- Điều kiện gì?
- Thứ nhất, tiểu tử người không được gọi ta là tiểu nha đầu sao này phải gọi là Bạch tiểu thư hoặc là Bạch sư tỷ.
- Này này tiểu nha đầu cô đừng quá đáng, lão tử dù sao cũng là tỷ phu tương lai của cô.
Nàng nghe thấy hai từ tỷ phu sắc mặt chuyển xấu lập tức xoay người bỏ đi, Lý Thiên Hành lại phải dùng di lăng chi thuật để ngăn nàng lại, trong lòng thầm mắng nói chuyện với tiểu nha đầu này thật là tốn linh lực mà.
- Được, lão tử đồng ý.
Hắn nhìn vẻ mặt đắc ý của nàng trong lòng thầm nhịn đợi sao khi giải quyết chuyện của Ngọc Thanh sao đó trở mặt cũng không muộn.
Tiểu Linh thấy hắn đồng ý sắc mặt mới tốt lên một chút.
- Chuyện thứ hai, sao này tiểu tử người phải nghe theo lời bổn tiểu thư.
- Không được.
Lý Thiên Hành lập tức phản đối hắn cảm nhận được điều kiện này độ nguy hiểm không kém gì thiên cấp nhiệm vụ của dong binh hội.
Nàng nghe hắn từ chối liền xoay người bỏ đi, Lý Thiên Hành lại phải sử dụng di lăng chi thuật để cản đường.
- Điều kiện này của tiểu… Bạch tiểu thư tại hạ không thể chấp nhận có thể đổi sang điều kiện khác không?
- Được rồi, sao này tiểu tử người không được cải nhau với bổn tiểu thư, không được lớn tiếng trước mặt ta.
- Được lão… tại hạ đồng ý.
- Điều kiện cuối cùng hiện tại bổn tiểu thư vẫn chưa nghĩ ra, khi nào nghĩ ra sẽ nói cho người biết.
Hắn nghe nàng nói liền lắc đầu cự tuyệt.
- Không được nếu như đến lúc đó tiểu… Bạch tiểu thư đồi lấy tại hạ thì sao? tại hạ thà chết còn hơn.
- Tiểu tử thúi có phải người muốn ăn đòn không? bổn tiểu thư cho dù lấy heo lấy chó cũng không lấy tiểu tử người.
- Vậy tại hạ yên tâm.
Lý Thiên Hành nghe nàng nói thở phào một hơi giống như vừa mới được giải tỏa.
Bạch Tiểu Linh nhìn bộ dạng của hắn chỉ muốn bay lên đá cho hắn một cái, nàng cố gắn nhẫn nhịn, nghiến răng nói.
- Ba ngày sao Triệu gia có chức một buổi đại tiệc đến lúc đó bổn tiểu thư sẽ dẫn người tiến vào.
Triệu gia tổ chức dạ hội đúng là thời cơ tốt, lúc đó bên trong hẳn là có rất nhiều người, vô cùng thuận lợi cho hắn ra tay.
- Nếu không còn việc gì nữa thì bổn tiểu thư đi đây.
- Bạch tiểu thư đi thông thả.
Lý Thiên Hành trở lại phòng, Ngọc Thanh vẫn còn đang luyện đan hắn đành phải tiến vào bên trong thần đồ tu luyện, mấy hôm nay hắn cùng tiểu hắc đi gây chuyện khắp nơi đối tượng chủ yếu là ngũ cấp phi ưng, Lý Thiên Hành trốn trong miệng tiểu hắc đợi đến lúc gây cấn thì hắn dùng phi đao đánh lén đối phương, thiên niên huyền băng vô cùng sắc bén cho dù là yêu thú ngũ cấp khi không dề phòng cũng bị ăn hành ngập mặt.
- Tiểu Hắc thứ này của người.
