- Thiên Hành người ở đâu chui ra vậy?
Lý Thiên Hành đang phiêu lưu mấy tầng mây lại bị tên này kéo xuống thật muốn bay tới đạp cho hắn một cái.
- Tất nhiên là từ trên núi xuống, Lý Mục người đi qua nói với bọn người bên kia mau chóng nghĩ hồi phục đợi thương thế lão sư đỡ hơn một chút chúng ta liền rời khỏi đây.
- À.
Lý Mục vừa xoay người thì cảm thấy có gì đó không đúng.
- Tại sao người không đi mà lại kêu ta?
- Không thấy ta đang hộ pháp cho lão sư sao?
- Hé hé việc này ta có thể làm được lúc nãy lão sư chính miệng nói với người hay là từ người đi truyền đạt với bọn chúng, ta sợ bản thân bất cẩn nói không đúng ý của lão sư lúc đó lại phiền phức.
Lý Thiên Hành dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn sao đo đứng lên.
- Này Lý Mục nếu ta lén nói với Như Vân tiểu tử người cùng lão sư cô nam quả nữ ở đây thì không biết nàng sẽ phản ứng như thế nào nhỉ?
- Ặc, ta suy nghĩ lại rồi dù sao việc hộ pháp vẫn trọng hơn nên để một người cận thận như Lý huynh làm còn việc truyền tin đơn giản để tiểu đệ thực hiện là được.
Lý Mục nói xong liền chạy đi như sợ Lý Thiên Hành giành công với hắn, Lý Thiên Hành tiếp tục ngồi xuống ngắm nhìn mỹ cảnh bên cạnh, đến hôm nay hắn mới có thể nhìn rõ dung nhan của nàng gương mặt xinh xắn, mắt phượng mày liễu, mi cong rung động, đôi môi mỏng như cánh hoa đào mỗi một đường nét trên gương mặt đều kết hợp hoàn mỹ với nhau tựa như thiên tiên chi vật không thuộc chốn phàm trần từ trên người nàng hắn co thể ngửi được một mùi hương êm dịu làm lòng người say đắm càng lại gần càng ngây ngất đến khi cái mũi trâu của hắn sắp chạm vào vai nàng đột Hàn Tuyết chợt mơ mắt, hàn khí bắn ra bốn phía, Lý Thiên Hành có cảm giác như hai cái ống thở sắp bị đóng băng.
- Lão sư thương thế của người sao rồi.
- Đã khôi phục được hai phần, lần này cũng mai là có đan dược của người.
Hàn Tuyết ánh mắt lạnh lùng nhìn sang tiểu đồ bên cạnh.
- Không phải người đi chung với bọn họ sao? Tại sao lại xuất hiện ở đây?
Lý Thiên Hành nghe nàng hỏi ánh mắt đảo qua vài vòng vẻ mặt thành thật trả lời.
- Thật ra lúc đệ tử nhảy vào thông đạo thì vẫn núp ở bên dưới không có đuổi theo bọn họ, đồ nhi lo lắng ma nữ kia sẽ làm hại lão sư nên chỉ có thể lén lúc đi theo đợi khi có cơ hội lén mang người rời khỏi nơi này nhưng mà ma nữ kia thật sự quá lợi hại vì vậy đến bây giờ đồ nhi mới dám xuất hiện.
Lý Thiên Hành nói xong thì cuối đầu xuống giống như bản thân mang trọng tội lâm trận bỏ chạy.
- Người đi theo chúng ta từ bên trong hang động đến đây sao?
- Đúng vậy.
- Với tu vi của nàng ta tại sao lại không phát hiện ra người?
- Là bởi vì thứ này.
Lý Thiên Hành lấy ra một bình ngọc bên trong có một viên đan dược màu đen tuyền.
- Đây là tứ cấp ẩn linh đan.
Hàn Tuyết nhìn hắn một lúc không tự chủ được mở miệng hỏi.
- Sao lúc đó người không rời đi? không lẽ người không sợ nàng ta bắt được người sao?
Lý Thiên Hành không dám đối diện với ánh mắt của nàng bộ dáng có chút bối rối giọng nói cũng trở nên cà lăm.
- Bởi vì… bời vì ở đây có một người đối với đồ nhi rất quan trọng cho dù phải hi sinh mạng sống đồ nhi… đổ nhi cũng phải bảo vệ được người đó.
Hắn vừa nói xong câu cuối cùng liền hít một hơi lấy hết can đảm đối diện với nữ nhân trước mặt.
Hàn Tuyết cũng không ngờ hắn lại nói như vậy trong lúc nhất thời cũng không kịp phản ứng.
- Chúng ta đi thôi.
Nàng nói xong lập tức đứng lên đi rời đi, Lý Thiên Hành cuối đầu theo sao khóe miệng khẽ cong lên.
- Cuối cùng lão tử cũng có cơ hội đúng là trời không phụ lòng mộ tặc.
Thí luyện kết thúc các thế lực lần lượt tiến ra bên ngoài lần này dù là tứ đại môn phái hay hoàng gia học viện đều có tổn thất trong đó nhiều nhất chính là Ngọc Phong tiên môn hầu như tất cả đều bị hắc y nữ tử phế đan điền biến thành phàm nhân chỉ có hai người mai mắn thoát khỏi nhưng cũng bị phong đan điền, hoàng gia học viện tổn thất ít nhất nhưng cũng mất hơn 10 nhân mạng chủ yếu là bị hắc phong báo đánh chết, đoàn người đi suốt nữa ngày rời khỏi mê vụ sâm lâm trở về Hạ thành.
Lý Thiên Hành trên đường rời khỏi đã mượn có đi giải quyết vấn đề sao đó tìm một khu đất có phong thủy khá tốt an tán cho hai bộ xương khô, hắn vừa trở lại khách điếm liền tiến vào bên trong phòng.
- Lần này đúng là không tệ vừa được bảo vật lại còn được lòng mỹ nhân đúng là nhất cữ lưỡng tiện, một đá hai chim, một súng hai bi…
Hắn nằm trên giường nghĩ ngơi một lúc đột nhiên nhớ tới hai chiếc giới chỉ lập tức lấy ra xem xét, hắn truyền thần thức vào bên trong một chiếc thì bị một lực lượng thần bí chặn lại.
- Có cấm chế nữa sao?
Hắn vận tử hà thần công tử đưa một tia tử sắc linh khí tiến vào bên trong giới chỉ một lúc sao toàn bộ cấm chế đều bị tử sắc linh khí thôn phệ, không gian bên trong giới chỉ khá lớn dài 10 trượng, ngang 5 trượng, cao 3 trượng bên trong chỉ có vài chiếc hộp cùng hai cái kệ, bên trên một cái kệ chứa đầy bình ngọc hắn mở ra vài bình phát hiện bên trong toàn là đan dược đều thuộc hàng khủng.
- Ngũ cấp trung phẩm nguyên linh đan, ngũ cấp thượng phẩm thanh linh đan, lục cấp trung phẩm đoạn hồn đan…
Hắn vừa nhìn thấy đoạn hồn đan sắc mặt vô cùng hưng phấn, bên trong binh linh dược có hơ 10 viên như vậy hắn có đủ vốn để chơi với 10 tên luyện hư sơ kì, Lý Thiên Hành đặt mấy bình linh dược lại chỗ củ đi sang chiếc kệ còn lại bên trên toàn là sách ít nhất cũng hơn trăm bộ chủ yếu là đan phương, đặc tính dược liệu cùng cách luyện chế ngoài ra còn có bút kí của chủ nhân giới chỉ.
- Nếu ta mang thứ này đưa cho Ngọc Thanh không biết nàng có vui quá mà trao thân luôn hay không?
Lý Thiên Hành đi đến chỗ mấy chiếc hộp kiểm tra bên trong đều là linh dược ngũ cấp, lục cấp thẩm chí có cả một ít thất cấp linh dược.
- Đều là hàng hiếm cho dù ở bên trong thần đồ cũng không dễ gì tìm được.
Hắn xem qua toàn bộ đồ vật bên trong vẻ mặt tràn đầy thỏa mãng, Lý Thiên Hành dùng thần thức kiểm tra giới chỉ còn lại, không gian bên trong cũng giống như chiếc giới chỉ lúc nãy cách bài trí cũng hoàn toàn giống nhau.
- Có khi nào đây là nhẫn cặp hay không?
Bên trên chiếc kệ thứ nhất thay vì đựng đan dược bây giờ lại đổi thành kiếm, một đống kiếm đủ loại thuộc tính ngũ hành thẩm chí còn có cả dị thuộc tính.
- Thuận phong kiếm địa cấp trung phẩm phong thuộc tính.
Lý Thiên Hành nhìn thanh kiếm trong tay dày khoảng 7 tấc, ngang 3 phân, thân mỏng như cánh ve, có thể nhìn xuyên qua được lưỡi kiếm, nhẹ tựa tơ hồng, hắn tiến vào bên trong không gian giới chỉ của mình tìm một góc đại thụ thử kiếm, linh lực vừa truyền vào trong thân kiếm rung lên vài cái Lý Thiên Hành có cảm giác như linh lực của bản thân được tăng lên vài phần hắn chém ra một kiếm tiếng gió vừa cất lên đại thụ đổ ầm xuống không những một cây trước mặt mà năm cây phía sao đều dứt làm hai khúc.
- Nếu bán thứ này cho bọn lâm tắc nhất định sẽ được một đóng tiền.
Hắn đặt thuận phong kiếm lại chỗ cũ ánh mắt đảo qua vài lần thanh kiếm có đẳng cấp cao nhất ở đây chỉ là địa cấp thượng phẩm không có nổi một món thiên cấp, Lý Thiên Hành đi sang kệ còn lại bên trên treo vài chục miếng ngọc giản toàn bộ đều là kiếm kĩ thấp nhất cũng đạt tới địa cấp trung phẩm thẩm chí có một bộ thiên cấp hạ phẩm.
- Lăng Vân phi kiếm thiên cấp hạ phẩm một khi luyện đến đại thành có thể đạp kiếm lăng không, phá giới phi thăng.
Hắn đặt miếng ngọc giản lại chỗ cũ tiếp tục kiểm tra mấy chiếc hộp còn lại.
- Hi vọng không phải là linh khoáng.
Lý Thiên Hành cầm một chiếc hộp mở ra đúng như hắn dự đoán bên trong là một cục đá màu vàng, kim thạch vạn năm tài liệu luyện khí địa cấp, hắn dùng thần thức mở toàn bộ số hộp còn lại bên trong toàn là tài liệu địa cấp, một số ít là thiên cấp.
- Bao nhiêu đây cộng lại cũng không bằng một khối huyền thiên trọng thiết của lão tử, ý đây là…
Hắn nhìn chiếc hộp chứa một viên thủy tinh cầu màu lục xung quanh bảo phủ một vầng ánh sáng nhu hòa, hắn vừa chạm vào lục cầu linh lực bên trong cơ thể toàn bộ đều lắng động, tinh thần tỉnh táo hẳn lên ánh mắt càng thêm thông suốt.
- Tịnh thần châu.
Viên lục cầu trước mặt hắn là một thiên địa kì bảo giống kim sắc linh tơ, chỉ cần để tịnh thần châu bên người trong lúc tu luyện sẽ không sợ tâm ma cắn trả, linh lực bên trong cơ thể tinh thuần hơn mấy lần quan trọng nhất chính là tăng khả năng ngộ công pháp, phá bình cảnh nói tóm lại thứ này vô cùng bá đạo.
Trong lúc hắn đang say mê ngắm tịnh thần châu thì cửa phòng đột nhiên mở ra Lý Mục hiên ngang bước vào, trên khuôn mặt hiện lên nụ cười mờ ám, ánh mắt bỉ ổi nhìn Lý Thiên Hành.
- Lý huynh Hàn Tuyết lão sư cho mời huynh đến phòng có chuyện riêng cần nói.
- Lý Mục người có biết lão sư kêu ta đến làm gì hay không?
- Cô nam quả nữ ở chung một phòng thì có gì để nói chứ, Lý huynh lần này tiểu đệ thật sự khâm phục a thật không ngờ huynh lại ẩn giấu sâu như vậy.
Lý Thiên Hành không để ý đến hắn đi thẳng đến trước phòng của Hàn Tuyết.
- Lão sư người tìm đồ nhi sao?
- Vào đi.
Bên trong căn phòng Hàn Tuyết ngồi trên giường luyện công, trên gương mặt không còn vẻ tái nhợt thay vào đó là sự băng lãnh quen thuộc.
- Người ngồi đi.
Lý Thiên Hành tìm một chỗ ngồi xuống hắn đánh giá căn phòng vài lần tuy đây không phải là khuê phòng của nàng nhưng vẫn có một mùi hương vô cùng dễ chịu.
- Không biết lão sư kêu đồ nhi đến có chuyện gì?
- Ta mời người đến là để đa ta đan dược của người lần này xem như ta nợ người một ân tình sao này có chuyện gì khó xử có thể đến tìm ta.
Hắn nghe nàng nói trong lòng như nở hoa, tiểu đệ đệ của hắn tháng nào cũng khó sử không biết có thể đi tìm nàng giải quyết hay không?
- Giúp đỡ lão sư là chuyện đồ nhi nên làm lão sư không cần quan tâm, cho dù lúc đó người bị thương không phải lão sư mà là một người bình thường thì đổ nhi cũng sẽ không do dự mà ra tay giúp đỡ.
Hàn Tuyết nhìn ánh mắt kiên định của hắn hảo cảm lại tăng lên vài phần.
- Ta không thích nợ tình của người khác nếu người đã nói như vậy khi trở lại học viện ta sẽ trả đan dược lại cho người.