“Người đâu rồi?” Giọng nói vọng lại từ chiếc mặt nạ, nghe trống rỗng nhưng không khó để nhận ra, chủ nhân của giọng nói này đang vô cùng tức giận.
“…”
“Không nói gì? Nghĩa là đã để mất dấu rồi phải không?”
“Chủ tử, thuộc hạ làm việc thất trách.”
Người áo đen im lặng một lúc lâu, cuối cùng nghe thấy giọng nói từ trên cao truyền xuống: “Xuống đi, cử người đuổi theo cho ta!”
Khi bước ra khỏi cửa, người áo đen mới nhận ra áo mình đã ướt đẫm mồ hôi. Lần này, hắn coi như thoát hiểm một phen! Nhưng sao lại mất dấu được? Phải biết, đối phương đang bị thương nặng, chẳng lẽ…
Nghĩ đến điều gì đó, người áo đen vội vã rời đi.
…
Mộ Tử Hạo dẫn Vương Noãn Noãn ngồi luyện chữ một lúc, chợt nhận ra tiểu nha đầu cứ vểnh tai nghe tiếng đọc sách của các ca ca trong nhà.
Mộ Tử Hạo động lòng, bèn dắt Noãn Noãn đến căn phòng mà Vương gia dọn ra làm nơi học, còn chu đáo mang theo hai cái ghế nhỏ. Hai bóng dáng nhỏ xíu, mỗi người ngồi một ghế.
“Muội muội, muội cũng đến học à?” Vương Thắng Ý hạ giọng, giả vờ hỏi nhỏ Noãn Noãn, nhưng thực ra phòng học nhỏ như vậy, ai cũng nghe thấy.
Vương Thiết Trụ liếc mắt nhìn Thắng Ý: “Thắng Ý, hôm nay sao chép lại sách một lần, mai đưa cho ta.”
Nói xong Vương Thiết Trụ lại nhìn hai hài tử ngồi ngoài cửa, rốt cuộc cũng không nói gì, ngầm đồng ý cho cả hai cùng nghe giảng.
Nghe xong lời tam thúc, mặt mày Thắng Ý ủ rũ nhưng chỉ dám bĩu môi mà không nói gì. Vương Noãn Noãn thấy nhị ca thì én cười khúc khích.
Tiểu nha đầu nhìn qua đại ca và tiểu ca đang ngồi nghiêm chỉnh, cảm thấy đúng là dáng vẻ học hành tử tế, còn nhị ca là tấm gương …tiêu cực.
Mộ Tử Hạo nghe Vương Thiết Trụ giảng bài mà không khỏi ngạc nhiên. Hắn không ngờ ở một thôn nhỏ như vậy lại có người có học vấn cao như thế.
Theo lý mà nói, trình độ như vậy ít nhất cũng phải là tú tài, nhưng nhìn người này chỉ mặc một bộ áo vải giản dị.
Tuy Vương Thiết Trụ có kiến thức nhất định, Mộ Tử Hạo hiểu rằng nếu muốn ba huynh đệ Vương gia có tương lai xa hơn, việc đến thư viện chính quy là điều không thể thiếu và càng sớm càng tốt. Hắn định đợi Vương Thiết Trụ giảng bài xong sẽ chỉ bảo sơ qua một chút, hy vọng có thể nhanh chóng cho các tiểu đệ đến trường học tử tế, so với kiểu học tự phát sẽ tốt hơn rất nhiều.
Vương Noãn Noãn ngồi bên chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng lại dùng cành cây trong tay viết viết xuống đất. Thấy cảnh ấy, Mộ Tử Hạo có chút khó chịu, chỉ là giờ hắn không tiện lộ diện trước người ngoài.
Buổi chiều, khi hai người quay lại học, họ phát hiện trong căn phòng nhỏ đã có thêm hai cái bàn, trên bàn cũng có bày bút mực, giấy và nghiên mực. Vương Noãn Noãn rất vui, tiểu nha đầu mong muốn kiếp này mình sẽ trở thành một người uyên bác đầy tri thức. Mộ Tử Hạo thì không có cảm giác gì đặc biệt, chỉ là thấy Noãn Noãn vui như vậy, chút khó chịu trong lòng hắn cũng tan biến.
Mộ Tử Hạo bỗng nghĩ, có lẽ những ngày tháng như vậy trôi qua cũng thật tốt.