Lý Thiên Hành tiến vào hang động vừa chiếm được, hắn ném cho tiểu hắc một quả ngũ phẩm linh dược số còn lại đều xung vào công quỷ ngay cả ổ chim bên cạnh cũng không tha, lần này hắn quyết định đọ hóa toàn bộ.
- Dù sao cũng không biết Ngọc Thanh cần bao nhiêu linh dược để luyện đan thôi thì cứ lấy hết vậy.
Hắn ngồi một bên tu luyện đợi tiểu hắc hoàn toàn luyện hóa linh quả sao đó một người một chim tiếp tục đào ổ, Lý Thiên Hành tu luyện một đêm tình thần vô cùng sản khoái.
- Đan thất vẫn còn đóng chắc là nàng vẫn chưa xuất quan, không lẽ sảy ra chuyện gì sao?
Hắn đang định đến kiểm tra thì có người tìm, Bạch Tiểu Linh đứng bên ngoài trên mặt tràn đầy lo lắng.
- Bạch tiểu thư có chuyện gì sao?
- Tiểu tử thúi biểu tỷ của ta sảy ra chuyện rồi, Thanh tỷ đã đi nguyên ngày hôm qua buổi tối cũng không thấy trở về, người nói có khi nào nàng bị gian tặc bắt rồi hay không?
Lý Thiên hành nghe nàng nói sắc mặt có chút khó coi, gian tặc? đang nói hắn sao?
- Bạch tiểu thư không cần phải lo lắng biểu tỷ của cô không có chuyện gì đâu.
Bạch Tiểu Linh nhìn vẻ mặt trấn tỉnh của hắn trong lòng tràn đầy kinh ngạc, đột nhiên trong đầu lóe lên một ý nghĩ.
- Tiểu tử thúi có phải người đã làm gì biểu tỷ phải không?
- Nàng là thê tử tương lai của ta, ta muốn làm gì mà chẳng được.
Hắn nói xong liền xoay người đi vào bên trong, Bạch Tiểu Linh thấy vậy liền đuổi theo sao, không rời hắn một bước.
- Biểu tỷ của cô đang ở bên trong đó, cô muốn gặp nàng thì cứ ngồi ở đây mà đợi.
Nàng nhìn về phía hắn chỉ, thấy đan thất cửa đóng chặt, chắc là có người đang luyện đan bên trong.
- Này có phải người lừa gạt biểu tỷ của ta vào bên trong đó không? Tại sao không luyện đan ở phòng của ta mà lại chạy sang chỗ của người?
Bạch Tiểu Linh không nói còn đỡ nàng vừa nói xong sắc mặt của Lý Thiên Hành lập tức trở nên khó coi.
- Ngọc Thanh ở Bạch gia các người ngay cả một góc linh dược cũng không có kêu nàng lây cái gì để luyện đan?
- Có cần lớn tiếng như vậy không?
Tiểu Linh bây giờ mới nhớ ra biểu tỷ cùng Bạch gia quan hệ không tốt với tính cách của Thanh tỷ chắc chắn sẽ không nhờ biểu muội như nàng giúp đỡ, nàng nhìn thái độ bất mãng của hắn liền biết lúc nãy lỡ lời hai mắt trở nên tròn xoe long lanh trong sáng.
- Tiểu tử thúi lúc nãy là bổn tiểu thư lỡ lời cho ta xin lỗi có được không?
- Đây chính là nằm mơ giữa ban ngày sao? Hay là ta bị tâm ma nhập rồi? không được, không được lão tử nhất định phải đi mua vài viên tam cấp cực phẩm thanh linh đan để sử dụng.
Bạch Tiểu Linh nhìn bộ dạng của hắn liền đứng thẳng người một tay chóng eo một tay chỉ thẳng vào mặt hắn.
- Lý Thiên Hành tiểu tử người đừng có quá đáng bổn tiểu thư cuối mình xin lỗi đã là nhân nhượng hết mức nếu người còn dám làm như vậy bổn tiểu thư nhất định nói biểu tỷ bỏ người.
