Trước mặt hắn là một thông đạo khá rộng, hai bên vách tường gắn dạ minh châu, ánh sáng chiếu xuống làm cho mọi thứ trong mờ ảo, Lý Thiên Hành đột nhiên nhớ tới mấy viên ảo châu của tiểu ma nữ, lập tức dùng thần thư quét qua vài lần sao khi chắc chắn thứ trước mắt là dạ minh châu hắn ra lệnh cho tên thanh niên tiếp tục dẫn đường, hai người đi được một lúc trước mặt xuất hiện một không gian rộng lớn, chu vi đến vài chục dặm vuông, xung quanh còn có mười mấy thông đạo giống như cái của hắn vừa đi.
- Tiền bối bên kia chính là tàn bảo các của bổn môn, bên trong có hơn 10 vị nguyên anh cảnh trấn giữ nếu như không có chuyện quan trong thì không được phép tới gần.
Lý Thiên Hành nhìn mấy cái thông đạo phía trước sắt mặt trầm tư, hơn 10 vị nguyên anh cảnh canh giữ đủ thấy thế lực nơi đây không thua kém thẩm chí còn hơn cả hoàng gia học viện.
- Nơi này chỉ có một đám nguyên anh cảnh thôi sao? Xem ra cũng chẳng có thứ gì đáng giá.
- Tiền bối mấy vị nguyên anh cảnh kia chỉ là chấp sự ở đây, phía trên còn có vài vị trưởng lão hóa thần cảnh, tiểu bối nghe nói đà chủ đã đạt tới cảnh giới luyện hư.
- Ở đây còn có con hàng này sao? Tại sao lúc nãy người không nói luôn một thể.
- Lúc nãy tiền bối cũng không hỏi, tiền bối tu vi cao thâm chắc sẽ không để mấy vị bên trong vào mắt.
Lý Thiên Hành nhìn bộ dạng tự tin của hắn thật muốn đá cho một cái, ánh mắt đảo qua thông đạo vài lần sắc mặt do dự không quyết, ẩn linh đan bên trong cơ thể vẫn còn hiệu quả vài canh giờ nhưng nếu tiến vào bên trong may mắn gặp được một tên hóa thần lúc đó chỉ có nước trốn vào thần đồ cả đời làm bạn với con đà điểu kia.
- Lão tử đói rồi trước tiên đến phòng bếp cái đã, à mà khoang nơi đó có tên nào canh giữ không?
- Dạ không, chỉ có vài tên trúc cơ như tiểu bối làm sai vặt.
- Được rồi tiểu tử người mau dẫn đường, đợi lão tử no bụng sao đó mới có tâm trạng chỉnh mấy tên kia để bọn chúng biết một chút như thế nào là tôn sư trọng đạo.
- Vâng.
Thanh niên áo đen cung kính dẫn đường ánh mắt nhìn Lý Thiên Hành tràn đầy sung bái, trên đại lục cường giả vi tôn người vừa có tài vừa có đức như vị tiền bối trước mặt chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Hai người đi tới chỗ nhà bếp Lý Thiên Hành lấy ra vài bình đan dược đưa cho hắn.
- Thứ này lão tử cho hai người tu luyện khi nào dùng hết thì đi tới chỗ của hoàng gia học viện ở vương thành tìm mấy tên đệ tử của ta bọn chúng sẽ không bạc đãi các người.
- Đa tạ tiền bối.
- Được rồi người đi đi mọi chuyện còn lại để lão tử tự giải quyết.
- Vâng.
Thanh niên áo đen nhận lấy bình đan dược cung kính rời đi, phòng bếp nơi đây cũng khá lớn không thua gì mấy khách điếm ở Vương thành, bên trong có khoảng vài chục tên đang bận nấu ăn bọn người này tu vi cao nhất cũng chỉ là trúc cơ trung kì.
- Các người không nên trách lão tử nếu muốn trách thì chỉ có thể trách tiểu ma nữ kia trêu nhằm người mà thôi.
Hắn lấy ra ba bình tam cấp đan dược hóa thủy đan, hoá linh đan, mê hồn đan bỏ vào bên trong giếng nước, sẵn tiện lấy một ít thức ăn lót dạ sao đó men theo lối cũ rời đi.
- Tào Tháo đại ca mọi chuyện còn lại giao cho huynh, tiểu đệ đi trước đây.
Lý Thiên Hành đi ra đến cửa thông đạo nhìn thấy hai thanh niên kia đã đứng ở đó đợi hắn.
- Tiền bối mọi chuyện đã giải quyết xong rồi sao?
- Tất nhiên, nếu không phải đà chủ của các người cùng mười mấy tên trưởng lão quỳ xuống cầu xin nói không chừng lão tử đã một chưởng phá nát cái ổ này rồi, được rồi hai tiểu tử các người mau mở cửa lão tử có còn có chuyện phải làm.