-
Mộ Tử Hạo cùng với ba huynh đệ Vương gia và Vương Noãn Noãn, mấy người trong Vương gia vui chơi không ngừng. Tuy vậy, việc học vẫn không hề bị lơ là. Vương Thiết Trụ nhận ra từ khi Mộ Tử Hạo và Noãn Noãn đến nghe giảng, ai nấy đều hào hứng học hơn hẳn. Bài tập sau giờ học cũng được hoàn thành rất nghiêm túc, không còn qua loa như trước nữa.
Đặc biệt là Mộ Tử Hạo, thành tích học quả thực vượt quá trình độ cùng lứa. Hơn nữa, nét chữ của Mộ Tử Hạo rất có phong thái, đây không phải là kết quả của việc luyện trong ngày một ngày hai, mà là phải theo đuổi thư pháp từ nhỏ, cộng thêm phong cách cá nhân mới có thể viết đẹp như vậy.
Vương Thiết Trụ không khỏi kinh ngạc, bởi vì những điều mà Mộ Tử Hạo thể hiện thực sự vượt quá khả năng của gia đình nhỏ này.
Vì chuyện này mà hắn đã lén gặp riêng Mộ Tử Hạo, hy vọng có thể biết thêm điều gì đó.
Nhưng chẳng hỏi được gì lại còn bị ám chỉ cảnh cáo một phen, kèm theo một lời hứa: dù bản thân có chuyện gì cũng sẽ xử lý gọn gàng, không liên lụy đến Vương gia.
Tuy Vương Thiết Trụ không hoàn toàn tin tưởng, nhưng cũng không còn cách nào khác. Dù sao, người cũng đã cứu rồi. Chẳng lẽ giờ lại đâm thêm hai nhát rồi vứt ra ngoài cho tự sinh tự diệt?
Chuyện này đừng nói Vương gia không làm được, dù hắn có muốn làm thì cũng bị phụ thân đánh cho một trận, vứt ra sau núi.
Đương nhiên, chuyện này Vương Thiết Trụ cũng đã bàn với Vương lão đầu, nhưng lão chỉ xua tay mà không nói gì.
Vương Thiết Trụ tưởng phụ thân hắn đã có cách xử lý, nhưng thật ra Vương lão đầu chẳng có cách nào, lão đã làm hết sức mình.
Còn lại, chỉ đành phó mặc cho trời định.
…
Thời gian trôi qua từng ngày, vết thương của Mộ Tử Hạo dần dần lành lại. Đúng lúc đến mùa thu hoạch, mọi người ở Vương gia đã dậy từ sớm.
Mộ Tử Hạo phát hiện ban ngày trong nhà chỉ có Vương lão thái, hắn và Noãn Noãn, mọi người còn lại đều ra đồng gặt hái.
Nhân lúc không ai để ý, hắn giả dạng một chút, đi ra đồng xem mọi người thu hoạch, thật là một cảnh tượng hùng vĩ. Những bông lúa trĩu nặng vàng rực, đẹp đến vô cùng.
Mọi người làm việc rộn ràng, tay chân không ngừng, miệng cũng không ngớt trò chuyện, lúc thì nói chuyện về người góa phụ ở thôn Đông Khẩu, lúc thì bàn tán về việc mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu ở thôn Tây Khẩu.
Cứ như thể chẳng có chuyện gì là họ không thể bàn tới. Mọi người dường như đã tích góp bao nhiêu câu chuyện, chờ dịp thu hoạch lúa mới đem ra kể hết, cả thôn Bảo Phúc bỗng chốc náo nhiệt, vàng rực khắp nơi.
Thỉnh thoảng Vương Noãn Noãn sẽ theo Vương lão thái ra đồng đưa cơm, còn Mộ Tử Hạo phải ở nhà.
Nhưng vì ai cũng bận rộn vụ mùa, Mộ Tử Hạo có thời gian sẽ đi dạo lên núi phía sau. Vương lão thái nhận ra rằng, mỗi lần Mộ Tử Hạo lên núi là đều có thu hoạch, lúc thì bắt được hai con thỏ rừng, khi thì một con hươu, có lúc là vài con gà rừng.
Chẳng bao giờ hắn về tay không.
Vương lão thái vô cùng vui mừng, đây đúng là cơ hội tốt để cải thiện bữa ăn cho cả nhà.
Dù rằng nhà hiện không thiếu thịt, nhưng được ăn thịt rừng mỗi ngày vẫn là điều vô cùng tuyệt vời.