Mục lục
Giả Cán Bộ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Tử Hiên mặt không biểu tình, lạnh lùng nói: "Không cần, tuy Quảng Lăng chúng tôi nghèo khó, nhưng vẫn chưa đến mức phải ăn của ăn xin."

Từ lúc tiến vào khách sạn, Dương Tử Hiên vẫn không nói lời nào, cẩn thận quan sát biến hóa cảm xúc của nhóm cán bộ đi theo hắn vào kinh thành này, hiện tại Quảng Lăng bị làm nhục, hắn là thị trưởng, nếu không làm ra một chút tư thế cường ngạnh, chỉ sợ về sau đừng nghĩ đến chuyện thu phục cán bộ có mối tình sâu đậm với cố hương như Khấu Lí Nguyên.

Không nghĩ đến, thanh niên thị trưởng này nói chuyện lại mang đầy ý châm biếm như vậy, mặt Trần Thành liền đỏ bừng lên.

"Không cần cậu giả mù mưa sa, cho dù không lấy được hạng mục tài chính này, Quảng Lăng chúng tôi vẫn chưa đến mức chết đói..." Khấu Lí Nguyên thấy Dương Tử Hiên bắt đầu, liền không nể nang, phản kích một câu.

"Tôi tin tưởng Dương thị trưởng các cậu cũng không dạy bảo các cậu đối đãi với thành thị anh em của mình như vậy chứ? Cùng là thành viên các thành phố cạnh Hoàng Giang, nội chiến ở bên ngoài như vậy, làm ra kiểu kỳ thị địa vực, không sợ người khác nhìn vào rồi chê cười sao." Dương Tử Hiên lạnh lùng nói.

"Cho dù phải phê bình chúng tôi, cũng không tới phiên anh..."

Trong đám người văn phòng Cô Tô tuôn ra một giọng nói, Trần Thành lập tức quay đầu, lớn tiếng quát, sau đó là vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, nói với Dương Tử Hiên: "Tử Hiên thị trưởng, không có ý tứ, tôi không dạy dỗ thủ hạ nghiêm túc, đã để cho ngài chê cười...nếu không có việc gì, chúng tôi xin đi trước một bước."

Dương Tử Hiên không nói lời nào, sắc mặt nhàn nhạt, nhìn một đoàn người Trần Thành còn chưa đi ra khỏi khách sạn.

Sau lưng hắn đột nhiên vang lên giọng nói thanh thúy: "Tử Hiên, tại sao cậu lại ở chỗ này?"

Váy lễ phục sáng trong kéo thật dài xuống gót chân, cái vòng cổ trân châu sáng bóng chói mắt, Đái Mộc Cát từ bậc thang lầu hai thò nửa thân thể ra, cử chỉ ung dung điệu đà, liền lập tức hấp dẫn cả ánh mắt tất cả mọi người dưới lầu một.

Ngay cả một đoàn người Trần Thành đang đi về hướng cửa ra vào, cũng không nhịn được mà quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào gương mặt mỹ lệ của Đái Mộc Cát, như bị dính phép định thân, chân không thể hoạt động.

"Tại sao cô cũng ở nơi này?"

"Không phải tôi đã như nói với cậu rồi sao, Thiên Mã sản xuất đã thành công trong việc buôn bán quảng trường Thiên Mã, hôm nay là tiệc mừng công, lầu hai lầu ba đều là một ít bạn bè tôi quen thuộc, hôm nay đã mời đến hết rồi."

Đái Mộc Cát nhẹ nhàng nện bước xuống bậc thang, đứng lặng bên người Dương Tử Hiên, lẳng lặng nhìn thanh niên đầy khí chất thành thục nghiêm túc trước mặt, nói: "Cậu gầy đi rồi..."

"Xem ra vẫn là vị trí rèn luyện người, cậu mới đi Quảng Lăng vài ngày, mới vài ngày đã gầy một vòng…"

Dương Tử Hiên có chút xấu hổ, ho khan vài tiếng, nói: "Nào có gầy đến như vậy."

"Có muốn đi lên uống vài chén không, trên lầu hai lầu ba có không ít quan viên ở kinh thành, thoáng quen biết một tý, mới có lợi đối với công việc của cậu."

Đái Mộc Cát muốn đưa cánh tay ra vòng quanh cánh tay Dương Tử Hiên.

Dương Tử Hiên không muốn để cho những cán bộ sau lưng có quá nhiều suy nghĩ, nhẹ nhàng né tránh động tác thân mật này, cười nói: "Tôi tới làm công tác, cũng không thể để những bộ hạ của tôi ở nơi này, cô cứ chạy lên uống rượu đi."

Đái Mộc Cát lúc này mới chú ý tới một đám người đi theo sau lưng Dương Tử Hiên.

Tuy Bàng Quang ở kinh thành đã lâu, kiến thức rộng rãi, nhưng loại người đẳng cấp như Đái Mộc Cát, hắn không tiếp xúc nổi, cũng không biết thân phận Đái Mộc Cát.

Chỉ là, cái tên Thiên Mã sản xuất này, hắn suốt ngày nghe nói trong các bữa tiệc lớn nhỏ, vậy thì nhất định không lăn lộn vòng tròn luẩn quẩn kinh thành.

Quảng trường Thiên Mã dưới cờ Thiên Mã sản xuất có thể nói là ngôi sao bất động sản tỏa sáng nhất kinh thành năm trước, vì bất động sản Hải Nam vỡ bong bóng, về sau bất động sản kinh thành toàn một mảnh đê mê, nhưng quảng trường Thiên Mã bơm vào một liều thuốc trợ tim, giá bán một mét vuông cao tới hơn một vạn.

Cho dù đặt ở mười năm sau thế kỷ mới, cũng không phải giá thấp, tại kinh thành năm 94, càng là giá trên trời.

Nhân vật có thể vận hành thao tác một vụ buôn bán lớn như vậy, tự nhiên là có mánh khoé thông thiên ở kinh thành.

Bàng Quang không nghĩ đến, mỹ nữ quan hệ không tệ với Dương thị trưởng này, dĩ nhiên lại là bà chủ sau lưng Thiên Mã sản xuất thực lực kinh người.

Đều nói Dương thị trưởng có bối cảnh, ngoại trừ bên ngoài là ái tướng của Trần Chí Ôn, không có nhiều người trong thành phố Quảng Lăng biết Dương Tử Hiên còn có bối cảnh gì khác, vào kinh thành xong, Dương Tử Hiên biểu hiện ra là thiếu thốn các mối quan hệ, lại càng một làm cho những người như Tôn Quản Chính muốn nửa đường bỏ cuộc.

Ở trong mắt những người như Tôn Quản Chính, đến kinh chạy tài chính chạy hạng mục, đúng là dựa vào bối cảnh các mối quan hệ để quan hệ, không có những quan hệ này, đến ông trời cũng đừng có ôm mộng tưởng kéo hạng mục về.

Đái Mộc Cát ngang trời xuất hiện, lại làm cho những người thành phố Quảng Lăng này ngỡ ngàng, dường như bọn hắn đã đánh giá thấp bối cảnh các mối quan hệ của Dương thị trưởng rồi.

Nói chính xác hơn, phải là Dương thị trưởng giấu các mối quan hệ của mình quá sâu.

Về chuyện này, bọn hắn cũng có thể lý giải, trên quan trường, ai cũng sẽ không dễ dàng lộ bối cảnh của mình ra, ai cũng sẽ giữ kín như bưng về bối cảnh của mình.

Lộ bối cảnh các mối quan hệ ra, chẳng khác nào lộ lá bài tẩy của mình ra, về sau, trong lúc đánh cờ tranh đấu trong quan trường, những bối cảnh mối quan hệ mang lên mặt bàn này sẽ bị đối thủ suy tính vào, mất đi công hiệu bất ngờ.

"Không phải là cậu đến Bộ tài chính chạy tài chính đấy chứ?"

Đái Mộc Cát bỗng nhiên hiểu ra cái gì đó, đối với kiểu "chạy bộ kiếm tiền" của quan địa phương, người kinh thành hết sức quen thuộc, kết hợp với tình huống Dương Tử Hiên xuất hiện, với trí thông minh của mình, nàng liền đoán được bảy tám phần.

"Tống Đào đang ở phía trên, để tôi kéo hắn xuống..." Nhìn thấy Dương Tử Hiên không trả lời, Đái Mộc Cát liền gấp gáp chạy lên lầu, kéo Tống Đào mặt mũi tràn đầy nghi hoặc xuống dưới.

"Đây là phó cục trưởng phòng dự toán Bộ tài chính Tống Đào, có phải các người tìm hắn không..." Đái Mộc Cát kéo Tống Đào đến trước mặt Dương Tử Hiên, giới thiệu vài câu, mắt to nháy nháy nhìn chằm chằm vào Dương Tử Hiên.

Một lần nữa nhìn thấy Dương Tử Hiên, trong lòng Tống Đào cảm thấy hối hận muốn chết rồi, tại sao đám người này lại có quan hệ với ma nữ kinh thành? Sớm lộ ra quan hệ này, vậy thì làm sao có thể có việc trước kia.

Tống Đào cảm thấy hiện tại mình thật sự là người trong câu —— Trư Bát Giới soi gương, cả đời không phải người.

"Trước kia chúng tôi đặc biệt tới đây đợi Tống cục trưởng, đáng tiếc, khả năng là Tống cục trưởng cảm thấy đẳng cấp của chúng tôi quá thấp."

Dương Tử Hiên không nói đầy đủ, Đái Mộc Cát liền nhíu lông mày lại, hai tay chống nạnh, không có tý rụt rè và đoan trang của thục nữ nào, trừng mắt nhìn Tống Đào, nói: "Tôi nói Tống cục trưởng này, ngài lại dám bày sĩ diện lớn như vậy trước mặt Dương thị trưởng, không nhìn ra đấy."

"Mộc Cát, tôi thật sự không biết Dương thị trưởng là bạn bè của cô." Tống Đào bị Đái Mộc Cát nói như vậy, chân liền mềm nhũn.

Bình thường Đái Mộc Cát cũng không thiếu lần cầm hắn ra trêu đùa, hắn biết rõ, đắc tội bà cô này so với đắc tội cái ông bác Bộ trưởng Bộ tài chính kia thì còn đáng sợ hơn nhiều lắm.

"Không biết, không biết thì anh không thể hỏi sao? Anh không nói gì sao?" Đái Mộc Cát tức giận lên, liền không nói đạo lý, lại làm cho trái tim Tống Đào kịch liệt co rút lại.

"Tốt rồi, cô không nên làm khó Tống Đào, người ta thật sự là không biết tôi, nhưng hiện tại có thể quen biết một lần nữa."

Dương Tử Hiên nắm lấy thời cơ đứng ra hoà giải, Tống Đào lập tức quăng một ánh mắt cảm kích cho Dương Tử Hiên.Để cho Tống Đào ăn chút giáo huấn cũng đủ rồi, Dương Tử Hiên vẫn chưa muốn làm cương cứng với hắn, cho dù có được chỉ thị của Bộ trưởng Bộ tài chính Đái Tự Lập, vấn đề tài chính cũng phải đi chương trình tại phòng dự toán, đẩy Tống Đào vào trong chỗ chết, không phải việc làm sáng suốt.

"Dương thị trưởng đã nói hộ cho anh, nể mặt mũi Dương thị trưởng, tôi sẽ tha cho anh một mạng, không có lần thứ hai đâu đấy..." Đái Mộc Cát rất thoải mái, chỉ nói một câu đã đưa cho Dương Tử Hiên một cái ân.

Chuyện kế tiếp liền đơn giản hơn nhiều, Dương Tử Hiên bảo Tôn Quản Chính đưa danh thiếp cho Tống Đào, ngày mai một mình hẹn hắn đi ra ăn bữa cơm, Tống Đào liền vui vẻ đáp ứng.

Tình huống hiện trường chuyển tiếp đột ngột như thế, lại làm cho đám người văn phòng Cô Tô kia đều mở rộng tầm mắt, không nghĩ đến, thị trưởng Tử Hiên này dĩ nhiên lại là cao nhân thâm tàng bất lộ, chiêu thức cuối cùng ấy, cao, thật cao.

Bàng Quang cảm thấy hoa mắt choáng váng, loại người tựa như Tống Đào này, ngay cả quan viên ở kinh thành là hắn cũng không có cơ hội gặp mặt, vậy mà lại dễ dàng bị người thanh niên thị trưởng này bãi bình như vậy?

Đối với việc Đái Mộc Cát mời uống rượu, Dương Tử Hiên chỉ từ chối nhã nhặn, tuy sự tình hạng mục tài chính đã được giải quyết, nhưng ngày mai, hắn còn phải đích thân đi Bộ tài chính, tìm Bộ trưởng Bộ tài chính Đái Tự Lập.

Ngoài ra còn có cả phó giám đốc đảm nhiệm xây dựng Đái Mộc Đức, nhưng trước kia, Đái Mộc Đức một mực tham dự công tác chuẩn bị và xây dựng khai phá ngân hàng quốc gia, rất có thể sẽ được phó thủ tướng Uông Thong Long điểm tướng gọi tên.

Dương Tử Hiên muốn thừa dịp Đái Mộc Đức vẫn còn đang ở trong ngân hàng xây dựng, giải quyết vấn đề còn sót lại ở Quảng Lăng.

Kinh thành ban đêm vừa phồn hoa lại ồn ào náo động, sau khi Dương Tử Hiên từ khách sạn Hương Sơn trở về, liền lên lầu nghỉ ngơi, những người phòng dưới lầu, lại như là nồi nổ tung, người vào kinh thành đoàn khảo sát liên tục bàn tán.

Có người suy đoán thân phận Đái Mộc Cát, có người suy đoán quan hệ giữa Đái Mộc Cát và Dương Tử Hiên, càng nhiều người suy đoán rốt cuộc Dương Tử Hiên có bối cảnh gì, lại có thể quan hệ cùng Đái Mộc Cát, loại nhân vật mánh khoé thông thiên ở kinh thành này.

Dương Tử Hiên không lo lắng những người này sẽ trở về chính phủ thành phố, đem quan hệ giữa hắn và Đái Mộc Cát ra nói loạn.

Dù sao thì hắn cũng xác định một ít người này vào kinh thành, đều là cán bộ có cấp bậc nhất định, cũng chỉ có vài người như vậy, ai nói loạn, có thể rất dễ dàng điều tra ra được

Lẳng lặng ngồi ở phía trước cửa sổ, nhớ tới thái độ hôm nay đám người văn phòng Cô Tô trú đóng ở kinh thành kia, đã nói rõ một vấn đề, cạnh tranh và phát triển chênh lệch giữa các thành phố Nam Tô, đã tạo thành rất nhiều mâu thuẫn.

Lúc trước hắn còn kế hoạch đến Cô Tô, Lương Khê, vài tòa thành thị này kêu gọi thương nhân đầu tư, nhưng hiện tại xem ra, những việc này vẫn phải bàn bạc kỹ hơn, không thể mù quáng hành động.

"Đông đông đông."

Ngoài cửa vang lên một hồi tiếng đập cửa vụn vặt, Bàng Quang đẩy cửa tiến đến, thuận tay giữ cửa, bảo trì một tư thế đứng kính cẩn ở trước mặt Dương Tử Hiên, hỏi: "Thưa thị trưởng, ngài có an bài gì không?"

"Đi đến Bộ tài chính, bái phỏng được mấy lãnh đạo ngân hàng xây dựng." Tuy Dương Tử Hiên không muốn gặp Bàng Quang này, nhưng hiện tại hắn vẫn là chủ nhiệm văn phòng trú đóng ở kinh thành, cần hắn an bài hành trình và công tác cho mình.

“Vâng, vâng, tôi sẽ trở về an bài ngay lập tức!" Bàng Quang nói rất nhẹ nhàng, ý tứ nịnh nọt Dương Tử Hiên rất rõ.

Dương Tử Hiên thấy hắn không có ý tứ rời đi, liền ngẩng đầu hỏi: "Còn có chuyện gì sao?"

Miệng Bàng Quang giật giật, chần chờ một chút mới thấp giọng hỏi: "Thị trưởng rất không hài lòng đối với công tác văn phòng trú đóng ở kinh thành? Nếu có chỗ nào cần sửa, thị trưởng cứ nói, chúng tôi nhất định sẽ dùng toàn lực sửa chữa."

Mặt Dương Tử Hiên không biểu tình, trong nội tâm lại thầm mắng, da mặt Bàng Quang này thật đúng là dầy, làm công tác không tốt ở đâu, chính mình còn không hiểu hay tự kiểm điểm, còn cần thị trưởng giúp hắn tìm ra.

Dương Tử Hiên hừ lạnh một tiếng, nói: "Tôi không phải người chỉ điểm sai sót cho văn phòng trú đóng ở kinh thành các cậu!"

Trong lòng Bàng Quang thầm rùng mình một cái, ngượng ngùng cười nói, liên tục không ngừng gật gật đầu, nói: "Dương thị trưởng phê bình rất đúng."

"Tốt rồi, giờ đã muộn rồi, cậu đi ra ngoài trước đi." Dương Tử Hiên thật sự là rất ít hảo cảm đối với Bàng Quang, hắn muốn làm ra một phen sự nghiệp tại Quảng Lăng, cái chủ nhiệm văn phòng trú đóng ở kinh thành này, tất nhiên phải thay đổi.

Năng lực Bàng Quang này có hạn, nhưng vui chơi giải trí lại cực kỳ tinh thông.

Lúc trở lại, Dương Tử Hiên thừa cơ hỏi qua Lí Nghĩa Đông về vấn đề bối cảnh của Bàng Quang, biết được Bàng Quang này chỉ là một thân thích của thường vụ phó thị trưởng chính phủ thành phố trước kia, Lôi Tụng vì để trấn an phó thị trưởng kia, mới ném Bàng Quang đến vị trí chủ nhiệm văn phòng trú đóng ở kinh thành.

Lúc trước, Bàng Quang chỉ là phó chủ nhiệm văn phòng thị ủy kiêm nhiệm chủ nhiệm ban tiếp đãi, chuyên quản lý chuyện tiếp đãi khách đến từ huyện cấp thành phố Khương Châu.

Năm trước xảy ra động đất, Lôi Tụng cùng thường vụ phó thị trưởng kia bị tận diệt, Bàng Quang bởi vì ở xa kinh thành, hơn nữa còn rời xa quan trường Quảng Lăng, cho nên vẫn chưa có người nào động đến hắn.

Nhưng Bàng Quang cũng biết, chỗ dựa chính trị của mình đã bị nhổ tận gốc, cũng chỉ có thể tạm thời bảo vệ vị trí chủ nhiệm này, nhất định phải tranh thủ thời gian tìm được chỗ dựa mới, bằng không thì chuyển vị trí sẽ là chuyện sớm hay muộn.

Dương Tử Hiên xuất hiện đã mang cho Bàng Quang hi vọng và cơ hội, đáng tiếc, người thanh niên thị trưởng này lại rất không chào đón hắn, cũng không dễ hầu hạ.

Dương Tử Hiên hạ lệnh trục khách, Bàng Quang còn có chút lưu luyến không rời, hơi lúng túng nói: "Thị trưởng, tôi muốn báo cáo một sự kiện với ngài."

Dương Tử Hiên nhìn Bàng Quang lưu luyến không đi, miệng không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn hắn.

"Năm đó tôi và cùng bí thư thị ủy huyện Khương Châu hiện tại là đồng sự."

Bàng Quang vì tiền đồ của mình, vì thể hiện giá trị của mình, không thể không lộ toàn bộ át chủ bài ra cho Dương Tử Hiên biết, mặc dù Khương Châu là huyện cấp thành phố thuộc Quảng Lăng, nhưng những năm này kinh tế phát triển rất mạnh, trong các thành thị cấp dưới Quảng Lăng, kinh tế cực kỳ mạnh mẽ, túi áo nhiều tiền, tính tình cũng nổi lên, thậm chí còn có dấu hiệu không để chính phủ thành phố Quảng Lăng vào mắt.

"Thì sao?" Dương Tử Hiên bắt chéo hai tay ngực trước, xem Bàng Quang có cái gì tốt tuôn ra hay không.

"Năm trước, thời điểm không ít lãnh đạo thành phố Quảng Lăng gặp chuyện không may, huyện Khương Châu lại không việc gì, bí thư thị ủy Khương Châu hạ phòng và thị trưởng Chu Cốc Trà liên tiếp đến kinh."

Tin tức này có chút ý tứ, Dương Tử Hiên nhíu mày lại, nhìn Bàng Quang, lại để cho hắn nói tiếp xuống dưới.

"Bọn hắn đến kinh thành, đều không có ý gì tốt, liên tiếp chạy về hướng bộ kế hoạch và quốc vụ viện bên kia, lúc ấy tôi đã cảm thấy kỳ quái, liền tự đi hỏi thăm một chút, thì ra bọn họ là muốn phân Khương Châu ra khỏi Quảng Lăng, thành lập một thành phố mới." Bàng Quang giống như cây đậu đổ xuống, tuôn ra hết bí mật hắn biết.

Cái gì? Sắc mặt Dương Tử Hiên khẽ biến, Khương Châu muốn tách ra khỏi thành phố Quảng Lăng?

Ở bộ kế hoạch và quốc vụ viện bên kia, Khương Châu xác thực cũng có một vài mối quan hệ, có một cục trưởng kế hoạch, đúng là người Khương Châu, Khương Châu muốn thoát ly khỏi Quảng Lăng, tất nhiên phải đi qua bộ kế hoạch, những nhân mạch này lại có trợ giúp với bọn họ.

Chỉ là, nếu thật sự để Khương Châu đi khỏi Quảng Lăng, kinh tế Quảng Lăng tất nhiên sẽ bị nguyên khí đại thương.

Không nói đến quan hệ kinh tế mật thiết giữa Khương Châu và Quảng Lăng, nếu Khương Châu thật sự phân ra, số liệu thống kê về tài chính và công tác do Quảng Lăng chi phối khẳng định cũng sẽ trở lên rất khó coi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK