Hiệu trưởng đáng kính Hoàng Nhạc Hoa, đẩy gọng kính nhìn Hàn Tử Quân ánh mắt khó hiểu.
-Còn em? Triệu Nhã Đình, năm nay em mới là tân sinh viên vậy mà lại gây chuyện, đánh nhau trong ký túc xá, em muốn tôi xử phạt em như thế nào đây?
Một luồng ánh sáng sắc bén chiếu lên người tôi khiến tim tôi run lên. Đánh nhau trong trường học, nhẹ thì phải kỉ luật, nhưng nếu không may sẽ bị đuổi học đó. Tôi không muốn bị đuổi học đâu, nếu mẹ già ở nhà biết được nhất định sẽ mang tôi ra rút da lọc xương mất. Tôi không muốn như vậy đâu.
-Em...em...
Hàn Tử Quân ngồi bên cạnh tôi bỗng lên tiếng:
- Hiệu trưởng Hoàng, việc lần này xảy ra là do lỗi của em, em quá nóng vội đã khiến cô phiền lòng rồi. Em sẽ chịu trách nhiệm xử lý chuyện này. Còn nếu như cô muốn phạt, vậy thì xin cô hãy phạt em.
Đúng, đúng tất cả đều là do anh ta gây ra, hãy phạt anh ta đi. Đừng đuổi học tôi mà.
Tôi hướng ánh mắt cầu xin đến vị hiệu trưởng đại nhân xinh đẹp kia.
-Việc này đương nhiên em sẽ phải tự mình giải quyết. Còn về việc quyết định có phạt hay không, phạt ai sẽ do tôi quyết định....
Tôi tuyệt vọng cúi đầu, Hàn Tử Quân bên cạnh cũng im lặng không nói gì. Không gian rơi vào tĩnh lặng, tôi chỉ có thể chuẩn bị tinh thần nghe bản án tử hình.
Đúng lúc này có tiếng mở cửa, một giọng nói ngọt ngào có chút quen thuộc vang lên.
-Tiểu Hoa à?
Hiệu trưởng Hoàng run run ngẩng đầu nhìn người mới tới.
Tôi cũng xoay người nhìn người phía sau, là một vị phu nhân xinh đẹp vẻ mặt tươi cười đang hướng chúng tôi đi tới.
-Tiểu Quân, Tiểu Đình sao hai đứa cũng ở đây?
-Phù..
Tôi thở phào nhẹ nhõm bước ra khỏi phòng hiệu trưởng
-Mọi ngày thấy gan của em cũng không nhỏ, sao hôm nay lại sợ đến mức nói không lên lời?
-Cái gì mà nói không lên lời? Việc này xảy ra không phải một phần là do công của anh sao? Nhờ anh mà tôi không những được tận mắt chứng kiến mà còn được tham gia đánh ghen hội đồng đó.
Hàn Tử Quân nghe tôi mắng mà không có chút tức giận, ngược lại vẻ mặt đầy ý cười hiện lên càng rõ hơn. Tôi nhìn mà tức đến mức hơi thở phập phồng mà không biết phải làm gì để hả giận,
Hàn Tử Quân vẻ mặt đầy ôn nhu nhìn tôi nói:
- Được rồi, mau đi bôi thuốc, nếu không sẽ để lại sẹo.
Nói rồi, anh ta kéo tay tôi đi, tôi muốn rút tay ra nhưng dùng hết sức cũng không thể nào rút tay ra được.
-Ngoan, đi theo tôi!
Nghe anh ta nói khiến tôi bất giác không kháng cự nữa để mặc anh ta kéo đi.
Sau khi băng bó xong xuôi, Hàn Tử Quân đưa tôi về ký túc xá. Trên đường đi cả hai đều im lặng không nói gì. Tôi căn bản không để ý bởi vì việc đáng lo ngại nhất bây giờ là không biết Hiệu trưởng Hoàng sẽ xử lý tôi ra sao. Nếu thực sự bị đuổi học thì sẽ rất thảm mà.
- Không cần phải lo lắng đâu?
Người bên cạnh đột nhiên lên tiếng làm tôi giật mình, theo bản năng hỏi lại.
-Lo lắng cái gì?
Hàn Tử Quân đột nhiên dừng lại, tôi cũng bất động nhìn anh ta.
Anh ta đưa tay xoa đầu tôi, giọng nói có đôi chút dịu dàng
-Đồ ngốc, không cần phải lo lắng. Mọi chuyện tôi sẽ giải quyết ổn thỏa. Được không?
Tôi ngẩn người trước hành động của Hàn Tử Quân, ngoan ngoãn trả lời
- Được
Hàn Tử Quân nghe được đáp án thì vui vẻ xoa đầu tôi rồi cầm tay của tôi dắt đi
Còn tôi? 😭, bệnh mê trai đột ngột tái phát đầu óc mơ màng dừng lại ở hình ảnh lúc Hàn Tử Quân cười, để mặc anh ta nằm tay mình dắt về ký túc xá.
Ký túc nữ xá ồn ào, náo nhiệt bỗng hôm nay yên tĩnh đến lạ thường.
Hàn Tử Quân đưa tôi đến trước cổng ký túc xá, dặn dò việc thay thuốc này nọ, rồi đợi đến khi tôi đến cửa phòng nhìn xuống dưới thì anh ta mới đi về.
Cửa phòng do bị quá nhiều lực tác dụng khiến một cái bàn lề bị bung ra, ổ khóa cũng đã bị gãy tan tành.
Tôi đẩy cửa bước vào, căn phòng vốn sạch sẽ giờ toàn dấu vết của cuộc đánh nhau vừa rồi. Chổi, sách, gối mền,... đều được vất bừa bãi trên sàn.
Còn ba người kia đang tự sơ cứu vết thương cho nhau phía giường ngủ. Thấy tôi bước vào, cả ba đều ngẩng lên nhìn tôi.
Lưu Ly đi đến hỏi: Mọi chuyện sao rồi? Hiệu trưởng Hoàng nói thế nào?
Lão đại: Bà ấy có xử phạt chúng ta không?
Lão tứ: A a, lão đại cậu nhẹ tay chút đau chết mình rồi
Lão đại: Câm miệng, nếu không cho cậu tự mình bôi thuốc đó
Lưu Ly: Sao rồi? Cậu nói gì đi chứ?
Tôi lắc đầu: Chưa nói gì
Lão đại, Lưu Ly, lão tứ: Là sao?
Tôi: Chưa có quyết định xử phạt hay không. Lúc hiệu trưởng sắp đưa ra quyết định thì có người vào nên bảo bọn mình ra ngoài trước
Nhớ lại khuôn mặt tươi cười của vị phu nhân xinh đẹp - mẹ của Hàn Tử Quân làm tôi càng tò mò không biết Hiệu trưởng Hoàng có xử phạt chúng tôi hay không?
Lưu Ly vỗ vai tôi động viên -Cũng chỉ là xử phạt thôi mà, không sao đâu.
Lão đại: Xử phạt thôi cũng đâu phải đi chết.
Lão tứ: Chết vì đói...A nhẹ tay một chút, mặt mình đã sưng lắm rồi cậu không cần phải làm nó sưng thêm đâu.
Lão đại tay cầm tăm bông tẩm thuốc bôi cho Lão tứ, lực có chút tăng lên
-Im lặng.
Tôi nhìn vết thương trên cả ba người mà trong lòng càng thấy mình có lỗi.
-Thành thực xin lỗi, đã khiến các cậu bị liên lụy rồi.
Lưu Ly: Nói cái gì thế hả? Chúng ta là chị em tốt của nhau cơ mà. Có nạn phải cùng nhau chịu chứ
Lão đại: Đúng vậy, cậu ấy bớt nói nhảm đi. Nhưng mà, phải công nhận nhờ việc lần này mà mình đã tìm ra được đối thủ xứng tầm với mình ha ha...
Tôi: Đối thủ?
Lưu Ly: Chính là cô nàng cơ bắp hôm nay đó.
Tôi: Ra thế.
Lưu Ly: Cậu đã băng bó chưa?
Tôi: Lúc đi qua phòng y tế đã băng bó vết thương hết rồi.
Lão tứ: Quân lão tam làm sao có thể để mặc cậu ấy bị thương được chứ.
Lão đại: Phải đó.
Lưu Ly: Đúng rồi, lúc sư huynh bước vào nhìn thấy cậu cùng La Như đánh nhau kẻ trên người dưới mặt anh ấy có thể nói là đen như than luôn.
Lão tứ: Sức chiếm hữu quá lớn.
Lão đại: Đúng đúng.
Tôi:....
Lưu Ly: Không nói nữa, xem người ta đỏ hết mặt rồi kia kìa.
Lão đại cất hộp thuốc rồi nói: Được rồi, chúng ta mau đi ăn cơm thôi.
Lão tứ: Lão đại muôn năm...a
Lưu Ly: Nói ít thôi không vết thương sẽ nứt ra.
Ký túc xá nam, phòng 825
Hàn Tử Quân đẩy cửa bước vào phòng, Thiệu Minh đang ngồi đọc sách ở trên giường ngẩng đầu liếc mắt nhìn nhưng không nói gì
Hàn Quân: Tiểu Mặc, Tiểu Dương đi đâu rồi?
Thiệu Minh: Họ đi ăn cơm
Hàn Tử Quân à một tiếng rồi lấy quần áo chuẩn bị đi tắm. Thiệu Minh gấp sách hướng Hàn Tử Quân hỏi
-Cậu thích Triệu Nhã Đình?
Hàn Tử Quân quay lại nhìn Thiệu Minh nhưng không trả lời mà lại hỏi ngược lại
-Còn cậu?
Thiệu Minh: Tôi đang hỏi cậu.
Hàn Tử Quân: Tôi cũng đang hỏi cậu.
Thiệu Minh thở dài, thực không nói nổi người này mà.
Thiệu Minh: Là vì lần đó tôi nói tôi thích cô ấy nên cậu quyết định ra tay nhanh, công khai tình cảm của hai người. Hàn Tử Quân cậu thực nham hiểm.
Hàn Tử Quân xoay người đi vào nhà tắm.
- Đã quá khen.
Thiệu Minh: Cậu nghiêm túc?
Hàn Tử Quân khựng lại, xoay người ánh mắt thâm thúy nhìn Thiệu Minh.
-Tôi từ trước đến giờ làm việc gì cũng không bao giờ không nghiêm túc. Hơn nữa là còn việc này, cậu nói xem tôi có thể không nghiêm túc sao?
Phòng hiệu trưởng
Hiệu trưởng Hoàng nghiêm sắc mặt dạy dỗ người bạn già.
- Hàn phu nhân, bà đã bao nhiêu tuổi rồi? Tiểu Hoa? Bà còn muốn giữ thể diện cho tôi hay không?
Hàn phu nhân không để ý.
-Tiểu Hoa à, vốn dĩ đó là tên của bà đi, tôi cũng chỉ là gọi tên của bà mà thôi ha ha...
Hiệu trưởng Hoàng: Được rồi, không nói chuyện này nữa. Bà đang yên đang lành vui chơi ở nước ngoài sao lại về đây?
Hàn phu nhân hờn dỗi nói:
-Cái vẻ mặt đó là sao? Chẳng qua là tôi nhớ Tiểu Hoa bà nên về thăm thôi. Tôi còn đặc biệt mang quà đến cho bà, bánh bao nhân thịt mà bà thích ăn về nhất đây.
Hiệu trưởng Hoàng: Cái bánh bao nhân thịt này, tôi nhớ không nhầm thì trước cổng trường đại học A bán với giá 5 đồng.
Hàn phu nhân cười hì hì: Thì cũng là bánh bao nhân thịt, bà mau ăn đi cho nóng.
Hiệu trưởng Hoàng liếc túi bánh bao rồi lại nhìn Hàn phu nhân.
-Sao rồi? Lại cãi nhau với lão Hàn nên mới bỏ về đây.
Hàn phu nhân chột dạ: Làm gì có, bà đừng có suy nghĩ lung tung. Mà lần này tôi về cũng thật là đúng lúc, nếu không bà sẽ dọa con dâu nhỏ của tôi sợ chạy mất.
Hiệu trưởng Hoàng: Đúng là cha nào con nấy, năm xưa lão Hàn đó không biết đã làm loạn cái trường đại học A này như thế nào vì bà? Giờ đến thằng nhóc Tiểu Quân này cũng theo đường cũ, chỉ vì một cô gái mà làm rối tung cái trường đại học A này lên
Hàn phu nhân: Bà cũng đừng nói thế, đứa con dâu này tôi thực sự rất là hài lòng
Hiệu trưởng Hoàng than nhẹ: Phải rồi tính cách của con bé này giống y như bà lúc đó, đánh nhau với người ta thì hào hùng khí thế đến khi đối mặt với cha tôi thì một chữ cũng không dám nói
Hàn phu nhân: Cái gì? Lúc đó chẳng qua là vừa mới đánh nhau xong nên không có sức để nói thôi. Không nói chuyện này, bà rốt cuộc muốn xử phạt bọn chúng ra sao?
Hiệu trưởng Hoàng: Chuyện này tôi sẽ tự xử lý, bà hãy lo giải quyết việc của mình đi. Nếu tôi đoán không nhầm thì bây giờ lão Hàn đang ngồi trên đường đến đây thu phục bà.
Hàn phu nhân tức giận: Đừng nhắc đến lão già chết t...
Rầm..
Một tiếng phá cửa ngắt lời Hàn phu nhân nhân:
-Hàn phu nhân, đến lúc về nhà rồi.
Hàn phu nhân xoay người nhìn chủ tịch Hàn đi tới, trong đầu không ngừng kêu.
"Tiểu Hoa à? Vì sao miệng của ngươi lần nào cũng độc như vậy".
Sáng ngày hôm sau tôi mơ màng nhận được lệnh xử phạt. Bốn người chúng tôi cùng một đống kẻ địch ngày hôm qua đều bị phạt dọn vệ sinh cho ký túc xá nữ trong vòng một kỳ học. Lúc nhận được tin thì tôi giống như từ địa ngục chui lên thiên đường. Dù sao thì không bị đuổi học hoặc kỷ luật gì gì đó là tốt lắm rồi. Nhưng mà hiệu trưởng Hoàng à? Người có cần phải ra cái lệnh biến thái này đi. Cuối cùng tôi cũng được hưởng thụ cái lệnh " Cấm yêu " trong truyền thuyết.
Lưu Ly ngồi trước máy tính than vãn: Thực không ngờ, hiệu trưởng Hoàng lại ra tay độc ác như vậy. Đột nhiên ra cái lệnh "cấm yêu" biến thái này, cuộc sống đại học của tôi sẽ phải trải qua sự cô đơn và bất hạnh như vậy sao?
Lão đại: Mình với Vũ Hằng biết phải làm gì bây giờ?
Lão tứ: Có cấm hay không hình như cũng chẳng liên quan đến mình.
Bốp Bốp
Lưu Ly, lão đại: Chết đi.
Lão tứ: vì sao lại đánh mình?
Lưu Ly, lão đại: Ai bảo ngươi muốn ăn đòn.
Tôi ngồi một bên lướt máy tính, đột nhiên có tin nhắn từ QQ gửi tới. Tôi mở xem, là tin từ CLB.
-A...
-Sao vậy?
-A...
Lưu Ly giật máy tính từ tay tôi đọc tin
-CLB bóng rổ thông báo kỳ nghỉ tuần sau sẽ tổ chức đi leo núi, yêu cầu các thành viên tham gia đầy đủ...
Lão đại: Leo núi?
Tôi: Leo núi...
Lão tứ...