- À, thì ra không phải là mơ, lão tử cũng không có bị tâm ma nhập thật là mai mắn, mém chút lại tốn một mớ linh thạch.
Đúng lúc này bên ngoài lại có người tìm, lần này là vị huynh đệ cùng họ khác phụ mẫu của hắn Lý Mục.
- Lý Mục có chuyện gì sao?
- Thiên Hành người quên hôm nay phải đi luyện tập sao?
- A, đa tạ người nhắc nhở nếu không ta cũng quên mất, đợi ta một lát để ta vào trong chuẩn bị.
Lý Thiên Hành thay một bộ y phục sao đó nhìn sang tiểu nha đầu kia.
- Bạch tiểu thư tại hạ có chuyện gấp cần phải giải quyết, cô muốn rời đi bây giờ hay là đợi đến lúc tại hạ trở về?
- Ta muốn đi lúc nào tiểu tử người quản được sao?
- Bạch tiểu thư muốn lúc nào rời đi tại hạ không dám có ý kiến, chỉ có điều nếu như ở đây mất đi thứ gì lúc đó làm phiền Bạch tiểu thư giúp tại hạ giải thích với chấp sự học viện.
Hắn nói xong lập tức chạy đi, Lý Thiên Hành vừa ra khỏi phòng bên trong truyền đến một tiếng rống đáng sợ.
- Thiên Hành huynh đệ bên trong phòng của người có nuôi yêu thú sao?
- Đúng vậy là một con yêu thú rất đáng sợ, cũng rất đáng yêu.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện một lúc thì đã tới sao núi, lúc này mọi người đã tập trung đầy đủ.
Lý Thiên Hành đang tiến lại chỗ của Như Vân thì đã thấy có một người đứng bên cạnh nàng.
- Lý Mục có phải người đang đứng nhằm chỗ không?
Lý Mục vẫn đứng như tượng không hề nghe hắn nói, đúng lúc này một giống nói lạnh lùng vang lên.
- Lý Thiên Hành, người đi theo ta.
Đợi Hàn Tuyết xoay người rời đi, Lý Mục lúc này mới có phản ứng dùng ánh mắt xin lỗi nhìn hắn.
- Thiên Hành huynh đệ yên tâm đi, cho dù có chuyện gì xảy ra ta cũng không bỏ rơi người.
Lý Thiên Hành nhìn bộ dạng của hắn thầm mắng mấy trăm lần cuối cùng cũng phải đi theo nàng, ánh mắt hắn đảo qua một vòng đều nhìn thấy mọi người nhìn hắn bằng ánh mắt đáng thương riêng chỉ có hai tên Triệu Lâm, Lý Khánh đắc ý.
Lý Thiên Hành đi theo sao nàng tới một vùng đất trống, trong lúc hắn đang mãi mê với vòng 3 ẩn hiện kia thì đột nhiên nàng xoay người lại, ánh mắt lạnh lùng như một thanh kiếm đâm thẳng vào người hắn, Lý Thiên Hành chỉ cảm thấy toàn thân lạnh ngắt như hóa thành một khối băng, lại có một áp lực vô hình đè lên người, cũng may hắn đã ở bên trong thần đồ lâu ngày nên cũng có thể miễn cưỡng ứng phó với loại áp lực này để lấy le với mỹ nữ.
Hàn Tuyết nhìn hắn có thể chịu đựng được khí tức của kim đan cảnh, ánh mắt có chút ngạc nhiên.
- Cảm giác thế nào?
- To, tròn, căng đét... Á đù chết cmn rồi.
Lý Thiên Hành vừa nói xong liền cảm giác lòng ngực đau nhói, cả thân thể lăng không bay đi sao đó rơi xuống cách đó mười mấy trượng.
- A… Á… Â…
Hắn có cảm giác bộ đồ lòng bên trong đều đổi vị trí, toàn thân ê ẩm, xương cốt vỡ nát ngay cả đứng lên cũng không nổi.
- Cảm giác thế nào?
- Đáu…