• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạch Đinh nhìn cô dâu xinh đẹp hỏi: "Tôi trước giờ chưa từng thấy hai người cãi nhau, người yêu bình thường sẽ cãi nhau mà." Chu Cách đắc ý thay Ellen trả lời: "Chúng tôi đương nhiên sẽ cãi nhau, nhưng chúng tôi có một phương pháp rất nhanh làm lành."Mạch Đinh hứng thủ thỉnh giáo: "Phương pháp gì?" Ellen uống ngụm rượu rồi nói: "Chúng tôi ước định vừa bắt đầu cãi nhau thì làm chuyện yêu yêu, sau khi làm xong thì không còn tức giận gì nữa." Mạch Đinh tức giận hét lên: "Xem như tôi chưa hỏi! Con gái đừng nên đem chuyện yêu yêu treo lên miệng!" An Tử Yến bên cạnh dường như rất vừa ý phương pháp này, quay sang MẠch Đinh đề nghị: "Chúng ta cũng ước định đi."

"Em không muốn cùng anh ước định làm chuyện hạ lưu như vậy!!"

Tào Thành Nghị gác lên vai Chu Cách chen vào nói: "Tôi nghe nói người trên miệng càng chân chính, thì bên dưới càng nhiệt tình, cái này gọi là mặt người dạ thú." Mạch Đinh trợn tròn mắt, hy vọng An Tử Yến nói giúp mình vài câu, An Tử Yến nhìn Mạch Đinh: "Anh bây giờ mới biết em là mặt người dạ thú."

"Em không phải!"

"Nhưng bên dưới  em..." Mạch Đinh nhào lên bịt miệng tà ác của An Tử Yến lại: "Đừng nói nữa." An Tử Yến còn ngoan cố vươn đầu lưỡi ra liếm lên ngón tay của Mạch Đinh đang che miệng mình, Mạch Đinh rút tay về, mặt đỏ rực, lại không thể ở trước mặt người khác nói ra, đành phải nhẹ đẩy cánh tay An Tử Yến, để anh cách ra chút. Bạch Tiểu Tư dựa gần An Tử Yến nhỏ tiếng nói: "Tố xem ra vẫn là không chịu chết tâm, anh hay là gọi điện cho Phó Thúc hỏi xem." Ellen cũng gật đầu theo lời của Bạch Tiểu Tư.

"Mấy người quản chuyện gì chứ."

"Bọn em là quan tâm, trái tim anh lạnh lùng như vậy sẽ không hiểu, anh không giúp em liền trói Mạch Mạch lại đem bán cho tiệm ngưu lang Nhật Bản."

"Bán em ấy, cũng không đủ tiền mua vé số."

Mạch Đinh ở bên cạnh đã kìm nén rất lâu: "Tôi còn đứng trước mặt mấy người đó, Tiểu Tư, cô đừng hòng đem tôi đi bán,An Tử Yến, anh nhất định phải ngăn cô ấy bán em đi." An Tử Yến an ủi Mạch Đinh: "Không cần lo lắng, em bán không được đâu."

"Cám ơn, vậy thì em an tâm rồi." Mạch Đinh cắn chặt răng nói.

"Không cần cám ơn." Ellen lên tiếng cắt đứt trò chuyện của hai người: "Yến, cậu lại bất tri bất giác đẩy chủ đề đi xa rồi, IQ của chúng ta và Mạch Đinh không giống nhau, sẽ không bị làm loạn, cậu gọi điện cho..." tiếng đồng hồ lại vang lên lần nữa, cả căn nhà đều chìm trong một mảnh tối đen, xung quanh vang lên tiếng bàn tán lộn xộn. Bạch Tiểu Tư hiếu kỳ nói: "Cúp điện rồi sao, này, Chu Cách, cậu kêu người đi kiểm tra một chút xem." Lời nói vừa vang lên, đèn lại sáng lên, Mạch Đinh dùng ngón tay che mắt, nghe thấy tiếng hét của Ellen, cậu nhìn Ellen, thấy cô bịt miệng lại dáng vẻ kinh sợ, lại nhìn vào nơi theo hướng nhìn của Ellen, chỉ thấy Chu Cách ngực cắm con dao, ngã trên đất, máu đỏ nhuộm áo trắng của anh ta. Mạch Đinh hoảng sợ, nhìn máu vẫn không ngừng chảy ra ngoài, túm chặt tay An Tử Yến: "Mau gọi xe cứu thương!" Tào Thành Nghị quỳ gối xuống, ngón tay đặt trên cổ Chu Cách, rồi lại lắc lắc đầu: "Không được rồi." Mạch Đinh không biết phải phản ứng ra sao, là lúc nãy cúp điện xảy ra chuyện sao, lẽ nào là người thầm yêu Ellen căm ghét Chu Cách, cho nên...