- Vâng.
Hai thanh niên vận linh lực khởi động cơ quan, Lý Thiên Hành tiến ra bên ngoài tâm trạng trở nên nhẹ nhõm.
- Lúc nãy tuy lão tử không ra tay nhưng đã vô ý thả ra một phần vạn vạn khi tức, hai tên tiểu tử các người tốt nhất đừng trở vào bên trong nếu không linh lực tán loạn, tinh lực cạn kiệt còn gặp phải một số chuyện nhân sinh khó quên.
Lý Thiên Hành nhớ tới chuyện lúc trước bên trong Triệu gia hạ hóa thủy đan bây giờ lại có thêm mê hồn đan cho dù kim đan cảnh không có địa cấp thân pháp có muốn chạy cũng không kịp vừa nghĩ đến đây khóe miệng khẽ cong lên hai tay chấp sao lưng giống như cao nhân ẩn thế bộ dáng khoang khoái rời đi.
- Này người nói chúng ta có nên vào hay không?
- Lúc nãy không phải tiền bối đã dặn không nên vào sao?
- Người không muốn xem bộ dáng của mấy vị trưởng lão bây giờ sao? Ta nghĩ còn đặc sắc hơn mấy hoa khôi ở di hồng viện.
- Người nói cũng đúng, vậy mau đi thôi.
Lý Thiên Hành đi được nữa canh giờ thì tìm một chỗ nghĩ ngơi, lần này đi đến Chung Nam chỉ cần lấy ra 10 cây thanh diệp thảo để báo cáo là được sao đó có thể trở lại học viện nhưng còn Ngọc Thanh chỉ mới trở về, bây giờ bảo nàng rời đi thì có hơi quá đáng.
- Xem ra mấy hôm nay chỉ có thể tâm sự cùng tiểu hắc mà thôi.
Hắn tiến vào bên trong thần đồ ánh mắt đảo qua một vòng chỉ thấy được một cái tổ chim to đùng cùng với mười mấy cây linh quả, tiểu Hắc không biết đã chạy đi nơi nào, Lý Thiên Hành đang muốn tìm một chỗ để luyện công đột nhiên bên ngoài truyền đến vài tiếng rống của hắc sắc phi ưng tiếp theo đó là vài trăm tiếng liên tục vang lên, hắn cũng chẳng lạ gì việc này trước khi bọn phi ưng đi săn điều hát bài lạc trôi của Sơn Tùng.
- Dù sao bây giờ cũng không có gì làm đi láy máy bay giải trí cũng không tồi.
Lý Thiên Hành dùng thần thức liên lạc với tiểu Hắc, một lúc sao một con đà điểu từ bên ngoài hang động chạy vào há miệng ngậm lấy chiếc giới chỉ chạy ra bên ngoài.
Bên trên bầu trời mấy vạn hắc sắc phi ưng cùng lúc tung cánh, từ xa nhìn thấy như một đám mây đen trước lúc giông bão, nơi phi ưng bay qua cuồng phong gào thét, đại thụ nép mình, thiên địa thất sắc ngay cả bạch vân trên trời cũng phải nhường đường.
Lý Thiên Hành nhìn từng rừng cây, ngọn núi bên dưới liên tiếp trãi dài kéo nhau đến tận chân trời, hắc sắc phi ưng đã bay hơn hai canh giờ vẫn chưa thấy điểm cuối.
- Ngọc Thanh nhìn thấy cảnh này chắc chắn nàng sẽ rất thích.
Lần trước hắn thử đưa nàng vào bên trong thần đồ để tu luyện nhưng thử đi thử lại cả ngày trời đều bị thần đồ trả hàng xem ra chỉ có người mang tử sắc linh khí mới có thể tiến vào trong.
Đàn hắc sắc phi ưng bay thêm nữa canh giờ thì đáp xuống một ngọn núi lớn, diện tích mấy ngọn núi ở đây còn hơn mấy lần ngọn núi của ưng vương, hơn mấy vạn phi ưng đáp xuống giống như cá nhỏ giữa sông chỉ chiếm được một phần góc núi, dốc núi chẳng khác gì đồng bằng.
Lý Thiên Hành dùng thần thư quét qua một lần hai mắt như lưu tinh, nơi đây linh dược như mây vừa đi vài bước liền gặp một cây linh dược tam cấp, vài chục bước gặp một cây tứ cấp, trong vòng nữa canh giờ hắn đã gặp hơn 10 gốc ngũ cấp linh dược Lý Thiên Hành liên tục ra lệnh cho tiểu Hắc thu lấy nhưng tiểu tử này xem như không biết tiếp tục chạy đi, hắn nhìn từng cây linh dược trôi qua cuộc đời như từng mỹ nữ bỏ hắn mà đi cuối cùng đành phải nhắm mắt tĩnh thần cắt đứt trần thế.
- Tiểu tử được lắm lần này trở về lão tử nhất định sẽ cắt lương của người.
Hắc sắc phi ưng chạy qua ngọn núi, trước mặt là một thung lũng nói chính xác hơn là một đồng cỏ nhỏ nằm giữ hai ngọn núi, trên đồng cỏ một đàn trâu đen đang nằm khoe sắc, Lý Thiên Hành nhìn một mãng đen kịch phía trước kéo dài gần trăm dặm chẳng khác nào một cái biển đen, hắn tính sơ qua đàn hắc ngưu này ít nhất cũng mấy vạn con, hắc ngưu thân hình to lớn, con lớn nhất cao hơn 10 trượng, dài 30 trượng toàn thân đen bóng, hai sừng như đại thụ, cổ có bờm, chân tựa như sắt mỗi bước đi đều lưu lại dấu vết sâu đến mấy thước, ánh mắt hắn chuyển tới mấy con hắc ngưu đang nằm giữa đàn thân hình của mấy tên này nhỏ hơn đến ba bốn lần nhưng khí tức trên người vô cùng bá đạo còn hơn xa ưng vương.
- Không lẽ bọn này định săn hắc ngưu sao?
Hắn nhìn mấy con hắc sắc phi ưng trốn bên cạnh, ưng nhãn nhìn chằm chằm hắc ngưu chẳng khác mấy tên sắc lang nhìn thấy mỹ nữ chỉ cần hắc ngưu gật đầu bọn chúng nhất định sẽ xong tới, theo như ánh mắt quan sát của hắn cho dù toàn bộ hắc sắc phi ưng có tấn công cũng không thể chiếm được thượng phong, yêu thú sao khi tiếng vào ngũ cấp đã có thể phi hành huống chi phía trước lại có đến gần trăm con lục cấp yêu thú, vừa nghĩ đến mấy vạn yêu thú đánh nhau trong lòng hắn lại cảm thấy hưng phấn.
- Lần này lão tử có thể ngồi một bên làm ngư ông đắc lợi.
Lý Thiên Hành nhìn xung quanh vài lần ngay vị trí hắn đang đứng chỉ có vài cây linh dược tứ cấp nhưng ở chỗ mấy con trâu kia linh dược vô cùng phong phú, ánh mắt tập trung lên một cây linh dược nằm gần trung tâm bầy hắc ngưu, thân cây như trúc, cao gần một trượng, lá như phỉ thúy xung quanh được bao phủ một lớp lục quang vừa nhìn vào làm cho linh hồn tĩnh lặng, một cảm giác bình thản truyền đi khắp cơ thể.
- Thanh linh trúc không ngờ lại gặp thứ này ở đây.
Thanh linh trúc là một loại thiên địa kì dược công hiệu cũng giống như thanh linh quả, thân, lá, rễ trúc đều có thể dùng để luyện chế thanh linh đan nhưng linh dược này còn có một công dụng vô cùng bá đạo chỉ cần tu luyện bên cạnh thanh linh trúc, linh lực sẽ được tinh thuần hơn mấy lần, tâm ma cũng bị áp chế, bình cảnh được nới rộng nói chung chỉ cần không chết nhất định có thể trở thành cường giả.
- Nếu như lão tử có được thứ này, cưa mỹ nữ không phải sẽ dễ như trở bàn tay sao? Lão tử cũng không cần sợ yêu nữ ở vạn bảo các.
Trong lúc hắn đang nghĩ đến tiền độ vô lượng sao này đột nhiên một con mang ngưu đi tới gần bụi trúc há mồm táp một cái, bụi thanh linh trúc hơn mười cây chỉ còn lại 4 cây, mang ngưu chỉ dùng một hơi đã tiểu hóa xong tiếp tục há miệng táp tới lần nữa.
- Không…….
Một tiếng hét thê thảm vang lên giống như xử nữ đêm tân hôn, Lý Thiên Hành nhìn bụi trúc trước mắt 1s trước còn cao gần một trượng thì bây giờ chỉ còn một gang, mấy trăm lá trúc bây giờ chỉ còn một lá lơ lửng dưới gốc, hắn cảm giác bên trong cơ thể mình có thứ gì đang tan vỡ, cõi lòng tan nát.
- Lão tử nể mặt mấy vạn anh em nhà trâu không tính toán với tiểu tử người.
Cũng may là con trâu kia chỉ thích ngậm cỏ non còn chừa lại cái góc cho hắn nếu chăm sóc cẩn thận trong vòng vạn năm có thể khôi phục lại như cũ, ánh mắt hắn đảo qua vài vòng lại tiếp tục tìm thấy một gốc kì trân dị thảo.