Thực ra, Mộ Tử Hạo đã tỉnh từ lâu. Buổi sáng hắn có thói quen luyện quyền, tuy bây giờ bị thương nhưng giờ giấc dậy sớm đã ăn sâu vào cốt tủy, chỉ vì mới tới đây ngày đầu tiên nên hắn muốn làm quen với sinh hoạt của mọi người.
Vậy nên, hắn cứ nằm trong chăn, nhắm mắt suy nghĩ. Khi nghe thấy người bên cạnh thức dậy, hắn cũng định dậy theo, nhưng không ngờ tiểu nha đầu lại dậy trước cả hắn.
Điều khiến hắn bất ngờ hơn là ánh mắt nóng bỏng của nàng khi nhìn chằm chằm khiến hắn có chút không tự nhiên. Đừng nói là lúc hắn vẫn còn thức, ngay cả khi đang ngủ, bị một ánh mắt như vậy nhìn mãi cũng tỉnh ngay.
Mộ Tử Hạo định mở mắt, nhưng đột nhiên cảm thấy ngón tay bé nhỏ đang chạm vào mặt. Không đúng, như thể nàng đang phác họa các đường nét khuôn mặt. Bàn tay nhỏ nóng hổi, mềm mại, chạm vào khiến mặt hắn ngứa ngáy.
Cuối cùng, Mộ Tử Hạo không nhịn được nữa, hắn khẽ mở mắt. Bàn tay nghịch ngợm của Vương Noãn Noãn khựng lại, có chút ngại ngùng, nhưng ngay sau đó, ánh mắt nàng lại bị thu hút bởi đôi mắt sáng ngời của tiểu ca ca.
Vương Noãn Noãn thầm nghĩ trong lòng, đúng là đẹp trai thật. Có lẽ vì mới ngủ dậy, đôi mắt của hắn thiếu đi vẻ lạnh lùng và xa cách ban ngày, ngược lại có chút ngây ngô, lông mi dài khẽ nhấp nháy theo từng cái chớp mắt.
Vương Noãn Noãn nuốt nước bọt, đột nhiên làm một việc khiến cả nàng và Mộ Tử Hạo đều kinh ngạc. Tiểu nha đầu chu đôi môi nhỏ, hôn nhẹ lên mắt Mộ Tử Hạo.
Đến khi tỉnh táo lại, mặt Vương Noãn Noãn đỏ bừng, nàng lập tức quay người chui vào chăn, cuộn mình kín mít.
Mộ Tử Hạo cũng ngơ ngác, dù hắn bị thương nhưng chỉ cần muốn tránh là tránh được, chỉ là không ngờ tiểu nha đầu lại to gan đến vậy, dám hôn hắn. Khi hắn phản ứng lại thì đã bị hôn rồi.
Mặt Mộ Tử Hạo cũng thoáng ửng hồng. Dù tiểu nha đầu còn nhỏ, nhưng dù sao cũng là một nữ tử! Hắn lớn đến vậy, ngay cả mẫu thân còn chưa hôn hắn lần nào!
Sau khi bình tĩnh lại, hắn nhìn tiểu nha đầu cuộn mình trong chăn, khoé môi khẽ nhếch lên.
Mộ Tử Hạo đứng dậy, mặc đồ và ra ngoài sân để luyện quyền. Vừa đặt tư thế, hắn nghĩ lại rồi quay người ra sau nhà để luyện quyền.
Trong nhà, Vương Noãn Noãn nghe thấy người đi ra ngoài, đợi một lúc xác nhận không có ai mới thò đầu ra, thở phì phò vài hơi. Chỉ có điều, mặt nàng càng đỏ hơn, lần này là do nín thở.
Vương Noãn Noãn dậy, tự chuẩn bị rồi nhanh chóng chạy ra sân rửa mặt. Từ khi có thể tự đi được, Noãn Noãn kiên trì mỗi ngày dùng muối đánh răng, sợ rằng răng của mình không trắng.
Noãn Noãn vừa vệ sinh buổi sáng vừa mở to mắt tìm kiếm Mộ Tử Hạo.
Rửa mặt xong, Vương Noãn Noãn thấy hắn đi từ sau nhà trở về, nàng vội thu lại ánh mắt, giả vờ chăm chú với cái chậu trước mặt. Chỉ là, nàng đã quá tự tin về chiều cao và sức của mình, cầm chậu mà suýt nữa tự úp cả người vào.
Mộ Tử Hạo thấy vậy không khỏi mỉm cười, nhanh chóng bước tới cầm chậu giúp tiểu nha đầu rồi bắt đầu rửa mặt.
Ban đầu Vương Noãn Noãn còn ngại, nhưng nghĩ lại, mình chỉ là một đứa bé, có gì phải ngại đâu!
Thế là nàng liền nở nụ cười tươi rói, nhe răng chào Mộ Tử Hạo: “Ca ca, chào buổi sáng!”
Mộ Tử Hạo gật đầu, rồi tiếp tục rửa mặt. Vương Noãn Noãn nhắn cái mũi nhỏ, quay người đi vào nhà chính chuẩn bị ăn sáng.
Mọi khi bữa sáng đều bày ở sân, hôm nay bày ở nhà chính. Dù mọi người phát hiện ra nhưng không ai hỏi gì.
“Lão nhị, hôm nay lên trấn mua ít thuốc, mua cái loại thuốc đắp ngoại thương lần trước ta bị ngã ấy, còn thuốc uống…”
Vương lão đầu dừng lại, thuốc uống không thể tùy tiện dùng, uống sai sẽ nguy hiểm.
