Thời gian tan ca hôm nay vừa qua, Mạch Đinh sớm đã lái xe đến trước cửa công ty đợi Quý Mộng, buổi trưa An Tử Yến mới nói chuyện Phó Thúc bọn họ hôm nay sẽ đến, thời gian quá vội vàng, Mạch Đinh không cách nào chuẩn bị trước chỉ có thể ở trong lòng mắng chửi An Tử Yến một trận thống khoái. Mà An Tử Yến bên này vừa ngồi vào xe, liền nhìn thấy trên vô lăng dán rất nhiều giấy ghi nhớ, bên trên là nét chữ của Mạch Đinh, kêu anh về nhà trước dọn dẹp phòng, mỗi một chuyện phải làm đều viết rất rõ ràng. An Tử Yến gỡ hết mấy tờ giấy ghi nhớ xuống, vo thành một cục rồi vứt.
"Giám đốc Quý!" Mạch Đinh vẫy hai tay, giống cảnh tượng đón người ở sân bay. Quý Mộng đi về phía cậu: "Tôi tự lái xe qua." Vệ sĩ Mạch Đinh hăng hái thay cô mở cửa xe: "Vì để biểu đạt thành ý, vẫn là để tôi chở cô qua nhà." Quý Mộng không nói gì nữa, ngồi vào trong xe. Trên đường, Mạch Đinh đều cảm thấy rất căng thẳng, giống tâm tình lúc đi công ty phỏng vấn, cậu muốn tìm chủ để lại lo lắng không tập trung tinh thần sẽ xảy ra sự cố, cứ như vậy xoắn xuýt về đến nhà, đúng lúc, xe Phó Thúc cũng vừa đến.
"Vận mệnh xếp đặt thật trùng hợp! Quả nhiên hai người là một cặp trời sinh!" cậu tán thưởng tình yêu của hai người, căn bản không biết nguyên nhân Phó Thúc luôn né tránh cậu, Phó Thúc rất không có sở trường ứng phó với tính cách và cách nói chuyện của Mạch Đinh.
"Đi lên đi."
Mạch Đinh không ngừng nói lời khách sáo mở cửa nhà ra, ngây ngốc ra, sáng nay dậy quá trễ cho nên tay chân loạn xạ, làm cho trong nhà loạn xà ngầu. rõ ràng đã dặn dò An Tử Yến dọn dẹp đồ đạc rồi, bây giờ tình hình trước mắt so với lúc sáng còn nghiêm trọng hơn, để Phó Thúc và Quý Mộng nhìn thấy cảnh tượng này, đối với Mạch Đinh mà nói giống như sét đánh giữa trời trong, bọn họ sẽ nghĩ thế nào, nhất định sẽ cho rằng mình là một đứa thiểu năng ngay cả nhà cũng không chăm sóc được! cậu quay đầu tỏ vẻ vô cùng có lỗi: "Bình thường nhà chúng tôi rất sạch sẽ, đúng lúc..."
"Thế nào cũng không quan trọng." Quý Mộng đi vào, trực tiếp giẫm qua đồ trên đất, tìm nơi ngồi xuống, Phó Thúc cũng đem túi trong tay đặt lên bàn: "Tiểu Kiệt vẫn luôn gây ra không ít rắc rối cho hai người." Mạch Đinh lắc đầu, nhìn lễ vật trong túi: "Tay không đến là được rồi, còn mang theo dồ, nên nói gây ra phiền phức là tôi mới đúng." Cậu quay sang An Tử Yến: "An Tử Yến! anh không nhìn thấy giấy ghi nhớ trên vô lăng sao?"
"Không nhìn thấy."
"Không có hơi sức cãi với anh." Cậu đổi mặt lại quay sang Phó Thúc: "Tôi thu dọn chút rồi sẽ làm cơm, hai người ngồi trước đi." Mạch Đinh đối với bạn bè khác nhau có cách thức đối xử khác nhau, nếu như bị Chu Cách nhìn thấy dáng vẻ này của cậu, đoán chừng sẽ tức giận đến ngứa răng, Mạch đinh lại chẳng nội thương, Phó Thúc nhiều nhất là giúp An Tử Yến làm chút chuyện, anh ta và Quý Mộng chưa bao giờ nhắc qua mình.
An Tử Yến là một người không phân trường hợp, anh tắt tivi: "Giám đốc Quý, dự toán của bộ phận quan hệ xã hội đã báo lên trên cả tuần rồi, bây giờ bộ phận tài vụ mấy người còn chưa có phản ứng gì."
"Chúng tôi không có phản ứng gì thì đợi tiếp đi."
An Tử Yến xấu bụng cố ý đem Phó Thúc kéo xuống nước: "Anh cũng quản phụ nữ của mình đi." Phó Thúc đáp trả lại: "Bản thân cô ấy tự quản tốt mình." Mạch Đinh đem áo nhặt lên ôm trong lòng không ngừng nháy mắt với An Tử Yến: "Phó Thúc và giám đốc Quý không dễ gì mới đến một lần thì đừng bàn chuyện công nữa."
"Không bàn chuyện công còn có thể bàn cái gì."
"Còn có rất nhiều điều có thể bàn! Thời tiết, sinh nhật, cung hoàng đạo, sở thích..."
Quý Mộng mở tivi lần nữa: "Vậy không bằng bàn chuyện công." Phó Thúc cở áo khoác ngoài ra vén tay áo lên vào phòng bếp mở tủ lạnh, Mạch Đinh vội vàng nói: "Tôi lập tức đi mua thức ăn."
"Không sao, đồ trong tủ lạnh đủ rồi."
"Anh muốn làm cơm? Vậy làm sao được, anh là khách mà."
"Anh đã rất lâu rồi không ăn cơm anh ấy làm, vừa hay, Mạch Đinh em cũng nên học hỏi chút." An Tử Yến nói.
"Anh có dáng vẻ của chủ nhà được không hả?! Nên học hỏi là anh mới đúng đó, anh cũng vào giúp đỡ đi." Cự tuyệt đầu tiên chính là Phó Thúc: "Không cần đâu, tình hình cậu ấy lúc nhỏ lần đầu tiên vào bếp tôi bây giờ cũng vẫn chưa quên được." An Tử Yến không thừa nhận: "Là anh nhớ nhầm rồi." Mạch Đinh phát ra tiếng cười nhạo: "Nhớ nhầm là ai chứ, lúc trước sinh nhật em thì giúp em làm cơm, ngay cả nồi cơm điện cũng không biết dùng làm sao." Đây đại khái là chuyện duy nhất Mạch Đinh có thể coi thường An Tử Yến, có điều giọng điệu cậu ngoại trừ cười nhạo ra còn có khoe mẽ, giống như sợ người khác không biết An Tử Yến vậy mà sẽ vì cậu xuống bếp.
Kết quả, Mạch Đinh trong phòng bếp trở thành trợ thủ của Phó Thúc, Quý Mộng và An Tử Yến ở phòng khách vì chuyện công tác mà không nhượng bộ, cảnh tượng này kém xa tưởng tượng của Mạch Đinh rất nhiều, cậu nghĩ là, bốn người sẽ uống rượu vang, dưới ánh đèn ấm áp là tiếng cười đùa. Chuyện trở thành như vậy cũng không còn cách nào thay đổi, Mạch Đinh chỉ có thể nhìn nahsat cử nhất động của Phó Thúc, đàn ông ở trong bếp cũng có có thể có mùi vị đàn ông như vậy sao, so với trù nghệ, cậu muốn học tập khí chất phát ra trên người Phó Thúc, muốn trở thành kiểu người như An Tử Yến mà cả đời này mình cũng không thể nào, cậu không làm được bộ dạng xấu xa như An Tử Yến, nhưng nếu là Phó Thúc, có lẽ sau vài năm còn có chút khả năng.
Vừa làm cơm xong, Phó Thúc nhận điện thoại, hình như công việc xảy ra chuyện gì đó cần thiết phải qua xử lý, là chuyện công việc nên Mạch Đinh cũng không tiện giữ lại: "Vậy buổi tối tôi đưa giám đốc Quý về nhà." Sau khi đợi Phó Thúc mặc xong áo khoác ngoài, Quý Mộng cũng đứng dậy: "Tôi cũng đi."
"Cô cũng muốn đi sao, lại không có chuyện khác, hay là ăn cơm rồi đi." Mạch Đinh cực lực muốn để Quý Mộng ở lại, Quý Mộng nắm lấy tay Phó Thúc, giọng điệu bình thản: "Tôi là kiểu thích theo người đàn ông của mình." Cô lợi dụng Phó Thúc phải đi cũng tìm lý do để mình cũng đi. Phó Thúc nghiêng mặt nhìn Quý Mộng: "Vì nghe thấy lời này, xem ra sau này sẽ càng bị em lợi dụng nhiều hơn."
Mạch Đinh cực thất vọng, An Tử Yến ngồ trước bàn cơm: "Tuần sau dành ra thời gian rãnh, hai người đều phải vậy."
"Biết rồi." Phó Thúc đi ra đóng cửa, nghe thấy Phó Thúc bọn họ đồng y tuần sau đến, Mạch Đinh cũng ngồi xuống: "Tuần sau em nhất định tốn chút tiền mua đồ ăn ngon tự mình xuống bếp, nếu không, để khách làm cơm, cơm cũng không ăn được đã đi thì ngại lắm." Sau khi cậu ăn một ngụm đồ ăn thì phát ra tiếng kinh ngạc: "Trù nghệ của Phó Thúc đa có thể mở tiệm rồi."
"Em đây là đang chế nhạo anh?"
"Không có! Em là thích anh không biết xuống bếp, em là thích nhìn dáng vẻ của anh ăn món em làm, nếu em nói dối sẽ bị sét đánh." Mạch Đinh nói mấy lời buồn nôn rồi đem miệng kề qua muốn hôn An Tử Yến, An Tử Yến dùng tay che miệng cậu: "Anh không đến trình độ đói mà ăn quàng, đem miệng lau sạch rồi anh sẽ suy nghĩ."
"Ngay cả anh cự tuyệt em thì em cũng rất thích, xấu xa hơn nữa cũng là điều em thích."
"Còn không muốn kết thúc sao?" An Tử Yến gắp một cục thịt nhét vào miệng Mạch Đinh, sau khi Mạch Đinh nuốt xuống, vừa muốn nói chuyện, lại có thứ khác nhét vào miệng.