Noãn Noãn nhìn Đại bá có chút buồn bực, liền nói bằng giọng trong trẻo: “Đại bá, bá dạy họ cách trồng đi ạ!”
“Đại bá trồng giỏi nhất, học trước rồi dạy họ mà!” Noãn Noãn vừa nói xong, ánh mắt của Vương Đại Trụ sáng rực lên! Đúng rồi, có thể học trước rồi chỉ dạy cho họ mà! Ở Bảo Phúc thôn này, chẳng ai giỏi trồng trọt bằng mình!
Vương lão đầu thấy phản ứng của đại nhi tử, lão lén giơ ngón cái khen ngợi tiểu tôn nữ, Noãn Noãn đáp lại bằng một nụ cười ngọt ngào.
Sau khi Vương gia định xong quy tắc, mọi việc đều do Vương Nhị Trụ đảm nhận. Dân làng khi biết chuyện này, người khen có, người nói ra nói vào cũng có, nhưng phần đông đều khen Vương gia nhân nghĩa, có chuyện tốt đều nghĩ đến mọi người trong thôn.
Cũng có vài người, chẳng được gì thì lại nói ra nói vào.
“Ôi chao, Vương gia này là định làm địa chủ à? Mùa đông trước kiếm được một khoản không nói, nữ hài nhà họ còn nhận người giàu có làm nghĩa mẫu, giờ mới qua năm mà lại mua núi trồng dược liệu. Nhà họ đúng là may mắn ghê!”
Trần quả phụ ngồi dưới gốc cây lớn đầu thôn, bĩu môi nói giọng mỉa mai. Những phụ nhân khác trong thôn, có người may vá, có người nhặt rau, cũng có người như Trần quả phụ, cầm ít đồ ăn vặt, mở miệng là chuyện thị phi.
Thấy mình nói không ai hưởng ứng, Trần quả phụ bĩu môi, mắng thầm làng này toàn bọn nịnh bợ Vương gia, hừ một tiếng rồi đứng dậy đi về nhà.
Đợi Trần quả phụ đi xa, mọi người mới bắt đầu nói chuyện.
“Hừ, ai mà không biết bà ta chứ. Trước đây làm việc với Vương gia nhưng bà ta lười nhác, còn lén lấy mộc nhĩ về nhà, thành ra bị cho nghỉ luôn!”
“Đúng vậy, Vương gia có làm gì đi nữa cũng không quên dân làng, còn bà ta có bản lĩnh gì ngoài cái miệng chanh chua?”
Lời vừa dứt, đám phụ nhân cười vang cả góc thôn.
Nhưng có người lên tiếng: “Trần muội tử nói cũng có chỗ đúng. Nhà Vương gia có tiền, vậy mà chia cho dân làng chỉ ba phần, còn họ thì giữ bảy phần, chẳng phải đang muốn dùng lao động rẻ hay sao?”
Giữa lúc mọi người cười cười nói nói, giọng của Vu thẩm vang lên, gây ra một bầu không khí căng thẳng.
Dương mẫu không hài lòng: “Nói vậy là sao? Người ta có tiền mà vẫn nhớ tới làng xóm, có ơn có nghĩa! Còn nếu không hài lòng thì đừng làm, ba phần cũng là quá tốt rồi, ngươi góp gì vào chứ? Hạt giống hay đất đai có không? Hay ngươi biết trồng dược liệu mà chê ít?”
“Nói người ta mà không biết nhìn lại mình, ngươi đúng là cóc ghẻ nhảy lên chân người, chẳng cắn ai nhưng lại làm người ta khó chịu!” Dương mẫu nói xong liền đứng dậy bỏ đi, khiến Vu thẩm tức tối đến đỏ cả mặt.
“Chà, nhà tôi không thèm làm đâu! Ai muốn đi khai hoang cho nhà họ thì cứ việc. Để xem đến khi chẳng còn lại gì, ai mới là kẻ dại dột!” Vu thẩm hừ lạnh, rồi cũng lủi thủi đi về.
Dưới gốc cây chỉ còn lại vài người, ai nấy cũng cảm thấy mất hứng bèn thu dọn đồ đạc ra về.
Còn người vương gia thì không biết gì về những lời nói bên ngoài. Mỗi người đều đang bận rộn với công việc của mình. Vương Đại Trụ cầm hướng dẫn trồng dược liệu mà Noãn Noãn đưa cho, hắn nghiên cứu rất chăm chú. Vương Nhị Trụ khi thì đến họ Lý phủ để bàn bạc hợp tác, khi thì qua nhà trưởng thôn để cập nhật tình hình và thống kê số người muốn tham gia.
Vương Thiết Trụ thì lấy sách mới mua về để dạy ba hài tử, Noãn Noãn cũng ngồi trong đó, gật gù rất chăm chú.
Vương lão thái dẫn theo Chương Tú Nhi lo liệu bữa ăn cho cả nhà, còn Triệu Thụ Cầm và Tiền Cẩm Bình thì bận rộn may áo cho cả nhà.
Cả nhà Vương gia tràn đầy sức sống, Vương lão đầu cảm thấy mãn nguyện, nhìn một hồi thì lão ra vườn chỉnh đốn lại luống rau.
Khi mọi chuyện đã được thỏa thuận xong, mùa hè cũng đã đến. Đúng lúc đó, việc kinh doanh mộc nhĩ của Vương gia bắt đầu gặp một số vấn đề.
“Nhị Trụ huynh đệ, có lẽ việc buôn bán mộc nhĩ phải tạm dừng một thời gian rồi,” Liễu Cẩm Nhu ngồi trong sân Vương gia, nhìn Vương Nhị Trụ nói.
Vương Nhị Trụ gật đầu đồng ý: “Đúng vậy, trời nóng thế này, mộc nhĩ rất dễ hư hỏng, tổn thất cao quá!”
Liễu Cẩm Nhu thở dài: “Trừ khi có cách nào đó để mộc nhĩ không bị biến chất, buôn bán mộc nhĩ thật sự là một công việc tốt.”
Nghe đến đây, mắt của Noãn Noãn sáng lên. Có lẽ thật sự có cách! Nàng chạy ào đến bên tổ phụ, nũng nịu nói: “Ông ơi, Noãn mệt rồi, vào nhà nằm một lát nha!” Nàng vừa nói vừa nháy mắt với tổ phụ.
Vương lão đầu bế Noãn Noãn lên rồi nói với Liễu Cẩm Nhu: “Cẩm Nhu, con cứ trò chuyện tiếp với Nhị Trụ, ta đưa Noãn Noãn vào nhà nghỉ ngơi chút.”
“Vâng.” Liễu Cẩm Nhu dịu dàng mỉm cười nhìn Noãn Noãn.
Noãn Noãn ngồi trên giường, vẫy vẫy tay béo tròn, ý bảo tổ phụ ghé tai lại gần. “Gia gia, mộc nhĩ có thể phơi khô. Phơi khô rồi, chỉ cần không bị ẩm thì sẽ không hỏng đâu!”
Thấy tổ phụ còn ngẩn người ra, nàng vội vàng vỗ nhẹ tay lão. “Ông ơi, thật mà, nhưng mộc nhĩ khô sẽ nhẹ hơn, vì vậy phải bán đắt hơn chút để bù vào nhé!”
Vương lão đầu vẫn còn chút thắc mắc: “Thế mộc nhĩ khô thì ăn thế nào?”
Nghe vậy, Noãn Noãn che miệng cười khúc khích: “Ngâm nước là nó sẽ nở ra thành mộc nhĩ như chúng ta ăn thôi!”
Vương lão đầu chọc nhẹ vào mũi nàng: “Được rồi, con nằm nghỉ đi, ta phải đi ‘chạy chân’ cho Noãn Noãn đây!”
Noãn Noãn cười khanh khách, rồi nằm xuống gối, vui vẻ nhìn ông mình đi ra ngoài “truyền tin”.
Vương lão đầu bước ra ngoài, thấy Nhị Trụ và Liễu Cẩm Nhu đang ngồi với vẻ mặt lo lắng, lão đi từ tốn đến gần: “Vẫn lo chuyện mộc nhĩ à?”
Vương Nhị Trụ hiểu rõ tính phụ thân mình. Tuy khuôn mặt lão không biểu lộ gì, nhưng nét nhếch mép kia đủ để nói lên mọi điều. “Phụ thân, chắc là người có cách rồi phải không?” Vương Nhị Trụ hỏi, giọng háo hức.
Liễu Cẩm Nhu ngồi bên cạnh cũng quay đầu nhìn về phía Vương lão đầu. Lão liếc nhìn Nhị Trụ một cái, bực bội nói: “Ta còn chưa nói gì mà con đã đoán ra rồi.”
Lão đành ngồi xuống, nhìn cả hai và nói: “Mộc nhĩ có thể phơi khô, khô rồi thì không lo ẩm mốc nữa. Khi nào muốn ăn chỉ cần ngâm nước. Nhưng vì khô mất nước nên giá phải điều chỉnh chút, đảm bảo giá mộc nhĩ sau khi ngâm vẫn tương đương như trước đây.”
Vương Nhị Trụ nghe xong, mắt sáng bừng, vui mừng đập tay xuống đùi: “Phụ thân, người đúng là phụ thân của con mà!”
Vương lão đầu đánh Nhị Trụ một cái: “Nói nhảm, ta không là phụ thân của ngươi thì là ai!”
Liễu Cẩm Nhu thấy cảnh đó không nhịn được mà bật cười khúc khích. Lúc này Vương lão đầu mới nhớ ra là có người ngoài ở đó, lão cười ngượng ngùng: “Ta phải vào trông Noãn Noãn, lỡ đâu nó ngã khỏi giường thì sao?” Dáng lão quay lưng có chút vội vàng như muốn tránh mặt.
Mọi người bên ngoài nhìn thấy liền phá lên cười.
Noãn Noãn nghĩ thầm: Chẳng cần thiết đến vậy đâu gia gia, cháu mà ngã khỏi giường thì còn lâu nhé!