-Xin chào hai bác, cháu là Hàn Tử Quân
Hai mắt mẹ tôi sáng lên, ba tôi nhíu mày, em trai tôi từ trên lầu đi xuống uống nước cũng đi ra ngó nghiêng
Hàn Tử Quân: Cháu là bạn trai của Tiểu Đình
Triệu Huân sặc nước, ba Triệu há hốc mồm, mẹ Triệu mắt sáng hơn bóng đèn
-Ây dô, thì ra là Tiểu Quân, mau mau vào nhà đi đứng ngoài này làm cái gì? Triệu Nhã Đình còn đứng ngây ra đó mau mời Tiểu Quân vào nhà.......
Được rồi, mẹ tôi chính là trọng sắc khinh con gái mà. Vừa nhìn thấy Hàn Tử Quân thì liên tục cười tươi như hoa, mắt sáng rực như đèn pha, không những thế còn nhất định lôi kéo Hàn Tử Quân ở lại ăn cơm cho bằng được.
Ba tôi lúc đầu còn ra vẻ mặt khó tính, nhăn nhăn nhó nhó cuối cùng lại vì một chai rượu do Hàn Tử Quân mang đến mà tươi cười vui vẻ.
****
Sau bữa cơm tôi liền được giao trọng trách tiễn khách ra về.
-Anh giỏi lắm chưa gì đã thu phục được ba mẹ em rồi, đúng là con cáo gian xảo mà
- Cáo?
- Đúng, anh chính là con cáo già.
Hàn Tử Quân ra vẻ nghiêm túc nói
- Hừm, Tiểu Đình này
-Hả?
- So với việc làm con cáo già, thì anh nghĩ mình hợp làm sói hơn. Không những thế còn phải là một con sói háo sắc nữa
-Đáng ghét.Hứ...
-Dù sao cũng bị gọi là cáo rồi, vậy anh nhất định phải lấy được phần thưởng sau khi làm việc chứ, đúng không? Hử?
Tiếng " Hử " ở cuối câu được anh cố ý kéo dài làm tăng thêm sự mê hoặc.
Tôi nuốt nước bọt nói
- Phần... thưởng cái gì chứ?
Hàn Tử Quân đột ngột kéo tôi sát vào anh, tôi đó bừng mặt liếc nhìn xung quanh xem có ai không
-Anh muốn làm cái gì? Ở đây là dưới nhà em đấy. Anh mà manh động thì em sẽ la lên đó
Hàn Tử Quân cười vô cùng lưu manh nói
- Thật sao?
Đúng lúc này ở phía sau bỗng có một nói lười biếng vang lên
-Hai người có thể lưu ý đến việc chọn thời điểm và địa điểm thích hợp không? Ở đây có cả trẻ dưới 18 tuổi và người già nữa đó
Triệu Huân không biết từ lúc nào ở đằng sau chúng tôi. Tôi ngẩng đầu nhìn theo hướng chỉ của Triệu Huân thì thấy thằng nhóc ở tầng dưới nhà tôi đang nhìn chúng tôi một cách chăm chú. Trên đó nữa là khuôn mặt tươi cười của ba mẹ tôi. Thấy tôi nhìn họ liền quay mặt đi luôn.
Thật là xấu hổ quá đi.
Tôi đẩy Hàn Tử Quân rồi đứng cách xa 2 mét rồi mới nhìn Triệu Huân hỏi
- Ngươi từ lúc nào có mặt ở đây
Triệu Huân vẻ mặt vô tội
-Từ cái đoạn cáo với sói
Tôi vừa tức giận vừa xấu hổ liền nói
-Tên biến thái nhà ngươi không ngờ lại có cả tật xấu nhìn trộm người khác
-Xin lỗi đi, bà chị già của tôi ơi. Đây là nơi công cộng đó
-Ngươi...
Triệu Huân ngắt lời tôi
- Được rồi, giờ chị hãy lên nhà trước đi để tôi tiễn anh Hàn đây
-Hả?
Triệu Huân không kiên nhẫn nói
-Ngây ra đó làm gì? Bảo chị lên thì cứ lên đi
Hàn Tử Quân ở bên cạnh cũng lên tiếng
- Em lên nhà trước đi
Được rồi, đuổi thì đây đi
Tôi híp mắt nhìn hai người một lượt rồi mới bước đi
-Nhớ đi thẳng lên nhà, đừng nghe trộm
Triệu Huân cảnh cáo
- Được, được đâu phải ai cũng như ngươi
Nói thì nói vậy, nhưng sự tò mò khiến tôi cảm thấy mình như kiến bò trong chảo. Hai người họ chỉ nói chuyện không đến 15 phút mà tôi cảm giác như cả tiếng đồng hồ.
***
- Muốn hỏi gì thì hỏi đi, không cần bày ra cái vẻ mặt tốt bụng có mục đích đấy
Triệu Huân nhìn tôi đặt cốc sữa trên bàn học liền nói
Cái tên này đúng là như giun trong bụng mình mà
- Chị ngươi cũng là đang lo lắng ngươi học tập vất vả mà thôi
Tên kia đương nhiên là không tin
-Được rồi, ta chỉ hỏi ngươi rốt cuộc vừa rồi hai người đã nói cái gì?
Triệu Huân dời mắt khỏi cuốn sách
-Muốn biết?
Đương nhiên là muốn, không thì hỏi làm gì cứ chứ?
-Ta hỏi rốt cuộc hắn ta làm sao lại bị ngươi lừa
Biết mà thằng em này làm sao có thể lo lắng cho tôi cơ chứ.
***
Sau khi đón năm mới cùng cả nhà, tôi vào phòng lên giường chuẩn bị đi ngủ. Nghĩ một lúc lâu tôi quyết định gửi tin nhắn cho người nào đó.
" Chúc mừng năm mới "
Hàn Tử Quân không trả lời bằng tin nhắn mà trực tiếp gọi điện
Tôi: Alô
Bên kia đáp lại với giọng trầm thấp, có chút mệt mỏi
[ Năm mới vui vẻ ]
Tôi: Năm mới vui vẻ.....Ưm, anh đón giao thừa ở đâu vậy?
[ Thành phố H ]
Tôi có chút ngạc nhiên: Anh đang ở thành phố H sao?
[ Ừm, sau khi ở nhà em trở về anh lên máy bay luôn ]
Tôi: Ồ, vậy anh đang ở nhà sao?
[ Ừ, bà nội nói rất nhớ em ]
- Ừm
[ Anh cũng nhớ em ]
Tôi đỏ mặt
[ Bao giờ em đến thành phố H]
- Khoảng 15
[ Được, anh sẽ đến đón em]
- Ừm
[ Triệu Nhã Đình]
- Hả?
[ Em có một người em trai rất tốt ]
Tôi không hiểu
[ Ngủ ngon ]
Tôi còn chưa hiểu gì thì cuộc gọi đã kết thúc.
Em trai tốt? Triệu Huân sao? Thật không thể hiểu nổi mà
****
10 giờ ngày 15 tôi đặt chân đến thành phố H. Vừa ra khỏi máy bay liền nhìn thấy Hàn Quân đang đứng đợi. Tôi chạy đến chỗ anh đứng.
Hàn Tử Quân nhìn tôi nhíu mày có chút không vui nói
- Chạy cái gì? Em muốn bị ngã sao?
Cái tên đáng ghét này thật là
-Bởi vì em nhớ anh
Lông mày của Hàn Tử Quân mới dãn ra, sau đó liền ôm lấy tôi, vuốt tóc của tôi giọng trầm ấm nói
-Ngoan
Tôi đẩy ra
-Em không phải trẻ con
Hàn Tử Quân cười lưu manh nói
-Đúng, em không phải trẻ con mà là nhóc con
-Đáng ghét, anh muốn ăn đòn sao?
- Vừa gặp nhau em đã muốn đánh người. Không hiểu vì sao tôi lại thích em được nữa?
- Hối hận rồi sao?
- Nếu anh hối hận thì đã không ở đây. Mau đi thôi, em đó giữ sức mà chuẩn bị cho cuộc huấn luyện sắp tới đi
......
Đến khi khóa huấn luyện quân sự bắt đầu tôi mới hiểu ẩn ý trong câu nói đó của Hàn Tử Quân.
Khi trở giảng của lớp tôi bước ra tôi cảm giác thế giới quan của mình thực sự sụp đổ.
Hàn Tử Quân bước ra với bộ mặt lạnh lẽo như tảng băng cực. Bộ đồ rằn ri trên người càng làm tăng lên sự nguy hiểm.
Mẹ nó, thực là soái mà
Nhưng bạn trai à, anh có vui sướng đến thế nào cũng không cần phải dùng hình thức đáng sợ như vậy chứ. Em là bạn gái của anh mà.
Đến khi tôi hỏi anh, liền nhận lại một đáp án vô cùng công bằng
" Công tư phân minh"
Minh minh cái đầu nhà anh ấy, đến khi bạn gái anh trở thành cái xác khô xem anh còn có thể công tư phân minh nữa hay không?
Cứ như vậy 1 tháng huấn luyện cuối cùng cũng qua đi. Sau khóa huấn luyện này tôi giảm được 5 kg, người bao bọc một lớp da cháy nắng. Thật là thảm hại mà.
Người ta có bạn trai để bao bọc che chở còn tôi thì là hành hạ. Vì sao lại trái ngược như vậy a?
***
Thông tin mới nhất nổi tiếng khắp trường gần đây là tin Hàn Tử Quân hoàn thành khóa học 4 năm trong vòng 2 năm học. Vì vậy sắp tới Hàn Tử Quân sẽ không đến trường nữa để tập trung vào việc điều hành công ti.
Trong khi đó tôi hàng ngày hàng giờ phải lao đầu vào việc ôn tập để chuẩn bị cho kì thi sắp tới. Tôi thực sự không thể hiểu nổi vì sao cái người mệnh danh thiên tài kia có thể hoàn thành tất cả khóa học trong vòng hai năm.
**************************************************************************************************
Thành thật xin lỗi bạn đọc, vì trong quá trình thi cử nên mk ko co ý tưởng viêt truyện, ra chương mới hơi lâu. Mong mọi người thông cảm ạ.
Mà tầm tháng 7-8 mk có thể thêm truyện mới mong các bạn ủng hộ. Mình cảm ơn <3