Dường như Vương Noãn Noãn cảm giác được ai đó đang nhìn mình, nàng ngoái đầu nhìn lại nhưng không phát hiện điều gì. Nghĩ đến trong nhà vẫn còn Quyền thúc và Tiểu Vũ, nàng tự nhủ rằng mình cảm giác sai, liền gạt bỏ ý nghĩ ấy.
Hôm nay nàng quyết định ở nhà vui vẻ bầu bạn với tổ phụ mẫu, những việc khác để sau hẵng tính.
Người ngoài tường suýt chút nữa bị phát hiện, nhưng nhanh chóng nép mình, mấy lần nhún người đã xa rời nơi ấy.
Dưới gốc cây ngoài thành, Hứa Quyền theo dấu ký hiệu mà hắn để lại, cũng lập tức chạy đến.
Thấy người trước mắt, Hứa Quyền kinh hãi: “Thiếu chủ, sao người lại tới đây?”
Ban đầu hắn nghĩ chỉ có người bên cạnh thiếu chủ tới, không ngờ thiếu chủ lại đích thân giá lâm.
Hứa Quyền định hành lễ, nhưng Mộ Tử Hạo chỉ khẽ đưa tay hư đỡ, tỏ ý miễn lễ.
Mộ Tử Hạo mở lời: “Đã đến lúc thu lưới. Lần này, ta đến để đón hắn ra.”
Hứa Quyền thoáng ngạc nhiên: “Mới vài năm thôi ư? Mọi thứ đã sẵn sàng rồi sao?”
Mộ Tử Hạo khẽ gật đầu: “Vạn sự chu toàn, chỉ chờ gió đông.”
Hứa Quyền nghe thế cũng an lòng, thiếu chủ tuy trẻ tuổi nhưng làm việc luôn cẩn trọng. Đã nói vậy, hẳn sẽ không có vấn đề gì lớn.
Hắn liền chuyển sang chuyện khác: “Hôm qua tiểu thư còn hỏi ta, thiếu chủ có khỏe không.”
Nghe thấy Vương Noãn Noãn nhắc đến mình, thần sắc Mộ Tử Hạo dịu lại: “Ngươi trả lời thế nào?”
Hứa Quyền nhìn vị thiếu chủ trước mặt, khẽ nhếch môi: “Ta chỉ nói thiếu chủ mọi sự an khang, ngoài ra cũng không tiện nói nhiều.”
Mộ Tử Hạo gật đầu: “Nhanh thôi, chúng ta sẽ sớm gặp lại.”
Hứa Quyền muốn khuyên nhủ đôi lời, nhưng nghĩ thiếu chủ đã chuẩn bị chu toàn, hẳn không cần mình lắm lời.
Mộ Tử Hạo nói tiếp, giọng điềm tĩnh: “Ngươi đi đi. Đừng để ai biết ngươi từng gặp ta. Ta cũng phải lập tức rời đi, dừng lại lâu ắt sinh biến.”
Hứa Quyền cúi đầu nhận lệnh, chẳng nói thêm lời nào, lẳng lặng quay về theo lối cũ.
Nhưng Mộ Tử Hạo cùng Hứa Quyền chẳng ngờ rằng, lời nói “sớm gặp lại” lại thành hiện thực nhanh đến thế…
-
Thoắt cái, đã đến ngày Vương Thắng Ý và Vương Thắng Mãn vào trường thi. Cả nhà tiễn hai huynh đệ vào cổng trường, rồi lại quay về nhà.
Vương Noãn Noãn ngồi bên bàn, vừa xem sổ sách, vừa thi thoảng ngẩng đầu trò chuyện cùng tổ phụ, tổ mẫu.
Chẳng bao lâu sau, nàng nhận ra tổ mẫu có chút bất an, lúc nào cũng đứng lên đi qua đi lại.
Nàng hiểu rõ trong lòng, biết rằng tổ mẫu đang lo lắng cho hai vị ca ca.
Lại nhìn tổ phụ, tuy lão có vẻ điềm nhiên, nhưng từ việc nhầm lẫn bỏ vỏ hạt vào miệng còn nhân thì ném lên bàn cũng đủ hiểu tâm trí tổ phụ chẳng yên.
Tình trạng này kéo dài cho đến khi kỳ thi kết thúc.
Trái lại, Vương Noãn Noãn thấy các huynh đệ trong nhà lại thản nhiên, ăn uống vui chơi không chút bận lòng, nhất là nhị ca, cứ như ngựa hoang thoát cương, ngày ngày đùa nghịch.
Tổ phụ vẫn còn đỡ, dù sao người cũng từng trải qua không ít sự đời, chỉ là thỉnh thoảng có chút ngẩn ngơ.
Tổ mẫu thì không được tốt như vậy, mấy ngày nay đã gầy đi rõ rệt. Trước khi kỳ thi kết thúc, bà lo lắng không biết bọn họ ở trong trường thi có quen thuộc hay không; sau khi thi xong, lại bận tâm về thành tích, thực sự là hao tâm tổn sức.
Dù rằng hai ca ca sau khi thi xong đều trấn an mọi người, nhưng bảng vàng chưa công bố, rốt cuộc vẫn chưa có kết luận cuối cùng.
Giữa lúc Vương Thắng Ý thì vui sướng tung tăng và Vương lão thái thấp thỏm không yên, kết quả cuối cùng cũng đã có.
Từ sớm Vương Noãn Noãn đã nhờ Quyền thúc phái người chờ ở nơi dán bảng, để ngay khi có kết quả liền biết đầu tiên, cũng để hai vị lão nhân trong nhà yên lòng.
Vương lão thái đứng ngồi không yên, bà ngẩng đầu nhìn hai tôn tử vẫn điềm tĩnh, bỗng nhiên cảm thấy mình cũng nên bình tĩnh hơn. Tôn tử chỉ mới thi Tú tài, tương lai Thắng Mãn còn muốn đạt Trạng nguyên kia mà!
Tương lai bà là tổ mẫu của Trạng nguyên, há có thể để một cái danh hiệu Tú tài nhỏ nhoi làm khiếp sợ? Nghĩ đến đây, bà thở sâu một hơi, an tọa trên ghế.
Vương Noãn Noãn ngạc nhiên nhìn vị tiểu lão thái nhà mình, thầm nghĩ mấy ngày vừa rồi bà luôn lo lắng không yên, sao hôm nay bà lại trở nên điềm nhiên đến thế.
Đúng lúc ấy, Ám Thập từ xa hớt hải chạy về, vừa chạy vừa la: “Đỗ rồi! Đỗ rồi!”
Vương lão thái nghe vậy, hét lớn: “Ôi trời ơi, hù chết lão bà tử ta rồi!”
Vương Noãn Noãn vội hỏi: “Ám Thập, cả hai đều đỗ phải không?”
Ám Thập cười rạng rỡ gật đầu: “Tiểu thiếu gia đứng đầu bảng, còn nhị thiếu gia cũng xếp hạng khá cao, tầm vị trí ở giữa, cụ thể thì ta chưa đếm hết mà vội về báo tin.”
Vương Noãn Noãn vui mừng, cầm lấy túi bạc từ tay Tiểu Vũ đưa cho Ám Thập: “Hay lắm! Đây là tiền thưởng, ngươi cầm lấy.”
Ám Thập vui vẻ nhưng vẫn nói: “Việc nhà mình thôi mà, ta làm là bổn phận cần thưởng gì chứ!”
Vương Noãn Noãn cười đáp: “Hôm nay khác. Ngày vui mà, người dính chuyện vui đều được thưởng. Của ngươi là hậu hĩnh nhất, cầm đi.”
Ám Thập hớn hở cầm lấy túi tiền, hắn xoay người đứng ra phía sau.
Không lâu sau, người báo hỷ của quan phủ cũng tới, Vương Noãn Noãn đoán rằng đây là người đến báo cho tiểu ca, vì thường thì họ báo theo thứ tự, trước là tiểu ca, sau đó mới đến nhị ca.
Người báo tin mở miệng đầy lời hay ý đẹp: “Chà, Vương tú tài đúng là nhân trung long phượng, nhiều người như vậy mà ngài vẫn đứng đầu bảng vàng, thật là khó lường, tương lai thành trạng nguyên chỉ là chuyện sớm muộn!”
Người ấy vừa đi không lâu, lại có người khác đến báo tin nhị ca đỗ đạt. Vương Noãn Noãn cũng khách khí cảm tạ, theo lệ đưa hồng bao.
Hàng xóm láng giềng nghe tin, cũng tụ tập lại chúc mừng:
“Ôi chao, nhà mới chuyển đến này thật lợi hại, có đến hai Tú tài!”
“Đúng vậy, nghe nói còn có một người đỗ đầu bảng!”
“Nhìn con cháu nhà họ kìa, đứa nào đứa nấy mày thanh mắt tú, ngay cả cô nương trong nhà cũng xinh đẹp xuất sắc như vậy.”
Lão thái thái nghe mọi người bàn tán, giống như một con gà trống vừa thắng trận, ngẩng đầu, ưỡn ngực, bước qua lại trước mặt mọi người vài vòng.
Tới khi tận hưởng đủ sự chú ý, bà mới vui vẻ cùng mọi người trở lại viện.
Vừa bước vào sân, đã nghe Vương Thắng Ý reo lên: “Cuối cùng ta cũng có thể buôn bán rồi! Không cần học hành nữa!”
Bốp!
Một tiếng động vang dội, Vương lão đầu đá cho hắn một cái ngã sóng soài.
“Hừ, ngươi mà xứng làm tú tài công? Xem lại cái dáng vẻ kia của ngươi đi!”
Vương Thắng Ý bò dậy, mặt mày ngẩng cao: “Phải! Tú tài đại nhân chính là ta đây!”
Cả nhà bật cười nghiêng ngả.
Vương Noãn Noãn nhìn mọi người vui vẻ, quay sang bảo Tiểu Vũ: “Bảo dưới bếp chuẩn bị, hôm nay chúng ta nướng thịt mừng tiệc!”
Đêm đó, cả nhà náo nhiệt đến khi trăng treo cao mới tản về nghỉ ngơi.
Điều hiếm thấy là hại vị lão nhân cũng cùng hòa chung niềm vui từ đầu đến cuối.
Vương Noãn Noãn sau khi rửa mặt, ngồi bên cửa sổ nhìn ánh trăng sáng, trong lòng không khỏi nhớ đến người trong mộng.
Ca ca đã có con đường riêng, còn chàng thì sao? Giờ này chàng ở nơi đâu?
Những năm qua, liệu chàng có quên ta chăng? Hay cũng như ta, ngày đêm mong nhớ?