Dương Tử Hiên lên xe xong, liền xoa xoa đôi bàn tay, chứng kiến dung nhan kiều diễm của Lâm Nhược Thủy, trong lòng có chút hưng phấn, nói: "Đêm nay để tôi lái xe.”
Lâm Nhược Thủy có chút nghi hoặc, hỏi: "Cậu quen biết đường từ Tử Kim đến thành phố Tây Hồ sao?"
Dương Tử Hiên nhún nhún vai, chỉ có thể nói sự thật mình đã đi qua Tây Hồ thành phố, nhưng lần kia là Hồ Khải lái xe, Dương Tử Hiên cũng biết phương hướng đại khái.
Lâm Nhược Thủy nhíu mày, hỏi: "Cậu không có chuyện thì chạy tới thành phố Tây Hồ làm gì?"
Dương Tử Hiên đương nhiên không nói mình đi là để đẩy Nhật Tỉnh Hạ Mộc, hoàng phi tương lai Nhật Bản này lọt hố, cười cười, nói: "Trong tình hình trước mắt, tỉnh Giang Nam cũng là một nơi cực kỳ quan trọng bên trong bản đồ phát triển của Dương Ban Mai Xích, thời điểm điện gia dụng Bất Dương Mai khai trương tại Tây Hồ thành phố, tôi đã tự mình đi qua đó đốc chiến.”
Lâm Nhược Thủy có chút bất đắc dĩ, lắc lắc đầu, nói: "Thật không biết bên trong đầu cậu đang suy nghĩ cái gì, bước từng bước trên con đường làm quan, không thua kém ai, phương diện buôn bán lại đứng phía sau màn điều khiển một công ty lớn."
Dương Tử Hiên đưa tay sờ sờ hơi nước trên mặt cửa sổ thủy tinh trong xe, nói: "Trong đầu tôi đều là hình ảnh của cô, sau đó liền miên man suy nghĩ, nghĩ ra rất nhiều chuyện quan trọng, cô nói có kỳ quái không.”
"Tin cậu mới gọi là kỳ lạ!"
Tám giờ tối, xe mới chậm rãi từ Tử Kim xuất phát, đến tháng tám, nhiệt độ buổi tối giảm xuống rất nhanh, khi đi ra ngoài nội địa Tử Kim, hai bên quốc lộ đều là núi và mảng lớn đồng ruộng kéo dài không ngớt, nhiệt độ càng thêm thấp.
Dương Tử Hiên và Lâm Nhược Thủy cũng không gấp gáp trở lại thành phố Tây Hồ, trời vừa rạng sáng thì đến, hay bốn giờ sáng đến, không quá quan trọng đối với bọn họ.
Bởi vì nguyên nhân ngày hội trung thu, xe trên đường không nhiều lắm, ra khỏi An Thuyền, về sau, trời bắt đầu hạ xuống một cơn mưa nhỏ.
Kinh tế tỉnh Giang Nam phát đạt, cao tốc và các con đường giao thông đều tương đối hoàn thiện, tại thời điểm La Phù vẫn còn bận việc xây cao tốc thứ nhất, tỉnh Giang Nam cơ bản đã xây dựng được đường cao tốc trung ương.
Nhưng tỉnh Giang Nam diện tích rất lớn, nhanh chóng tạo dựng nhiều đường cái như vậy, cũng phải hao tổn cực lớn.
"Ba của cô đầu tư rất lớn đấy, chỉ cần đầu tư vào mạng lưới đường cao tốc này, đã tiêu pha một khoản tiền rất lớn năm đó, thời điểm hắn đảm nhiệm chủ tịch tỉnh, có thể đứng vững trước áp lực, bố cục như vậy, ánh mắt cũng rất phi phàm!" Dương Tử Hiên cười nói.
Tu cầu trải đường đều là việc đốt tiền, tuy tỉnh tài chính Giang Nam thu vào có dư, nhưng dám đầu tư tài chính, đốt tiền số lượng lớn như vậy vào việc tu cầu sửa đường, cũng cần quyết đoán và gan dạ sáng suốt.
Sự thật cũng chứng minh Lâm Chính Cường xây dựng đường cao tốc trung ương này là chính xác.
Trong vòng một năm, mạng lưới đường cao tốc cơ bản đã được thông xe lại, tổng sản lượng kinh tế tỉnh Giang Nam lần đầu nhảy vào trong top 4 cả nước, có thể nói là một bước nhảy bay lên, cũng trở thành đá kê chân để Lâm Chính Cường tiến thêm một bước, bay lên cao hơn.
Ra khỏi An Thuyền và mấy thành phố, liền chính thức tiến vào trạm cảnh sát thu phí tỉnh Giang Nam.
Cánh tay chắp vào nhau, miệng thổi sương mù trên mặt thủy tinh, Lâm Nhược Thủy đang ngủ trên ghế, ngọn đèn trạm thu phí chiếu rọi trên khuôn mặt kiều diễm của nàng, xinh đẹp dị thường.
Dương Tử Hiên không đánh thức nàng, với tay, lấy từ chỗ ngồi sau xe ra một cái áo khoác, trùm trên cánh tay như ngọc của nàng.
Ra khỏi trạm thu phí, cách thành phố Tây Hồ chỉ còn hai thành phố, trên đường có chút cô liêu và hoang vu, Dương Tử Hiên chậm rãi giảm dần tốc độ, bởi vì mưa phùn rơi xuống che mất kính chắn gió.
Ngọn đèn trên đường dần dần biến mất, Dương Tử Hiên ngáp một cái, ngẩng đầu nhìn kính sau xe, nhìn thấy sau lưng có hai cỗ xe xe vận tải và một cỗ Vương Miện từ phía sau nhảy phóng lên, tốc độ không nhỏ,
Dương Tử Hiên cũng không quá để ý, đợi hắn phát hiện trong hai cỗ xe vận tải, có một cỗ xe dường như trực tiếp phóng tới xe của mình, trong lòng cảm thấy hoảng sợ, đột nhiên gia tốc.
Lâm Nhược Thủy giật mình thức giấc, vuốt vuốt con mắt còn buồn ngủ, hỏi: "Việc gì vậy, tới nơi nào rồi?"
Dương Tử Hiên không dám buông lỏng một hơi, hai cỗ xe phía sau đẩy nhanh tốc độ, dường như muốn lập tức đâm vào xe hai người, Dương Tử Hiên chỉ có thể không ngừng vặn vẹo tay lái, muốn bỏ qua chiếc xe này, cười khổ nói: "Dường như chúng ta đã chọc phải phiền toái lớn rồi, rốt cuộc là ai theo dõi chúng ta đây?"
Lâm Nhược Thủy thông qua kính sau xe, chứng kiến hai cỗ xe vận tải chạy rất nhanh, có chút kinh hồn, lại có chút ít nghi ngờ, ngồi ở trong xe không biết làm sao, chỉ biết mở miệng hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, tại sao hai chiếc xe này giống như là có cừu oán giết cha mẹ với chúng ta vậy?."
Thần sắc Dương Tử Hiên trở nên nghiêm túc, cười khổ nói: "Tôi cũng đang muốn biết đây, nhất định là cố ý, tôi chắc chắn bọn hắn đã sớm theo dõi chúng ta, chúng ta mới chạy đến đây đã đuổi theo sát nút, hẳn là một ít người mang thù oán…."
Đằng sau cái kia cỗ xe Vương Miện hẳn là chủ đạo người một trong, nhưng là thấy không rõ lắm trong xe người khuôn mặt.
Lâm Nhược Thủy nhíu đôi mắt đẹp lại, hỏi: "Có phải cậu đã đắc tội với kẻ thù rất lợi hại?"
Dương Tử Hiên vẻ mặt đau khổ nói: "Vị trí Ban Kỷ Luật Thanh tra này thoạt nhìn rất oai phong, không phải sợ ai, tay cầm thượng phương bảo kiếm chém loạn lên, nhưng lúc làm việc xong, không thể nào không đắc tội với người.”
“Tôi đã nhậm chức một thời gian, quan viên bị đánh đổ cũng không phải một người hai người, người hận không thể lột da ăn thịt tôi tự nhiên cũng có khối người, làm sao tôi biết lần này tới tìm mình là kẻ thù nào... Vậy mà lại dùng thủ đoạn âm độc như vậy, muốn trực tiếp xử lý tôi trên đường quốc lộ?"
Lúc này Lâm Nhược Thủy lại trở nên bình tĩnh, quay đầu cẩn thận quan sát biển số xe hai cỗ xe vận tải, kinh ngạc nói: "Biển số hai chiếc xe đều là tỉnh Nam Tô, chắc chắn là kẻ thù từ tỉnh Nam Tô tới tìm cậu..."
Dương Tử Hiên không có thời gian phản ứng Lâm Nhược Thủy, hai tay chăm chú hoạt động ở trên tay lái, trong chốc lát liền thấy được đèn xe lập loè phía sau, hai cỗ xe đang muốn ép lại gần.
Dương Tử Hiên nghĩ ra một kế, bàn chân giẫm xuống chân ga, lao tới hướng rào chắn ven đường, lái xe hai chiếc xe đằng sau nhất thời không kịp phản ứng hành động của Dương Tử Hiên, nghi hoặc nhìn nhau, đều cho rằng Dương Tử Hiên đã bị ép đến tuyệt lộ, mới nghĩ dùng phương thức như vậy phá vòng vây, trong lòng hơi kinh ngạc một chút.
Sau khi thấy mặt hai cỗ xe xe vận tải đều không hẹn mà cùng lao đến, khóe miệng Dương Tử Hiên hiện lên một nụ cười lạnh, đột nhiên đạp xuống chân phanh, hai cỗ xe xe vận tải lập tức lướt qua thân xe hắn.
Hai cỗ xe xe vận tải nhìn thấy Dương Tử Hiên đột nhiên phanh lại, liền biết mình bị bẫy, nhưng muốn phanh lại cũng không kịp rồi, sức nặng bản thân xe vận tải đã rất lớn, cộng thêm quán tính quá lớn, thoáng đã chạy ra khỏi rào chắn, vòng bảo hộ hình sóng bên cạnh đường cao tốc cũng bị đụng tan tành.
Ầm…ầm…ầm…Mảnh kim loại nhỏ bay khắp nơi, hai xe vận tải lập tức lật nghiêng, máu chảy ra từ trong cửa xe biến hình.
Dương Tử Hiên dừng chiếc xe lại, mở cửa sổ ra, mưa bụi ào ào rơi xuống, khắp nơi trong không khí đều là hương vị dầu ma-dút của ô tô, cực kỳ gay mũi, Dương Tử Hiên dùng cánh tay che cái mũi lại, ánh mắt Lâm Nhược Thủy thì trở nên ngây ngốc, một hồi lâu sau mới kịp phản ứng.