Chu Cách mở cửa, sau khi nhìn thấy Mạch Đinh thì thở dài: "Sao cậu lại đến nữa rồi?" Mạch Đinh dùng sức đẩy Chu Cách ra, đi đến trước mặt Ellen đang nghịch điện thoại, một phát giật lấy điện thoại: "Chơi điện thoại gì chứ, đã nói mấy lần rồi." Ellen duỗi lưng, sờ bụng mình: "Vậy tôi còn có thể làm gì."
"Xem nhiều kiệt tác, nghe nhiều nhạc cổ điển, có lợi cho dưỡng thai."
"Tra tấn bà mẹ cũng ảnh hưởng đến con." Ellen không có cân nhấc đề nghị của Mạch Đinh, Mạch Đinh tạm thời bỏ qua vấn đề này lại trách vấn cái khác: "Cô nhìn nhà của hai người đi,làm như khách sạn tình sắc, đều là người sắp làm ba mẹ, đừng thuê nhà nữa, mua một căn nhà đi, cũng không phải không có tiền." Chu Cách giương cao khí tràng: "Chúng tôi thích đánh một pháo lại đổi một nơi." Mạch Đinh một cước đá qua: "Chính bởi vì hai người như vậy nên tôi mới không yên tâm, cậu nhìn thấy tôi có khi nào quản qua Phó Thúc, hai người nên học hỏi anh
ta." Chu Cách khịt mũi hừ: "Cậu muốn quản cũng phải quản được đã. Lúc trước con nít nông thôn cũng là tùy tùy tiện tiện nuôi lớn."
"Nếu như không phải lo lắng con nít mất ba mẹ, tôi sớm đã đánh chết cậu!" Mạch Đinh gào to, Chu Cách móc điện thoại ra: "Yến, cậu có thể đến đây mang Mạch Đinh đi không, ngày ngày chạy đến nhà chúng tôi, tạo thành phiền phức to lớn cho chúng tôi, ừm, được." Cậu ta đem điện thoại cho Mạch Đinh: "Yến kêu cậu nghe điện thoại."
"Cho, cho rằng tôi sẽ sợ sao." Mạch Đinh đem điện thoại dán bên tai: "Em một lúc nữa sẽ về nhà."
"Ý là em vẫn còn tính ở bên đó?"
"Em lẽ nào có thể trừng mắt nhìn một sinh mạng nhỏ vô tội lọt vào tay hai người bọn họ sao, nếu bỏ không quản, bọn họ có lẽ chỉ lo làm chuyện bỉ ổi, đem đứa bé nuôi thành mặt vàng thịt ít."
"Lập tức trở về."
"Nhưng..."
"Muốn anh đích thân đến tìm em?"
"Biết rồi."
Chu Cách mách lẻo xong lấy lại điện thoại: "Mau đi đi, chúng tôi ở đây cách nhà hai người rất xa, Yến tự mình qua đây là cậu tiêu rồi." Ellen làm động tác tạm biệt với cậu, Mạch Đinh phát tính khí đi ra cửa, vừa mở cửa ra lại đóng lại: "Sắp đến kỳ sinh rồi, hai người còn không định đi bệnh viện?"
"Kỳ sinh cũng không nhất định là chính xác, đợi lúc chuyển dạ trực tiếp dùng xe thể thao của tôi đưa đi là xong rồi, bảo bối nhà chúng tôi không thích đi bệnh viện."
"Xe thể thao cũng không kịp." Mạch Đinh lại tranh luận cùng bọn họ, bất tri bất giác cậu lại lãng phí thêm nhiều thời gian hơn, thế là, An Tử Yến vẫn là tìm đến. Sau khi vào cửa, trong gian phòng chớp mắt trở nên yên tĩnh, sợ ai ở miệng đầu tiên thì sẽ bị miệng súng chĩa vào.
"Em muốn anh mỗi ngày chạy xa như vậy đến đây để túm em về nhà?"
"Đúng vậy!" Chu Cách ở bên cạnh thêm dầu thêm lửa, An Tử Yến liếc cậu ta một cái: "CẬu đừng ồn."
"Tôi là người chịu tội."
"Liên quan cái mông gì đến tôi."
Mạch Đinh vừa ủy khuất vừa khó chịu, đầy mặt là vẻ mặt muốn tìm chết: "Em cũng không muốn như vậy, nhưng anh cũng biết một mình em chính là thích sửa hành vi bất lương của bạn bè, đây toàn là vì tiểu bảo bảo, nếu như anh muốn em sau này trở nên vô tình vô nghĩa, bụng dạ nhỏ nhen không quan tâm bạn bè, em có thể nghe lời anh, dù sao Mạch Đinh mất đi bản tính không có linh hồn thì cũng còn thể xác ở đây." Chu Cách mắng: "Cậu đừng diễn kịch! Không ai tin tưởng đâu, đúng không, Yến." Cậu ta quay đầu lại nhìn An Tử Yến, An Tử Yến trầm mặc một lúc: "Lầu dưới chúng tôi có một căn hai phòng ngủ rao bán, nhanh chóng đem thủ tục làm xong dọn qua đi."
"Yến, cậu thay đổi rồi sao, loại diễn kịch giả như vậy mà cậu sẽ tin tưởng sao? Tôi không muốn mua nhà cứ thích làm linh hồn lưu lạc!" ý kiến của Chu Cách bị An Tử Yến coi thường, An Tử Yến nhìn không phải là Chu Cách mà là Ellen, Ellen nghĩ mấy giây rồi gật gật đầu: "Bây giờ có tiểu bảo bảo rồi, nên cho bé một căn nhà mới đúng, cứ nghe Yến đi, em luôn nghe lời Yến chưa bao giờ sai."
Chu Cách như đổi người: "Tất cả đều để honey của anh làm chủ, đừng nói mua nhà, em muốn mua ngôi sao cũng được."
"Bây giờ không có ý kiến nữa rồi chứ." An Tử Yến túm lấy cánh tay Mạch Đinh, Mạch Đinh lắc đầu, thấy bọn họ sắp đi, Chu Cách vẫn không bỏ qua cơ hội nói móc An Tử Yến: "Aiz, không ngờ đến Yến sẽ bị Mạch Đinh gạt quay vòng vòng."
"Cậu cho rằng tôi nói ra kêu hai người mua nhà là bởi vì mấy câu nói của em ấy?" anh nói xong, Mạch Đinh vẫn còn đang trong cơn cảm động chớp mắt không còn cảm động.
"Vậy, vật là cái gì?" Chu Cách sau khi hỏi đột nhiên trợn to mắt: "Quyết định trọng đại cuộc đời tôi lẽ nào là bởi vì cậu không muốn chạy xa như vậy tìm Mạch Đinh?!!" An Tử Yến không thèm phủ nhận nhún nhún vai, đóng cửa.
Hôm sau sau khi tan ca, An Tử Yến mạnh mẽ đem Mạch Đinh lại muốn chuồn đi kéo trở về nhà, nhưng An Tử Yến cũng đưa ra điều kiện, vì thế, Mạch Đinh chỉ được đi trong vòng một tiếng.
Sau khi lên giường, Mạch Đinh nhịn không kịp hỏi câu hỏi gần đây mỗi đêm đều hỏi: "An Tử Yến, anh nói xem Ellen lúc nào sẽ sinh, em đã nói Chu Cách lúc sắp sinh thì gọi điện thông báo em, đến lúc đó em có thể xin nghỉ không?" An Tử Yến nhẹ nhíu mày, đoán chừng nếu Ellen không sinh thì Mạch Đinh sẽ có nguy hiểm tính mạng.
"Em từ chức là được rồi."
"Kỳ sinh là mấy ngày này, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện."
"Em mắc chứng hoảng sợ trước khi sinh?"
"Không nghiêm túc! Nói đùa cũng phải phân thời gian! Em ngủ, ngày mai thức dậy sớm đi xem tình hình Ellen." MẠch Đinh xme thường tắt đèn liền ngủ.
Lúc rạng sáng hơn ba giờ, điện thoại của An Tử Yến vang lên, bị làm ồn thức trước là Mạch Đinh, cậu mơ hồ nghe điện thoại, bên trong vang lên tiếng kêu hưng phấn của Chu Cách: "Alo, Chu Cách, An Tử Yến còn đang ngủ, bây giờ mới mấy giờ, cậu...cái gì, sinh rồi!!" Mạch Đinh mạnh mẽ ngồi dậy: "Con trai hay con gái? Ellen không sao chứ? Tại sao không thông báo tôi?" Mạch Đinh cách lớp chăn đánh An Tử Yến, nếu như không phải anh, mình hôm nay sẽ không bỏ lỡ, muốn trách thì trách anh ấy.
Lúc này, đầu kia điện thoại vang lên giọng con nít đáng yêu lại nhỏ nhắn: "Cha nuôi, cám ơn cha." Tìm không ra nguyên nhân, nước mắt Mạch Đinh một khắc đó không khống chế được rơi xuống, cảm động đến hỗn loạn, cậu khóc càng lúc càng to. An Tử Yến trong bóng tối đem Mạch Đinh ôm vào lòng, giống như dỗ con nít vỗ đầu cậu: "Được rồi, được rồi, khóc cái gì."
"Tiểu bảo bảo gọi rồi, gọi em là cha nuôi."
"Mạch Đinh..." không đợi An Tử Yến nói xong, Mạch Đinh vừa khóc vừa nói: "Anh bây giờ nhất định cảm thấy em rất đàn bà!" lúc này An Tử Yến trầm mặc, Mạch Đinh đá chăn: "Anh tại sao không trả lời!"
"Mạch Đinh..."
"Đàn ông không thể vì chuyện này rơi nước mắt sao?"
"Mạch Đinh..."
"Anh không hiểu cảm giác của em, thật sự rất khiến người ta cảm động!"
"Được được được, không khóc nữa." An Tử Yến đem Mạch Đinh ôm chặt, đổi thành vỗ lưng. Dần dần, tiếng khóc thút thít của Mạch Đinh bình ổn lại: "Được rồi, anh muốn nói gì thì nói đi, em bây giờ có thể chấp nhận kích thích rồi."
"Mạch Đinh, trong kiến thức thông thường, con nít vừa sinh ra không biết nói chuyện."
"Anh tại sao không nói sớm! Vậy nước mắt em không phải là rơi lãng phí rồi sao?!"
"Lão tử mỗi lần muốn nói thì bị em cắt đứt." An Tử Yến cắn răng nói.
"Không thể nào, không thể nào." Mạch Đinh vẫn không nguyện ý chấp nhận sự thật: "Rõ ràng nghe thấy là giọng của em bé, em lại không phải thiểu năng, nếu như Chu Cách giả vờ, cậu nhất định sẽ phát hiện."
"Loại âm thanh này trên mạng có thể tải về."
"Ý là Ellen vẫn chưa sinh?"
"Nếu đã gọi cho anh thì chắc là thật."
"Thời khắc quan trọng như vậy bọn họ còn có tâm tình chỉnh người sao?!" Mạch Đinh lại lần nữa đá chăn, bị An Tử Yến đè chân: "Ngủ đàng hoàng, sau khi thức dậy anh cho phép em nghỉ."
"Em nào có ngủ được."
"Ngủ không được cũng ngủ cho anh, anh không còn dư nhiều kiên nhẫn đâu."