Mộ Tử Hạo nghe vậy, ngẩng lên nhìn lão: “Vương gia gia, lát nữa ăn xong cháu sẽ nói với nhị thúc vài vị thuốc, ngài mua giúp cháu là được.”
Vương lão đầu nhìn Mộ Tử Hạo, lão không hỏi thêm chỉ gật đầu.
Cả nhà không nói gì thêm, sau khi cơm nước xong, Vương Nhị Trụ đi tới bên Mộ Tử Hạo, hắn báo vài vị thuốc và liều lượng, sau đó nói: “Nhị thúc, nếu đại phu hỏi mua để làm gì, thúc cứ nói nhà có người bị cảm nên mua về uống.”
Vương Nhị Trụ gật đầu, hắn cũng không hỏi nhiều mà chỉ có chút thắc mắc, tại sao hài tử này lại gọi hắn là nhị thúc, sao lại theo cách gọi của Noãn nha đầu vậy?
Chỉ là, Vương Nhị Trụ nhìn qua tiểu nha đầu nhà mình, chỉ nghĩ bản thân nghĩ quá nhiều. Noãn nha đầu mới hai tuổi, còn quá nhỏ, sao có thể được. Nghĩ xong, hắn liền lắc đầu thật mạnh, như thể muốn đẩy lùi ý nghĩ viển vông ra khỏi đầu.
Sau khi Vương Nhị Trụ rời đi, Vương Đại Trụ và Chương Tú Nhi đi lên núi sau để xem thảo dược. Triệu Thụ Cầm ở nhà may quần áo, Vương Thiết Trụ tiếp tục dạy vỡ lòng cho a hài tử trẻ trong nhà.
Tiền Cẩm Bình thì dọn dẹp các ngóc ngách trong nhà cùng với Vương lão thái, chỉnh đốn lại vườn rau trong sân.
Mọi khi Vương Noãn Noãn sẽ theo tổ phụ ra ngoài dạo chơi, nhưng hôm nay khi lão ra ngoài, tiểu nha đầu lại từ chối vì muốn ở nhà với ca ca, kẻo ca ca buồn.
Vậy nên, Vương Noãn Noãn giờ đang cùng Mộ Tử Hạo mắt to trừng mắt nhỏ.
Vương Noãn Noãn nghĩ ngợi, à, có rồi!
Tay nhỏ vỗ vào trán: “Mộc Bạch ca ca, ngươi biết viết chữ không?”
Mộ Tử Hạo gật đầu, không hiểu tiểu nha đầu định làm gì. Chắc là không phải viết chữ, tay nàng thế này, cầm bút còn khó nữa là.
Ai ngờ, ngay sau đó Noãn Noãn lại nói: “ Mộc Bạch ca ca, ngươi dạy ta viết chữ đi! Ta còn không biết tên mình viết thế nào!”
Mộ Tử Hạo hơi do dự, rồi nói: “Có lẽ muội không cầm được bút đâu.”
Vương Noãn Noãn nhìn tay mình, lập tức cảm thấy thất vọng, mặt xịu xuống ngay tức thì.
Nhìn thấy tiểu nha đầu không vui, Mộ Tử Hạo mím môi, sau đó bước ra ngoài.
Vương Noãn Noãn tự hỏi: Ở cùng ta khó chịu đến vậy sao!
Nhưng rồi nàng thấy Mộ Tử Hạo quay lại, hắn nắm lấy tay nàng, dẫn nàng ra sân sau.
Nhìn Mộ Tử Hạo nhặt lấy một cành cây mảnh, Vương Noãn Noãn liền nhoẻn cười, hóa ra hắn định dùng cành cây để dạy viết chữ.
Vương Noãn Noãn ngoan ngoãn cầm cành cây theo cách Mộ Tử Hạo hướng dẫn, rồi hắn từ từ nắm tay nàng, dạy nàng viết chữ lên mặt đất.
Noãn Noãn cảm nhận được nhiệt độ từ mu bàn tay Mộ Tử Hạo, nàng cảm giác được vết chai nhẹ cọ vào tay. Hóa ra, tay Mộc Bạch ca ca còn có cả vết chai, là do luyện võ sao?
Khi đang mơ màng, giọng của Mộ Tử Hạo vang lên bên tai: “Đây là tên của muội.”
Vương Noãn Noãn nhìn ba chữ lớn trên mặt đất: Vương Noãn Noãn.
Trong lòng tiểu nha đầu cảm thấy rất phấn khởi, chữ viết thời này có phần giống với chữ hiện đại, nhưng phức tạp hơn nhiều. Nếu không có Mộ Bạch dạy nàng nhận biết và viết chữ, có lẽ nàng sẽ thành người mù chữ trong thời đại này.
Vương Noãn Noãn chớp mắt, rồi cất tiếng hỏi: “Mộc Bạch ca ca, tên của huynh viết thế y?”
Mộ Tử Hạo ngưng một chút, rồi nắm tay tiểu nha đầu viết hai chữ “Mộc Bạch” trên mặt đất.
Vương Noãn Noãn vui mừng reo lên, nhìn thấy một bên là tên mình, một bên là tên của Mộ Bạch ca ca, nàng liền dùng cành cây trong tay vẽ một trái tim lớn ở giữa hai cái tên.
Mộ Tử Hạo hơi nhướn mày, không hiểu điều này có ý nghĩa gì, chỉ hơi bối rối nhìn về phía Vương Noãn Noãn.
Vương Noãn Noãn cười ngây ngô chứ không giải thích gì, nhưng Mộ Tử Hạo có thể cảm nhận được nha đầu trước mắt đang vô cùng vui vẻ.