"Hung thủ chắc là ra tay lúc cúp điện, lúc đó một mảnh tối đen, trên người Chu Cách cũng không có mang vật gì có thể phát ra ánh sáng trong bóng tối, cho nên hung thủ không thể nào là các khách mời chúng ta đứng rất xa, tôi nghĩ nói vậy không sai, phạm nhân chắc là người nắm chắc vị trí đứng của Chu Cách và cách cậu ấy rất gần, cũng chính là nói, hung thủ chính là trong đám người chúng ta." Tào Thành Nghị nghiêm túc nói xong, vỗ vỗ tay "Tôi nhớ trong phim người ta diễn như vậy đó."

Bạch Tiểu Tư uống rượu: "Ai biết." An Tố cách bọn họ hơi xa một chút đang nhìn dưới đất: "Máu nhìn ra thật buồn nôn." Mạch Đinh khó cách nào tin tưởng lời mình nghe được trong tai, Ellen đã đau lòng như vậy, bọn họ còn có thể nói ra mấy lời vô tình vô nghĩa như vậy, nhưng vô tình vô nghĩa nhất lại thuộc về chồng mình, anh ấy giẫm lên chân Chu Cách: "Cậu cho rằng mình là đang quay phim sao?"

"Đau đau đau..." Chu Cách ôm chân: "Gì chứ, không vui gì hết, mấy người vậy mà không chịu phối hợp."

"Chỉ có ngốc mới xem loại chuyện ngu ngốc này là thật, mấy người bạn đó của cậu từ lúc cậu nằm trên đất đã bắt đầu tiếp tục uống rượu rồi." Bạch Tiểu Tư nói xong, Mạch Đinh nhớ tới cảnh tượng lúc nãy mình hét to kêu gọi xe cứu thương liền cảm thấy lúng túng, bây giờ đánh chết cậu cũng sẽ không thừa nhận: "Phải rồi, mấy người diễn như vậy, người không có IQ mới tin." Chu Cách mặt đầy buồn chán đứng dậy: "Hiếm khi tôi mua được đạo cụ thật." cậu ta thô lỗ đâm túi đựng máu giả, máu phun lên trên váy cưới màu trắng của Ellen, Mạch Đinh đang tiếc nuối váy cưới, Chu Cách ngẩng đầu nhìn lên lầu hai: "Xem ra đã chuẩn bị sắp xong rồi."

Mạch Đinh cũng ngẩng đầu lên, phát hiện lầu hai có mấy người đứng đó, trong tay bọn họ đều cầm bong bóng cực kỳ to, bong bóng đã thổi to quá lợi hại rồi, bọn họ vẫn như trước bơm đầy hơi vào, Mạch Đinh cảm thấy bong bóng có hơi không đúng, bên trong hình như có chứa gì đó. lúc này, một quả bong bóng nổ, chất lỏng đỏ rực bên trong vung lên đám người bên dưới, có người hét chói tai, Mạch Đinh vẫn chưa phản ứng lại được, bong bóng trên đầu cậu tiếp tục nổ tung, không ngừng vang lên tiếng nổ khiến hiện trường trở thành một biển máu, hôn lễ cũng trở thành phim khủng bố đẫm máu, Chu Cách dương dương tự đắc: "Diễn xuất sứt sẹo là muốn thu hút chú ý của mọi người." âm nhạc vang lên, đèn tối lại, anh ta tiếp nhận cô dâu: "Bảo bối, thời gian khiêu vũ đến rồi, hân hạnh mời em chứ?"

"Đương nhiên." hai người không quan tâm đến tiếng mắng chửi của nhóm Bạch Tiểu Tư, đi đến giữa phòng khiêu vũ, Mạch Đinh dùng cổ tay lau sạch chất lỏng màu đỏ trên mặt, đau lòng nhìn tây trang trên người, mà AN Tố nếu không phải là bị Lí Minh kéo đi, đại khái chắc cũng sẽ trở thành kẻ sát nhân rồi. Mạch Đinh nghiêng đầu, An Tử Yến tận lực tránh đi, nhưng trên mặt và áo vẫn bị văng trúng. Ánh đèn hạ xuống một chút, ghế dài đã bị đẩy đi, người trong phòng hoặc là khiêu vũ, hoặc là đứng sang bên nhường vị trí trống, Bạch Tiểu Tư hạ mình dùng cánh tay chọt chọt ngực Tào Thành Nghị: "Trước mắt đành phải tạm bợ dùng cậu vậy."

"Em không muốn tạm bợ với chị, cùng phụ nữ khiêu vũ em không có hứng thú."

"Đừng có nói nhiều." Bạch Tiểu Tư kéo Tào Thành Nghị đi, để lại Mạch Đinh và An Tử Yến. Mạch Đinh cảm thấy tinh lực của Bạch Tiểu Tư rất dư thừa, cậu với An Tử Yến không phải như lúc mới yêu nữa, làm gì cần phải tìm thời gian ở riêng với nhau, gương mặt của anh ấy mình sớm đã nhìn chán rồi. Mạch ĐInh nhẹ liếc nhìn An Tử Yến, rõ ràng trên áo và mặt đều dính thứ đỏ như máu, nhưng lại không hề cảm thấy xấu hổ, ngược lại càng tăng thêm cảm giác mê người, dường như giống như quỷ hút máu phải dựa vào máu để duy trì vẻ tươi đẹp và thanh xuân trong phim, An Tử Yến rốt cuộc cũng thổi rơi mấy thứ đỏ tươi đó. Có lẽ, lại nhìn một lúc nữa thì sẽ chán thôi, Mạch Đinh đang tự nói với bản thân trong lòng, mà câu này, dường như cậu đã từng nói với bản thân lúc vừa quen biết với An Tử Yến.

Cậu dùng sức lau chất lỏng không biết tên trên mặt để dời đi sự chú ý, trong miệng vẫn không ngừng chỉ trích An Tử Yến: "Anh cách em xa một chút, em muốn xem anh như người lạ." An Tử Yến túm lấy tay phải của Mạch Đinh đang lau mặt, anh nhẹ giương khóe miệng,  Mạch Đinh hốt hoảng giống như nhìn thấy răng nhọn của anh, cậu lắp bắp hỏi: "Đột, đột nhiên làm gì vậy?" An Tử Yến một tay đưa ra sau lưng, hơi hơi nghiêng người: "Vậy có nguyện ý đem máu của em cho người lạ là anh đây không." sau khi nói xong, anh nâng mu bàn tay Mạch Đinh lên, hạ xuống một nụ hôn vừa nhẹ vừa nặng, nụ cười của anh quá xấu xa, máu của Mạch Đinh không nghe theo điều khiển dâng lên theo An Tử Yến, tập trung vào nơi An Tử Yến hôn lên, nếu như An Tử Yến lúc này đem răng nanh của anh cắm vào làn da, vậy mình nhất định sẽ bị anh ấy hút sạch.

"Anh, anh đây là đùa gì hả?" Mạch Đinh sát phong cảnh hỏi.

"Anh đây là đang đùa Mạch Đinh." An Tử Yến sát phong cảnh trả lời.

Mạch Đinh không thể nào tin, bởi vì cậu thật sự bị An Tử Yến đùa được rồi. Nhân lúc Mạch Đinh phát ngốc, An Tử Yến sáp lại gần: "Tiếp theo, em nói anh cắn chỗ nào?"

"Chỗ nào cũng không thể cắn, anh chú ý có biết bao người xung quanh, sẽ bị nhìn thấy, cách em xa chút." cậu dùng hai tay đầy vai An Tử Yến.

"Em không biết đàn ông càng bị cự tuyệt thì càng hưng phấn sao."

"Đó là biến thái!"

"Vậy em liền xem anh như biến thái đi là được." An Tử Yến nhẹ nhàng nói, Mạch Đinh cũng không biết nên giáo huấn An Tử Yến thế nào. Chu Cách và Ellen vừa nhảy vừa chuyển đến sau lưng hai người họ: "Làm phiền hai người đi vào phòng trên lầu ba giải quyết được không?" Mạch Đinh vội vàng lùi về sau mấy bước, duy trì khoảng cách với An Tử Yến: "Giải quyết cái gì, không có gì cần giải quyết hết, tôi là nhân sĩ chính phái!"

Bạch Tiểu Tư cũng thần không biết quỷ không hay ở bên cạnh Mạch Đinh lên tiếng: "Mặt người dạ thú đều nói mình là nhân sĩ chính phái."

"Mấy người không phải là đang khiêu vũ sao, làm sao lại chạy đến đây rồi!"

Bạch Tiểu Tư nhà ra hướng giữa phòng hất hất đầu: "Cậu nhìn xem ai đến kìa." Phó Thúc vừa đi vào sắc mặt vẫn bình tĩnh không bị hiện trường trước mắt mà dao động, đôi mắt thâm sâu quét nhanh một vòng vào trong đám người, ngắn ngủi vài giây liền ấn định vị trí, hướng về đó đi qua. Anh cả người phát ra khí thế mị lực của đàn ông thành thục, tương phản cùng xung quanh, như một quý ông châu Âu đi vào kỷ viện Trung Quốc, ví dụ  thật không hài hòa. Mạch Đinh lại lén nhìn An Tử Yến một cái, tên gia hỏa này lại là khí thế gì chứ, dưới tình hình nào cũng hiện rõ khác biệt, vừa chính vừa tà sao, không thể nào, anh ấy chỉ có tà mới đúng. Mạch Đinh lắc lắc đầu, bây giờ không phải là lúc nghĩ đến tên gia hỏa này. Đoán chừng tâm tình của rất nhiều người cũng không kém mấy gì với Mạch Đinh về sự xuất hiện của Phó Thúc, vừa cao hứng vừa bất an.

Bạch Tiểu Tư nhào tới càng lúc càng gần chào hỏi Phó Thúc: "Phó Thúc, đợi anh lâu lắm rồi." ngay cả Bạch Tiểu Tư ở trước mặt Phó Thúc cũng trở nên ngoan ngoãn, càng đừng nói mấy người Chu Cách. Phó Thúc động khóe miệng một chút, vẻ mặt dường như có chút biến hóa lại dường như không có.

"Còn tưởng anh sẽ không đến."

"Sau khi tiểu Kiệt ngủ rồi đến đây thì đã tới giờ này rồi."

"Chỉ có một đứa con nít ở nhà không sao chứ?" Mạch Đinh lo lắng hỏi, Phó Thúc đơn giản đáp cho qua: "Bình thường lúc tôi có việc sẽ kêu bảo mẫu tới, có điều hôm nay ngoại lệ có người bầu bạn rồi." vậy người bầu bạn cùng tiểu Kiệt là ai, Mạch Đinh đại khái đoán được rồi, Phó Thúc sẽ đến đây, có lẽ ít nhiều cũng có nguyên nhân do Quý Mộng đi. Mạch Đinh rất ngưỡng mộ Phó Thúc và Quý Mộng, Phó Thúc ở trong một thế giới mà cậu nghĩ cũng không dám nghĩ, nếu như mình là Phó Thúc, có thể ngay cả mười ngày cũng không chống đỡ nổi. Mà Quý Mộng lại để Phó Thúc đơn độc một mình đến đây, sẽ xảy ra gì, cô ta thật sự có thể đảm bảo sao, ngay cả An Tử Yến cũng không thể đảm bảo chuyện không biết, Quý Mộng cũng giống như vậy sao, nhưng cô ấy thản nhiên để Phó Thúc đến. Nếu như mình ở vị trí của Quý Mộng, cậu thật sự sẽ để An Tử Yến đến bên cạnh người phụ nữ khác sao.

Mạch Đinh phát hiện, hai người đó đều giống như An Tử Yến, ở độ cao mình quản thế nào cũng không quản tới. Tính cách bọn họ tuy không giống, nhưng cách suy nghĩ, cách làm việc, đều là người bình thường như mình làm không được.

An Tử Yến quay đầu nhìn thẳng An Tố ở cách đó không xa: "Người chị muốn gặp đến rồi." Mạch Đinh nắm góc áo anh kéo kéo, nhỏ tiếng nhắc nhở: "Lời anh nói quá trực tiếp rồi."

"Tránh né bao nhiêu cuối cùng nên giải quyết cũng phải giải quyết thôi."

An Tố tức giận trừng AN Tử Yến, kéo Lí Minh đi qua, cô đứng ở trước mặt Phó Thúc nhưng không dám nhìn vào mắt anh, chỉ là cúi đầu, Lí Minh giống như búp bê của cô, có lẽ cậu ta cũng vui vẻ làm búp bê của cô ấy. Giọng nói của An Tố vừa nhẹ lại nhỏ: "Anh không cần trốn em, đây là bạn trai em, em đã không sao..." cô nói không được nữa, cô rất lâu rồi không gặp Phó Thúc, cô vừa đau lại vừa yêu, hốc mắt cũng không giữ được nước mắt, sau khi một giọt rơi xuống, những giọt khác cũng tuôn theo. Lí Minh nhíu mặt mày nhưng cũng không đi lên an ủi, bây giờ cô ấy không cần mình an ủi, cậu dùng ánh mắt thỉnh cầu nhìn Phó Thúc, có lẽ dùng ánh mắt này không chỉ một mình Lí Minh, Bạch Tiểu Tư, Ellen cũng đang ôm mong đợi với Phó Thúc. Ai cũng không ngờ được tình hình như vậy, An Tố mà bọn họ biết không thể nào là người khóc trước mặt mọi người thành như vậy, Mạch Đinh tâm tình vô cùng phức tạp, cậu đau lòng An Tố, hy vọng có gì đó có thể vơi đi nỗi đau của cô, An Tử Yến lúc này sẽ dao động chứ, Phó Thúc sẽ dao động chứ?

"Tố nhi." Phó Thúc chỉ kêu tên này, An Tố toàn thân đều căng cứng, cô tưởng nhớ tên mình được nói ra từ miệng Phó Thúc, An Tố tiến lên một bước nắm chặt Phó Thúc: "Em chỉ là không cam tâm, rất không cam tâm, tình cảm nhiều năm như vậy, anh ngay cả thử một lần cũng không muốn  thử liền từ chối, một ngày, không, đêm nay là được rồi, anh xem em như một người phụ nữ được không?" tâm trạng của cô Mạch Đinh không phải không hiểu, nếu như là sau khi yêu nhau rồi chia tay cô có thể sẽ nhẹ nhõm rất nhiều, cô sẽ giống như một người vẫn đứng bên ngoài cửa của Phó Thúc, nhìn một cánh cửa nhiều năm như vậy, ngay cả một bước cũng không bước vào được đã muốn cô buông tay.

Phó Thúc lấy tay cô ra, An Tố muốn mở cửa dùng nước mắt làm chìa khóa dường như cũng không có tác dụng: "Anh không muốn đi thử chuyện mà anh đã biết được kết quả, đây chỉ là đang lấy đồng tình tổn hại em." Mạch Đinh cho rằng quyết định của Phó Thúc là chính xác, nếu như anh đáp ứng đêm nay cho An Tố một giấc mơ, thì sẽ tổn thương Quý Mộng, cũng sẽ tổn thương An Tố khi tỉnh mộng.

An Tố lại lần nữa hai tay nắm chặt áo Phó Thúc, dùng hết sức lực hét lên: "Anh không phải người như vậy, tại sao lại đối xử lạnh lùng với em như vậy, em không muốn làm em gái gì đó, anh nhìn cho rõ, em là một người phụ nữ, em là một người phụ nữ, em cũng là một người phụ nữ mà." cô kiễng mũi chân, miệng tiến lại gần bờ môi mà cô vẫn luôn mơ ước nhưng không dám chạm đến, Phó Thúc không có đẩy cô ra, điều này khiến nội tâm cô nhảy nhót bất định, An Tố mở mắt ra, mặt cô buồn bã nhíu lại, trên mặt Phó Thúc vẫn là vẻ mặt không có chuyện gì, trong con ngươi của anh, có cũng chỉ là đau khổ và cứng nhắc. Cô đẩy Phó Thúc ra, tức giận kêu gào, lấy làm khó tin, tuyệt vọng cùng cực, một loạt cảm xúc tiêu cực trộn lẫn với nhau, vừa khó coi vừa mất mặt, căm hận Phó Thúc có phản ứng như vậy với nụ hôn của mình, cô nâng tay lên, muốn đánh qua nhưng lại bị Phó Thúc nắm chặt cổ tay, anh bình thản hỏi: "Anh nghĩ chắc em nhìn thấy rồi, kiểu thử mà em nói sẽ gặp phải kết cục gì, em bây giờ thỏa mãn hay là đau khổ?" An Tố muốn nâng một tay khác lên, An Tử Yến nắm cánh tay của cô, kéo đến một góc an tĩnh, đem cô ném lên ghế dài: "Làm loạn đủ chưa hả."

"Tại sao sẽ như vậy, tại sao."

"Chị muốn biết Phó Thúc tại sao như vậy? Không hiểu phải không, vậy em liền làm cho khó coi thêm chút." An Tử Yến túm mặt An Tố, làm ra dáng vẻ muốn hôn cô, An Tố đẩy An Tử Yến ra mắng: "Em điên rồi hả?"

"Cảm thấy không dễ chịu phải không, lúc chị hôn anh ấy thì anh ấy cũng cảm thấy như vậy."

"Nhưng em là em ruột của chị! Anh ấy cũng chỉ người không có một chút quan hệ huyết thống..." lời nói của An Tố tức giận bị An Tử Yến lạnh lùng cắt ngang: "Chị dám nói tiếp thử xem."

"Người khác đều đứng về phía chị, lẽ nào anh ấy trong lòng em còn quan trọng hơn chị?"

"Đem cái tật xấu giống mẹ của chị thay đổi đi, đừng có so tới so lui cho em, bản thân chị muốn yêu anh ấy, chị không sai, nhưng anh ấy xem chị như em gái thì có gì mà sai hả. Chị còn muốn ép buộc Phó Thúc phải yêu mình mới được, chị còn muốn giày vò anh ấy thế nào, chỉ có tình yêu của chị mới là vĩ đại nhất sao, anh ấy vì An gia, vì chị, vì em, vì ông nội làm biết bao nhiêu việc, kết quả, anh ấy có phải là ngay cả quyền được yêu cũng phải giao cho An gia sao." đối với chỉ trích của An Tử Yến, An Tố không phục: "Ý của em là chị ích kỷ, ban đầu Mạch Đinh không phải là vì tình cảm của cậu ta vẫn luôn kiên định mới có thể đi đến bước này sao, tại sao chị không thể!"

"Đó là bởi vì em con mẹ nó cũng yêu Mạch Đinh, mà Phó Thúc yêu chính là Quý Mộng."

Tào Thành Nghị nhìn sang An Tử Yến và An Tố hạ thấp giọng: "Bên đó cãi nhau hình như rất lợi hại." Bạch Tiểu Tư không nhịn được nhìn dáng vẻ của An Tử Yến, cẩn thận hỏi Phó Thúc: "Thật sự không có biện pháp sao?"

"Anh có lẽ nhất thời không có biện pháp đem quan hệ của anh và Tố thay đổi, đem Tố xem như người phụ nữ thật ra cũng có thể làm được mà." Ellen bên cạnh đồng dạng cẩn thận, Mạch Đinh hít một ngụm khí, trước khi Phó Thúc chưa trả lời liền thay Phó Thúc trả lời: "Cho dù đem chị ấy xem như phụ nữ, cũng giống vậy, bởi vì bây giờ Phó Thúc yêu chỉ là giám đốc Quý mà thôi." Phó Thúc vẫn như trước hơi nhếch khóe miệng, nhưng dường như có ý cười, anh nhìn nhìn Mạch Đinh lại nhìn An Tố ở xa: "Ừ, không phải cô ấy không được."

Lí Minh gan to đứng giữa An Tử Yến và An Tố, đây có lẽ là lần đầu tiên cậu cùng An Tử Yến lớn tiếng như vậy: "Xin anh đừng có mắng chị An Tố nữa!" sau khi nói xong đợi An Tử Yến mắng mình đến cẩu huyết lâm đầu, kết quả An Tử Yến không nói gì chỉ bỏ đi, Lí Minh đứng trước mặt An Tố, đưa khăn giấy qua: "Đừng khóc nữa."

"Cậu đến làm gì, vừa nãy không thấy tôi mất mặt thế nào hả, để tôi yên tĩnh một mình!"

(CÒN TIẾP)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK