• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng hôm sao trong lúc hắn còn đang chìm trong xuân mộng của mình thì bên ngoài lại có người tìm đến.

- Tiểu tử thúi người mau đưa bổn tiểu thư đi gặp biểu tỷ.

Lý Thiên Hành vừa mở cửa liền gặp tiểu bạo nữ sắc mặt hưng phấn, bên cạnh còn có thất công chúa.

- Tiểu nha đầu cô nổi điên cái gì vậy? muốn gặp tỷ muội của cô thì về nhà gặp đến chỗ lão tử làm gì?

Tâm tình hưng phấn của Bạch Tiểu Linh bị câu nói của hắn làm bay mất, ánh mắt nàng hừng hực sát khí nhìn Lý Thiên Hành.

- Tiểu tử thúi người đang nói mớ cái gì đó hử có tin bổn tiểu thư cho người một roi không?

- Lão tử không rãnh nói chuyện với một tiểu nha đầu làm ơn tránh qua một bên để người lớn nói chuyện.

Lý Thiên Hành nói xong ánh mắt dời sang thất công chúa.

- Lão già hôm qua là người của cô phái đến sao?

- Lý công tử đã đánh giá cao tiểu nữ rồi, làm sao tiểu nữ có thể sai kiến một cường giả như vậy.

- Như vậy là người của Như Nguyệt lão sư?

Hắn nhìn nàng gật đầu lập tức khẳng định suy nghĩ trong lòng mình, quả nhiên gái đẹp đều không đơn giản.

- Không biết mọi người đã tìm ra thủ phạm hay chưa?

- Tiểu tử thúi nếu không tìm thấy thủ phạm bổn cô nương lại đến tìm người sao? đúng là không có đầu óc.

Lý Thiên Hành nhìn vẽ mặt khinh bỉ của nàng hắn chỉ muốn đè nha đầu này xuống đánh cho một trận no đòn, sẵn tiện giúp nàng tăng kích thước vòng 3.

- Lão tử biết rồi, ngày mai lão tử sẽ dẫn nàng tới trước cửa Vương thành các người muốn gặp nàng vậy thì ngày mai hãy đến.

- Tại sao lại là ngày mai? bây giờ không được sao?

Bạch Tiểu Linh bất mãng nói ánh mắt đề phòng nhìn Lý Thiên Hành.

- Có phải người có ý đồ với biểu tỷ không?

Lý Thiên Hành nghe nàng nói liền kinh ngạc, tiểu nha đầu này sao hôm nay lại thông minh như vậy?

- Lão tử giống loại người đó sao?

- Làm sao bổn cô nương biết được với lại nhìn người cũng hơi giống.

- Ta kháo, lão tử nếu như có ý đồ với biểu tỷ của cô cần gì phải nói cho cô biết nàng ở chỗ của lão tử, không lẽ cô nghĩ lão tử ăn no rửng mỡ không có chuyện gì làm lại đi chọc vào Bạch gia của cô sao?

Như Vân thấy tình cảnh không ổn liền chen vào hòa giải.

- Tiểu Linh nếu Lý công tử đã nói như vậy thì ngày mai chúng ta đến trước cửa hoàng thành đợi người, dù sao chỉ đợi một ngày cũng không lâu lắm.

Bạch Tiểu Linh gật đầu trước khi rời đi ánh mắt còn hướng Lý Thiên Hành đe dọa, Lý Thiên Hành tiến vào trong phòng, nghĩ tới cảnh nàng rời đi trong lòng có chút chán nản.

- Cuộc đời không có bửa tiệt nào không tàn, cho dù là ngôi mộ nào thì cuối cùng cũng sẽ bị đào lên, biết đâu khi không có lão tử bên cạnh, nàng mới hiểu được cuộc đời của nàng vốn không thể không có ta.

Lý Thiên Hành nằm trên giường hồi tưởng đến những ngày hắn ở địa cầu thật vui sướng biết mấy, muốn đào mộ ai thì đào, muốn cua ai thì cua nếu không được thì chạy, còn ở cái đại lục này hắn đụng đến đâu cũng điều là thứ dữ, không phải độc xà thì là công chúa, không phải tiểu bạo nữ thì là nữ gia các chẳng có loại nào là dễ chơi.

- Lão ca người đưa lão tử tới chỗ này sao đó lại bỏ rơi lão tử một mình ở đây đúng là không có nghĩa khí gì cả.

Sáng hôm sao hắn tiến ra bên ngoài Vương thành tìm một chỗ ít người tiến vào bên trong giới chỉ, hắn đi đến trước ngôi nhà gỗ nhìn xung quanh một vòng cũng không phát hiện ra Ngọc Thanh, sao đó hắn vào bên trong tìm kiếm cũng không thấy được bóng dáng của nàng, Lý Thiên Hành dùng thần thức tìm qua một lần phát hiện nàng đang nướng thịt bên cạnh bờ suối.

Hắn đi tới chỗ của nàng nhìn mấy que thịt đen thui trên đóng lửa, tay nàng thỉnh thoảng xoay mấy que thịt nhưng ánh mắt lại nhìn con suối trước mặt.

- Cô đang nướng thịt sao?

- A…

Nàng vừa nghe thấy tiếng của hắn liền buôn que thịt trong tay.

- Người… người tới khi nào?

- Lão tử mới tới.

Lý Thiên Hành nhìn mấy que thịt hắc sắc phi ưng đen thui vẻ mặt tràn đầy tiếc nuối, một cân gần 10 trung phẩm linh thạch chứ ít đâu.

Ngọc Thanh nhìn ánh mắt của hắn vẻ mặt ái náy đứng một bên.

- Xin lỗi là do ta sơ ý.

- Không sao, đi thôi.

Nàng nhìn hắn quay đi liền bước theo vừa đi được một lúc nàng liền phát hiện vấn đề.

- Đây đâu phải là đường về nhà?

- Lão tử cũng đâu có nói muốn dẫn cô về nhà.

Lý Thiên Hành ngừng lại một chút lại tiếp tục nói.

- Không phải cô muốn trở về Bạch gia sao? hôm nay lão tử sẽ đưa cô trở về.

Ngọc Thanh nghe hắn nói trong lòng có một loại cảm giác khó tả nàng chỉ biết mình không thích loại cảm giác này, giọng nói của nàng có chút rung rẩy hỏi lại.

- Thật… thật sao?

- Lão tử không rãnh để lừa cô, có phải lúc này cô cảm thấy vui lắm đúng không? cô yên tâm đi sao này lão tử sẽ không bao giờ đến làm phiền cô, sẽ không ai chọc giận cô, không ai quấy rầy cô, sao này cô vẫn là một công chúa cao cao tại thượng bình yên vui vẻ mà sống qua ngày.

Lý Thiên Hành nói xong liền tiếp tục bước đi nếu như hắn nhớ không lằm thì cảnh tiếp theo nữ nhân vật chính sẽ chạy đến ôm sao lưng hắn thì phải.

- Khoan đã.

Hắn vừa nghe giọng nói của nàng khóe miệng khẽ cong lên, chờ đợi cảm giác hai ngọn đồi ập đến.

Nàng nhìn bóng lưng trước mặt xa dần trong lòng như có thứ gì đó đang thắc lại, nàng rất muốn nói cho hắn biết chỉ cần hắn mở lời nàng sẽ ở lại cùng hắn nhưng lời vừa ra tới miệng nàng làm sao cũng không thể nói được.

- Sao này làm sao ta có thể gặp người?

Lý Thiên Hành nghe nàng nói câu này có chút thất vọng nhưng có còn hơn không.

- Tiểu nha đầu kia biết chỗ của ta, không còn sớm nữa nên đi thôi.

Hai người đi tới một vách núi liền ngừng lại hắn lấy ra mấy bình đan dược đưa cho nàng.

- Thứ này cho cô.

Ngọc Thanh nhận lấy mấy bình đan dược ánh mắt lưỡng lự vài lần cuối cùng cũng cắn răng quyết định, nàng tháo chiếc ngọc bội đeo trên người đưa cho hắn.

- Thứ này người tạm thời dữ lấy xem như ta báo đáp một ít trước cho người, đợi đến khi trở về ta sẽ cùng biểu muội tới gặp người.

Lý Thiên Hành muốn từ chối nhưng hắn nhớ lại đây là tùy thân ngọc bội của nàng liền lập tức nhận lấy.

- Được rồi cô nhắm mắt lại đi ta sẽ đưa cô rời khỏi đây.

Ngọc Thanh quay đầu nhìn ngôi nhà gỗ một lần sao đó nhắm mắt, Lý Thiên Hành đưa nàng đến trước cổng Vương thành thì nhìn thấy nha đầu Bạch Tiểu Linh đang đứng trước cổng ánh mắt liên tục đảo qua đảo lại.

- Lão tử không muốn gặp nha đầu kia cô một mình tới đó đi.

Ngọc Thanh vừa đi được vài bước liền quay đầu nhìn hắn.

- Người nhất định phải chăm sóc thật tốt mấy chậu hương dược nếu người dám đem chúng đi bán ta sẽ không tha cho người.

Nàng nói xong gương mặt có chút ửng đỏ chạy tới chỗ của Bạch Tiểu Linh.

Bên trong Triệu gia Triệu Lâm nằm trên giường bộ dạng khổ sở, phía sao của hắn bị đánh đến vô cùng thê thảm nếu không phải mẹ của hắn khổ sở cầu sinh thì lần này hắn thực sự tiêu rồi.

- Người nói thật sao? tiểu tử kia lại có liên quan đến chuyện này?

- Vâng, tiểu nhân trong lúc đang thi hành nhiệm vụ chính mắt nhìn thấy hắn đưa Ngọc Thanh công chúa trở lại vương thành.

Triệu Lâm nghe được sắc mặt tràn đầy phẩn nộ.

- Lý Thiên Hành tiểu tử người dám đối đầu với bổn công tử lần này ta phải bắt các người trả giá thật đắt, người mau đi mời ca ca ta đến, Triệu Lâm ta nhất định phải phục thù.

Lý Thiên Hành trở về phòng không biết vì sao trong lòng hắn lại có cảm giác trống rỗng, lúc ở địa cầu mỗi lần hắn không vui đều đi đào mộ người khác nhưng bây giờ lại không có cái mộ nào cho hắn đào.

- Nếu không thể đào mộ vậy thì đào ổ vậy.

Hắn tiếng vào bên trong Thần đồ tiếp tục sự nghiệp độ hóa linh dược của mình, trãi qua mấy ngày hắn quan sát thì mấy con hắc sắc phi ưng này ban ngày sẽ đi kiếm ăn ban đêm mới quay trở lại ổ.

- Bây giờ hẳn là không có tên nào ở bên trong a.

Lý Thiên Hành tiến vào bên trong một cái hang động cái hang này to hơn mấy cái hắn đã đến trước đó bên trong vẫn là một cái tổ chim to đùng, bên cạnh vẫn là mấy góc linh dược, như thường lệ hắn sẽ bắt đầu đào gốc tróc tường.

- Ngũ phẩm linh dược long tiệc thảo, hóa ma thụ, bạch mẫu tinh,… ý ở đây không ngờ lại có cả lục cấp linh dược.

Hắn nhìn cây cỏ nhỏ bên cạnh đây là liệt diễm thảo dùng để luyện chế hỏa linh đan tu chân giả sao khi phục dụng có thể hình thành hỏa thuộc tính, bên cạnh vẫn còn mấy cây lục cấp linh dược đều thuộc dạng hi hữu vẻ mặt lập tức hưng phấn rực rỡ.

- Đúng như lão tử dự đoán trùm BOSS nằm ở trên này.

Càng lên cao hang động càng lớn phẩm cấp linh dược càng cao, bên trong động có lục cấp linh dược vậy hắc sắc phi ưng ở chỗ này ít nhất là ngũ cấp yêu thú.

Sao khi thu lấy mấy góc linh dược hắn lại tiếp tục đi lên phía trên, phía trước hắn vài dặm chính là đỉnh núi, càng đi lên áp lực càng mạnh linh khí càng dày đặt, hắn đi được vài trượng thì bị một áp lực ép đên thở không ra hơi chỉ có thể đứng yên một chỗ.

- Xem ra không thể lên trên đó.

Lý Thiên Hành nhìn mười mấy cái hang động trước mặt nghĩ đến bên trong toàn là lục cấp linh dược trong lòng lại cảm thấy khó chịu, hắn chỉ cần tiến vào trong động thì sẽ không bị cái áp lực đáng ghét này cản trở.

- Hay là đào một hang động thông lên núi?

Hắn lấy ra thanh kiếm chém thử vài nhát chỉ thấy trên mặt đất xuất hiện vài nét mờ, Lý Thiên Hành chỉ biết lắc đầu thở dài, đất ở đây cứng đến thái quá ngay cả địa cấp binh khí cũng không ăn thua nếu như đang đào phải mấy cục đá lớn thì không biết phải đào đến bào giờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK