"Mua giá rẻ trên mạng, tớ lại không dùng." Lí Minh nói ra chân tướng, Mạch Đinh nhìn bìa quyển truyện, là hai người đàn ông lõa thân trên ôm nhau, cậu đem sách ném cho Lí Minh: "Tớ cũng không cần."
"Xem trước rồi hãy kết luận." Lí Minh khuyên nhủ, Mạch Đinh ngã lên sofa, vươn tay ra: "Dù sao hôm nay cũng không có việc làm, xem thì xem." Lí Minh lại đem đặt lên tay cậu.
Hôm nay Mạch Đinh buồn chán đến nhà Lí Minh chơi, sau khi đến thì phát hiện càng buồn chán, thế là Lí Minh nhớ đến cuốn truyện đặt trong góc bám đầy bụi.
Mạch Đinh nhanh chóng lật mười mấy trang thì hỏi Lí Minh đang chơi game: "Tớ thấy tiểu thụ trong này mặc đồ nữ thì mê hoặc điên đảo tiểu công, thật sự có thể có chuyện này?" Lí Minh thoát game: "Cũng có đàn ông thích mặc đồ nữ rất bổ mắt, tớ tìm cậu xem."
"Nhưng cũng là thiểu số mà, đa số đàn ông mặc nữ phục rất là kỳ quái." Cậu nói là suy nghĩ bản thân, ngay cả Phạm Thiếu Quân ở trong văn phòng tiếp xúc gần gũi với phụ nữ nhất, cậu cũng không tưởng tượng ra được anh ta mặc nữ phục có hiệu quả kinh người. Lí Minh đem màn hình máy tính xoay qua cho Mạch Đinh: "Cậu xem đi." Mạch Đinh vừa nói rất ít khi nhìn thấy hình trên màn hình, không khép được miệng, vội vàng nhào qua.
"Đây là nam?" nam sinh trên hình tóc rất dài, mặc quần ngắn và dây đeo tất rất gợi cảm, làn da mềm mịn, dung mạo thanh tú, thân hình chữ S, chân thon mãnh, một chút cũng không kém phụ nữ, nói chính xác hơn thì, ai cũng không tin cậu ta là con trai. Lí Minh lại tìm ra nhiều hình hơn: "Bị dọa chưa hả."
"Không chỉ bị dọa, mà còn rất bội phục."
"Cậu có muốn thử hay không, có khi sẽ mê hoặc An Tử Yến xoay vòng vòng." Đề nghị của Lí Minh không có hấp dẫn được Mạch Đinh, Mạch Đinh hai tay bắt chéo đưa ra: "Tớ không có loại mê lực đó, không cần thử cũng biết được, đừng nói An Tử Yến không bị mê hoặc xoay vòng vòng, tớ chỉ cần tưởng tượng một chút bộ dáng bản thân mặc váy nữ là muốn ói." Mạch Đinh cầm sách lên đặt trở lại vị trí trong góc ban đầu của nó: "Sách cũng nên trả lại cậu, không thích hợp lắm với tớ."
"Tình tiết nam mặc đồ nữ trong truyện BL cũng không ít, cậu xem nhiều chút sẽ quen."
"Không được, không được." Mạch Đinh cứ lắc đầu: "Có vài tình tiết chỉ thích hợp xảy ra trong truyện, người thật mặc đồ nội y nữ đối với tớ mà nói là khẩu vị quá nặng." Lí Minh vỗ vỗ vai cậu: "Phải học hỏi tiếp nhận sự vật mới, lỡ như An Tử Yến thích con đường này thì sao."
"Tớ làm gì phải thỏa mãn sở thích anh ấy!"
"Cứng miệng đi, tôi thấy nếu như anh ta nói thích, cậu tuyệt đối sẽ dao động."
"Thôi ngưng, bây giờ mấy giờ rồi?"
"Hơn năm giờ."
"Tiêu rồi, tôi phải về nhà nấu cơm." Mạch Đinh cái gì cũng không nói liền chạy.
Vừa đến nhà đẩy cửa ra, Mạch Đinh liền hỏi An Tử Yến đang ngủ trên sofa: "An Tử Yến, anh thích em mặc đồ nữ không?" An Tử Yến đối với Mạch Đinh có lúc sẽ đột nhiên đưa ra câu hỏi kinh người đã quen, anh chầm chậm nói: "Em muôn mặc anh cũng không ngăn cản em."
"Anh trả lời câu hỏi em đàng hoàng, em là đang hỏi anh thích hay không."
"Em hôm nay đã xảy ra chuyện gì." Anh dường như rất không tình nguyện hỏi, Mạch Đinh hứng thú, đang tìm nơi trên sofa có thể dung thân: "Hôm nay em không phải đến nhà Lí Minh chơi sao, sau đó cậu ấy cho em xem một cuốn truyện, anh đoán xem là truyện gì?"
"Em hoặc là một lần nói hết, hoặc là kết thúc nói chuyện."
Mạch Đinh chề môi, dùng lời không âm thanh len lén mắng An Tử Yến sau đó mới tiếp tục: "Là truyện tranh BL, tiểu thụ bên trong mặc đồ nữ sau khi lộ ra vẻ mặt xấu hổ thì tiểu công lập tức thần hồn điên đảo, em vốn dĩ không tin tưởng, nhưng Lí Minh từ trên mạng tìm ra đàn ông giống phụ nữ còn hơn phụ nữ, em liền nghĩ, một người hạ lưu sắc tình giống như anh một lúc thì muốn làm trong xe, một lúc thì muốn làm ở phòng bếp, nói không chừng cũng sẽ có loại hứng thú này, cho nên muốn hỏi anh."
"Nói xong rồi?"
"Nói xong rồi."
"Nói xong rồi thì đi chuẩn bị làm cơm."
"Cứ như vậy? Anh còn chưa trả lời em!"
"Anh nguyện ý nghe em nói chuyện ngu ngốc này đã không tệ rồi."
"Khẳng định anh cũng có loại hứng thú này, chỉ là ngại thừa nhận." Mạch Đinh nhảy xuống sofa, nghe lời đi chuẩn bị làm cơm tối.
Mạch Đinh ăn xong cơm lấy máy tính bảng, sau khi tìm kiếm hình ảnh lại đưa cho An Tử Yến xem: "Anh xem, em không gạt anh đi, phụ nữ cũng sẽ hổ thẹn không thôi." An Tử Yến lười biếng ừ một tiếng, Mạch Đinh đem hình phóng to: "Anh nói đây là trời sinh sao?"
"Em rất có hứng thú?"
"Em hứng thú hơn là suy nghĩ của anh là gì."
"Anh suy nghĩ gì cũng không có."
Mạch Đinh sờ cằm trầm mặc một lúc: "Cũng phải, anh trong lòng chỉ có em cho nên người khác mặc đồ nữ đương nhiên sẽ không có suy nghĩ, nếu đổi thành em mặc đồ nữ hiệu quả sẽ không giống, anh nhất định sẽ hừng hực lửa. Có điều, ngại quá phải để anh thất vọng, anh cho dù có thích, em cũng sẽ không mặc vì anh. Sở thích cá nhân của một người, có vài người thích mặc đồ nữ là bởi vì trong thân thể có phần phụ nữ, trong thân thể em và bề ngoài em đều giống nhau, đều là nam." An Tử Yến đẩy mặt Mạch Đinh: "Còn hừng hực lửa, em đừng nói đổi thành đồ nữ, có đổi lớp da cũng kém quá nhiều."
"Ý gì, lời này của anh có thâm ý khác sao, là muốn nói em đổi thành đồ nữ cũng gióng như đồ nam dễ nhìn sao, tẩy não em, muốn em mặc đồ nữ."
"Anh có chút không thể tiếp nhận sự hiểu lầm này của em."
Mạch Đinh ngã nhào lên sofa, y như cũ sống trong thế giới của mình không thể cứu vớt: "Dù sao không quản anh khuyên em thế nào, em cũng không mặc, anh đừng nói nữa, không mặc chính là không mặc, em có quyền lợi của bản thân." Nhìn bộ dạng Mạch Đinh, An Tử Yến chỉ cảm thấy có chút buồn cười, anh kéo Mạch Đinh đang nằm sấp trên sofa: "Ngồi đàng hoàng cho anh." Mạch Đinh lập tức ngồi đàng hoàng.
"Thích đàn ông giả thành phụ nữ đáng yêu, còn không bằng anh trực tiếp tìm phụ nữ đáng yêu, hà cớ gì phải phiền phức như vậy, em chỉ cần duy trì dáng vẻ này là được rồi." An Tử Yến nói đến đây thì hai tay nựng một bên má Mạch Đinh: "Tóc ngắn ngắn, hầu kết hơi hơi nhô lên, ngực phẳng..." anh chỉ ra tất cả đặc điểm đàn ông trên người Mạch Đinh, nghiêng lên trước hạ thấp giọng bên tai Mạch Đinh: "Cho nên, đừng dùng đồ nữ kêu anh thích, che giấu dáng vẻ của em."
Lần này, thật kỳ lạ, Mạch Đinh không có kiêu ngạo, không có cố ý chuyển chủ đề, chỉ là yên lặng dựa vào bờ vai An Tử Yến, đem môi hình nụ cười in lên áo anh."