Nghe được Đái Mộc Cát nói những lời này, Dương Tử Hiên lập tức nhẹ nhàng thở ra, cười nói: "Chúng ta vẫn có thể làm bạn bè với nhau được mà!"
Đái Mộc Cát cười cười lắc đầu, nói: "Gần đây tôi không có hứng thú đối với người trong thể chế, là vì tôi đã nhìn quen người trong thể chế, tác phong thói quen sinh hoạt phương thức của bọn hắn cơ hồ đều là từ một khuôn mẫu—— cứng nhắc, tất cả đều hướng về phía lợi ích chính trị, vô luận làm cái gì, đều cân nhắc đến lợi ích và nguy hiểm chính trị —— rất lãnh huyết!"
"Nhưng cậu lại ngoại lệ " Đái Mộc Cát nghiêng đầu sang chỗ khác, hướng Dương Tử Hiên cười một tiếng.
"Từ thời điểm thân cận, tôi đã bắt đầu quan sát cậu, cậu khác với đại bộ phận đàn ông tôi gặp mặt, tôi cũng đã thân cận qua không ít người, người nào không quy củ, dốc sức liều mạng muốn tôi vui đây, nhưng cậu lại là một người khác loại!"
"Dường như cậu chẳng thèm ngó tới tôi!" Đái Mộc Cát quay đầu nhìn nhìn Dương Tử Hiên.
Dương Tử Hiên nghe mấy lời này, đúng là cảm thấy hơi luống cuống, cười khổ nói: "Mộc Cát, cô hiểu lầm rồi!"
Đái Mộc Cát chậm rãi lắc đầu, không tiếp tục dây dưa vấn đề này, bình tĩnh nói: "Phòng khách tại lầu hai, tôi đưa cậu đi."
Dương Tử Hiên đi theo Đái Mộc Cát đằng sau, hai người một đường không nói chuyện, không khí có chút trầm mặc, Dương Tử Hiên đi ở phía sau, cẩn thận quan sát đến thân thể uyển chuyển của Đái Mộc Cát, cô gái này khác với Lâm Nhược Thủy và những người khác, đặc điểm Đái Mộc Cát chính là chân rất dài, một đôi chân thon dài rất mê người.
Dương Tử Hiên thở dài một hơi, thật không biết thằng đàn ông nào mới có thể chịu đựng được một đôi chân dài như vậy, ở trên giường mà bị một đôi chân như vậy kẹp chặt, không biết sẽ cảm thấy thế nào nữa.
Vào phòng, Đái Mộc Cát phân phó bảo mẫu mở phòng khách lầu hai ra, nói Dương Tử Hiên đêm nay ngủ lại ở chỗ này.
Bảo mẫu có chút nghi hoặc nhìn Dương Tử Hiên đi theo Đái Mộc Cát, trước kia đại tiểu thư này đúng là chưa bao giờ chủ động để cho thanh niên hay người đàn ông lạ lẫm ngủ lại trong nhà.
Không biết người thanh niên này có thân phận gì, thật không ngờ lại được được tiểu thư ưu ái, những người đàn ông trước kia từng hẹn cùng tiểu thư, khí chất và cách ăn mặc không thể kém hơn người thanh niên này một chút nào, thật không biết tiểu thư coi trọng hắn ở điểm nào đây.
Dương Tử Hiên tắm rửa một cái, đang muốn lên phòng khách ngủ, đã thấy Đái Mộc Cát sớm chờ ở cửa phòng hắn, hai tay bắt chéo ngực trước.
"Đái giám đốc và Đái bộ trưởng buổi tối đều không trở lại sao?" Dương Tử Hiên cố ý chuyển chủ đề, để cho hai người không cần xấu hổ như vậy, Đái Mộc Cát bây giờ đã mặc một thân áo ngủ, tới gần một chút, Dương Tử Hiên liền có thể chứng kiến khe rãnh thật sâu mà mê người kia.
"Hai người họ có đôi khi làm việc ở văn phòng tương đối trễ, liền trực tiếp ngủ trong phòng làm việc, không trở về nữa."
Đái Mộc Cát cắn cắn miệng nói: "Nhưng tôi phải chờ một chút, mẹ sắp trở về rồi."
Dương Tử Hiên ừ một tiếng, hắn cũng không muốn gặp mẹ của Đái Mộc Cát, nhanh như chớp chạy vào phòng khách, đóng sầm cửa lại.
...
Sáng sớm, Đái Mộc Cát liền gõ cửa phòng Dương Tử Hiên, gối lên gối đầu mùi thơm ngát, nhớ tới hai chân mê người của Đái Mộc Cát, Dương Tử Hiên đã mộng xuân một đêm, buổi sáng bắt đầu đứng dậy, phát hiện trong quần có cái gì đó ướt ướt.
Đến nỗi thời điểm Đái Mộc Cát đến gõ cửa, biểu hiện trên mặt Dương Tử Hiên lúc mở cửa cũng có vẻ mất tự nhiên.
"Rời giường ăn điểm tâm thôi, bác tôi đã tới, cha tôi chắc phải hơn chín giờ mới có thể trở về."
Đái Mộc Cát đương nhiên không biết tối hôm qua mình đã thành đối tượng Dương Tử Hiên làm thịt trong mơ, đợi một hồi, mới Dương Tử Hiên đi xuống cầu thang.
Dương Tử Hiên đi xuống lầu một, có thể chứng kiến một nam một nữ ngồi trên bàn cơm thủy tinh cực lớn, nam khoảng hơn 40 tuổi, nhưng bảo dưỡng rất khá, làn da rất trắng, tóc đen đặc, không có một chút sợi trắng nào, khí chất học giả rất đậm.
Dương Tử Hiên biết rõ, người này chính là phó bộ trưởng Bộ tài chính Đái Tự Lập, nếu như lịch sử không thay đổi mà nói, cuối năm nay, Đái Tự Lập sẽ tiếp nhận bí thư đảng Bộ tài chính, ngay sau đó là nhậm chức bộ trưởng Bộ tài chính, trở thành thần tài quốc gia mênh mông này.
Quay mắt về phía một người đứng đầu bộ ủy, quyền lực hạch tâm như vậy, Dương Tử Hiên cũng cảm giác được hô hấp mình có chút khó khăn, toàn thân cảm thấy không được tự nhiên, bước chân cũng đi nhanh hơn một chút.
Tại một chỗ khác là một người phụ nữ trung niên, cũng bảo dưỡng rất khá, mặc dù là người bốn mươi năm mươi tuổi, nhưng bắt đầu nhìn vào chỉ khoảng hơn ba mươi tuổi, cổ đeo một chuỗi vòng trân châu màu trắng, lại càng có vẻ ung dung cao quý.
Dương Tử Hiên không cần đoán cũng biết, người này chính là mẹ Đái Mộc Cát, Vương Lâm.
Ánh mắt Vương Lâm liền dính chặt trên người Dương Tử Hiên, Dương Tử Hiên nhìn thấy mà đầy sợ hãi.
"Đái bộ trưởng tốt!"
"Dì Vương tốt!"
Mặc dù Dương Tử Hiên cảm thấy hơi khẩn trương, nhưng không quên cấp bậc lễ nghĩa, Đái Tự Lập gật gật đầu, Vương Lâm thì vẫn không phản ứng chút nào, giống như là không nghe thấy Dương Tử Hiên nói chuyện.
"Ngồi đi!" Đái Mộc Cát kéo kéo góc áo Dương Tử Hiên.
Bữa sáng rất phong phú, bụng Dương Tử Hiên cũng đã đói, không quản hai nhân vật cấp quan trọng Đái gia ngồi bên cạnh, trực tiếp mở món ăn ra, ăn cũng rất ngon miệng.
"Cậu gọi tiểu Dương đúng không?" Đái Tự Lập mở miệng trước tiên: "Nghe Mộc Cát nói, cậu có cái nhìn rất bi quan đối với bất động sản Hải Nam, có phải là có một việc như vậy không?"
Dương Tử Hiên cầm lấy giấy ăn lau miệng, nghiêng nghiêng thân thể, kính cẩn cười nói: "Đái bộ trưởng, không phải vấn đề bi quan hay không bi quan, mà là bất động sản Hải Nam chắc chắn sắp xảy ra chuyện."
Đái Tự Lập từ chối cho ý kiến, nói: "Trước kia tôi nghe Mộc Cát nói về một ít quan điểm của cậu, bất động sản Hải Nam nóng như hiện tại, là xuất phát từ trạng thái bão hòa, nhưng giả thiết của cậu, điều kiện tiên quyết để thành lập lại là chính phủ phải điều tiết khống chế vĩ mô!”
“Cậu có biết hiện tại cả nước có bao nhiêu tài chính dũng mãnh tiến vào Hải Nam không? Thật sự muốn điều tiết khống chế vĩ mô, vậy thì không chỉ đơn giản là kinh tế Hải Nam gặp đả kích mang tính hủy diệt!"
Tuy giọng nói Đái Tự Lập không lớn, nhưng Dương Tử Hiên vẫn có thể đủ cảm giác được áp lực bức người của Đái Tự Lập đang đập vào mặt mình, Đái Tự Lập cũng truyền đạt tin tức rất đơn giản cũng rất rõ ràng cho hắn —— hắn không tin chuyện ma quỷ về Hải Nam của Dương Tử Hiên.
"Hơn nữa, tôi, với tư cách phó bộ trưởng Bộ tài chính, cho tới bây giờ, vẫn chưa từng nghe thấy có tiếng gió điều tiết khống chế vĩ mô!" Giọng nói Đái Tự Lập rất khí phách, thân thể hơi nghiêng về hướng Dương Tử Hiên, Dương Tử Hiên có thể cảm giác được áp lực rất lớn.
Nhưng Dương Tử Hiên vẫn lắc đầu, đối mặt với khí thế bức người của Đái Tự Lập, khuôn mặt vẫn không đổi sắc, nói: "Nếu như Đái bộ trưởng không tin tôi như thế, làm sao lại để cho Mộc Cát ngàn dặm xa xôi kéo tôi từ Tử Kim tới kinh thành đây?"
Đái Tự Lập đưa mắt nhìn Dương Tử Hiên một hồi, đột nhiên cười nói: "Thằng nhóc, có chút ý tứ."
Trong lúc đang nói chuyện, cửa bên ngoài lại có một người người đàn ông trung niên đi vào, Vương Lâm vội vàng đứng dậy tiến lên cầm áo khoác cho hắn, Đái Mộc Cát cũng hô một tiếng cha.
Dương Tử Hiên liền biết đây là cha Đái Mộc Cát, tổng giám đốc ngân hàng xây dựng Đái Mộc Đức.
Khác với khí chất học giả của Đái Tự Lập, Đái Mộc Đức lớn lên rất khôi ngô, bộ dáng rất mạnh mẽ.
Hắn ngồi xuống tại vị trí đối diện Dương Tử Hiên, Dương Tử Hiên vội vàng đứng dậy vấn an, Đái Mộc Đức làm như là không phát hiện ra hắn, trực tiếp ăn món ăn trên bàn, lại làm cho Dương Tử Hiên xấu hổ dị thường.