dưới vực sâu.
Đương nhiên diễn viên trên sân khấu kia đã được đào tạo bài bản, nhưng lời kịch mà anh ta nói còn lâu mới dễ nghe bằng Phó Vân Hiến nói vào giây phút này. Hứa Tô lập tức sướng đến mức lên đỉnh, tinh dịch bắn ra từng đợt, hắn bóp chặt bả vai Phó Vân Hiến, móng tay ngắn ngủn cắm sâu vào trong da thịt y.
Khách sạn này dù nói là có sao nhưng thực ra cũng không khác khách sạn bên đường là mấy, hiệu quả cách âm kém vô cùng, hắn mặc kệ, còn cố ý lớn giọng gọi giường.
Sau khi xong việc, Hứa Tô vì quá sướng mà quên hết tất thảy, rõ ràng kêu đến khản cả tiếng, mệt đến gần chết nhưng trong lòng lại đắc ý không thôi. Đã làm nhiều lần như vậy rồi, đây là lần mà lão già kia săn sóc nhất, dịu dàng nhất, cũng triền miên nhất.
Phó Vân Hiến đứng dậy, vớ lấy quần áo bên cạnh phủ lên cơ thể đẫm mồ hôi, y nói với Hứa Tô: “Tôi tới lễ cưới, em ngủ đi.”
“Không.” Hứa Tô không còn khúc mắc, cười cong cong đôi mắt, “Tôi nhìn chú.”
Bàn tay to lớn của Phó Vân Hiến áp lên mí mắt Hứa Tô, thấp giọng ra lệnh: “Nhắm mắt vào.”
Hứa Tô nằm xuống ngủ, Phó Vân Hiến lấy điện thoại ra xem giờ, vốn chỉ muốn xem lễ cưới của Hạ Hiểu Phác còn bao lâu nữa thì kết thúc, ai ngờ lại thấy một cuộc gọi nhỡ. Vừa rồi tập trung điên cuồng quá, vậy mà còn không nghe thấy tiếng chuông reo.
Người gọi đến là Hồ Thạch Ngân, rất hiếm.
Lúc này Hồ Thạch Ngân đang ở nước ngoài, hai bên một ban ngày một buổi tối, dẹp hết toàn bộ mấy lời hàn huyên khách sáo, hai người đi thẳng vào vấn đề.
Hồ Thạch Ngân nói lần trước mình về nước lo liệu một mối ân oán cũ, vốn định hẹn Phó Vân Hiến gặp nhau, nhưng biết khi đó y phải đối mặt với kẻ địch bủa vây nên không có thời gian rảnh, thành ra cũng không nhắc đến chuyện gặp mặt.
Phó Vân Hiến hờ hững đáp: “Đã giải quyết xong hết rồi.”
Hồ Tứ gia quen gặp những chuyện đao to búa lớn mà còn phải nói một tiếng “kẻ địch bủa vây”, đủ để thấy tình hình khi đó nguy hiểm nhường nào. Chính Phó Vân Hiến cũng biết, giờ không mảy may trầy xước cũng coi như quá may mắn. Vụ án Tưởng Chấn Hưng đã chọc giận vài người, vốn bên trên đã định điều tra y, nhưng may là y lại đúng lúc triệt hạ ung nhọt Mã Bỉnh Nguyên thay cho đất nước, cũng coi như lấy công chuộc tội.
Còn về những giao dịch trong bóng tối giữa y và Mã Bỉnh Nguyên cũng được xử lý sạch sẽ phòng trừ hậu họa, tổn thất lên đến tám con số.
Lợi thế duy nhất là Hồ Thạch Ngân ra nước ngoài, Mã Bỉnh Nguyên thì vào tù, cuối cùng đại luật sư Phó từng nhập nhằng trắng đen cũng đã phủi thân sạch sẽ.
Sạch sẽ cũng rất tốt.
Hồ Thạch Ngân nói tiếp, ân oán cũ mà ông ta cần lo liệu chính là Hồng Triệu Long, tay chân của ông ta cuối cùng cũng tra được Hồng Triệu Long trốn ở đâu sau khi ra tù, ông ta muốn gặp lại “người bạn cũ” này, ai ngờ thấy người mới nhận ra Hồng Triệu Long đã chẳng còn là “Xuất Lâm Long” rung chuyển đất trời ngày ấy, anh em tan tác, giang hồ không còn, mười năm ngồi tù đã hoàn toàn phế bỏ lão ta.
Hồi ở tù Hồng Triệu Long gặp hai lần tai ương, lần đầu là khi biết con trai Hồng Duệ đã chết, lần thứ hai là nghe nói Phó Vân Hiến nhận được bình chọn nhân vật có ảnh hưởng khắp Trung Quốc của năm, sau hai lần trúng gió, Hồng Triệu Long liệt nửa người, không thể nói chuyện nữa, khi Hồ Thạch Ngân gặp lại thì lão đã hoàn toàn nằm liệt trên giường, già nua hom hem, bên cạnh chỉ có một người phụ nữ trung niên áo quần giản dị chăm sóc giúp đỡ.
Lúc nói lời này thỉnh thoảng Hồ Thạch Ngân lại thở dài, giờ ông ta tín Phật, chẳng những nhìn đàn bà như rác mà còn cảm thấy cảnh vật ngày xưa tựa như mộng ảo, đánh đánh giết giết máu me quá nhiều. Ông ta nói: “Lúc trước Hồng Triệu Long muốn làm phản, tôi thanh lý môn hộ, đây là quy tắc giang hồ. Nhưng điều mà tôi hối hận nhất trong đời chính là phái người giết chết đứa con trai Hồng Duệ của Hồng Triệu Long, một đứa trẻ lớn lên ở nước ngoài thì biết gì cơ chứ, mặc sức làm loạn rồi cũng phải trở về.”
Cũng không biết Hồ Tứ gia này thật sự đổi tính hay là giả từ bi mèo khóc chuột, nhưng Phó Vân Hiến vẫn giữ im lặng.
Hồng Duệ vốn có thể tránh được một kiếp, là chính tay y làm giả bằng chứng tống cậu ta vào tù, khiến cho thằng nhóc miệng còn hôi sữa ấy trở thành con ba ba trong chậu, thành con dê trong cũi, ngoại trừ mặc người chém giết thì hoàn toàn không thể làm gì.
“Có điều,” Hồ Thạch Ngân bỗng chuyển đề tài, “Xuất Lâm Long này cũng là kẻ phong lưu, trong nhà có vợ cả, vậy mà lại nuôi vợ bé bên ngoài, vậy nên ngoài đứa con trai đã chết thì còn một đứa, tôi cũng chỉ mới điều tra ra hai ngày trước, đứa trẻ kia tên là Hồng Linh.”
Đến giờ Phó Vân Hiến vẫn không coi chuyện của Hồng Triệu Long có gì to tát, hiện tại lại càng không cần để bụng, y cười: “Được đấy, ít nhất cũng có người nối dõi.”
Hồ Thạch Ngân nói: “Cậu thông minh cả một đời e là cũng không ngờ được, tay sai của tôi thấy một người ở chỗ Hồng Triệu Long,” Cố tình dừng một lát, ông ta mới nói tiếp, “là cậu bạn nhỏ bên cạnh cậu đấy, Hứa Lâm.”
Lời này có ý tứ rất rõ ràng, Phó Vân Hiến khẽ nhíu mày: “Tôi đã cho phó cục trưởng cục công an điều tra lai lịch cậu ta, không có vấn đề gì, cậu ta mới có chừng đó tuổi, xem ra đằng sau còn có cao nhân giúp đỡ.”
Hồ Thạch Ngân nói: “Cũng chẳng có gì kỳ lạ, cậu ta hồi đó mới chỉ mười hai tuổi, thẻ căn cước còn chưa có, đứa bé trai họ Hứa mà cậu từng giúp đỡ cũng đã cắt đứt với bà con họ hàng hai bên từ khi còn nhỏ tuổi, rất dễ để động tay động chân lách vào cái khe này.”
Phó Vân Hiến im lặng hồi lâu, y hỏi: “Vậy nên Hồ tổng cho rằng, Hứa Lâm chính là Hồng Linh?”
Theo như Hồ Thạch Ngân nhớ lại, vụ án lúc trước mà Hứa Lâm giải quyết giúp ông ta là một phiền phức không lớn cũng không nhỏ, nhưng Hứa Lâm chỉ nhúng tay vào một chút mà bên viện kiểm sát lại chủ động rút đơn kiện. Khi đó ông ta đã thấy đứa bé trai này không đơn giản, muốn giữ lại dùng, nhưng đối phương lại khăng khăng muốn vào Quân Hán làm luật sư tranh tụng án hình sự, thế là ông ta cũng thuận nước đẩy thuyền, tiến cử cho Phó Vân Hiến. Hiện giờ ngẫm lại, mặt nào cũng thấy khả nghi.
Sau mấy câu trao đổi đơn giản, Phó Vân Hiến cúp máy, lại gọi cho Văn Quân hỏi tình hình gần đây của Hứa Lâm.
Giọng Văn Quân nghe run rẩy, cô ta nói hai ngày nay Hứa Lâm không đến Quân Hán, cũng không xin phép bất cứ ai, chiều nay cô ta nhận được một món hàng chuyển phát nhanh, bên trong có ba thứ: “Một miếng phỉ thúy nhuốm máu, một ngón út bị chặt đứt và một tờ giấy ghi địa chỉ. Miếng phỉ thúy kia có vẻ giống cái mà Hứa Lâm thường đeo trên cổ, ngón út đó trông cũng khá quen mắt. Cô ta không dám báo cảnh sát, cũng không dám quấy rầy ngày nghỉ hiếm hoi của ông chủ nên định chờ Phó Vân Hiến về mới nói.
Thoải mái gửi lại một món đồ lên đến cả trăm ngàn, xem ra là thật sự cần mạng chứ không cần tiền.
Phó Vân Hiến im lặng hồi lâu. Y đã cố ý nhấp nhả nhắc đến Hứa Lâm trước mặt Mã Bình Nguyên, vốn có mục đích mượn dao giết người. Đối phương không động tới Hứa Tô thì tốt, đại luật sư Phó vốn không phải kẻ hẹp hòi, cũng ôm chút lòng tiếc tài đối với Hứa Lâm… hoặc là Hồng Linh.
Văn Quân gần như sắp khóc: “Ông chủ… làm sao bây giờ, hiện tại có báo cảnh sát không?”
Phó Vân Hiến quay đầu liếc nhìn Hứa Tô, hắn nằm trên giường ngủ say như chết, trên người có dấu hôn, thân dưới có tinh dịch, nhưng lại toát lên vẻ sạch sẽ. Vô cùng sạch sẽ.
Một lúc lâu sau, Phó Vân Hiến nói, tôi sẽ giải quyết.
Hết chương 67.