• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không biết tại sao Đào Hồng Ba lại đưa Đào Nhiễm đến sống trong khách sạn duy nhất trong thị trấn, "Đường về".

  Đào Nhiễm dù sao cũng không phải là người cuồng tự ngược, Ngụy Tây Trầm hung như vậy, cô hôm sau cũng không định đi tìm hắn.

  Những đứa trẻ ỏ Thanh Từ hầu hết đều muốn lấy lòng cô.

  Bọn họ đưa cô ra suối chơi, nghe nói trong lạch đó có rất nhiều tôm cá nhỏ, bữa ăn ngon thì không được, nhưng dỗ cô tiểu thư này thì dư dả rồi.

  Đào Nhiễm vui vẻ đáp ứng, cô nói: "Mọi người chờ tôi một chút, tôi đổi giày đã."

  Khi xuống lầu lần nữa, cô không chỉ thay giày mà còn thay một chiếc váy màu vàng tươi, chân đi một đôi xăng đan màu đen.

  Hầu hết những đứa trẻ đến gặp cô đều ở độ tuổi mười lăm hoặc mười sáu, ba chàng trai và hai cô gái.

  Ánh mắt rơi xuống bắp chân lộ ra ngoài của cô, nhìn xuống dưới, đôi bàn chân đó cực kỳ xinh đẹp, ngón chân tròn trịa, trắng nõn nhỏ nhắn, mềm mại đến mức muốn chơi đùa trong lòng bàn tay. Cũng là bởi cô còn nhỏ, nếu không phong tình như vậy, sẽ cực kỳ nguy hiểm ở Thanh Từ.

Cô không nhận ra điều đó, nói chuyện với nhóm bạn suốt chặng đường.

  Cô gái kia không kìm được ánh mắt rơi xuống chiếc váy xinh đẹp của cô, liếc nhìn đồng hồ đeo tay trên cổ tay cùng với chiếc ví căng phồng, cuối cùng liếc nhìn chuỗi ngọc trên cổ, sắc mặt mọi người đều vô cùng hài lòng.

  Con lạch này nước chảy quanh năm nên nhìn tương đối sạch sẽ, dọc đường đi ai cũng rất nóng.

  Đào Nhiễm cúi người nhìn, quả nhiên có một con cá to bằng móng tay cái đang bơi trong đó.

  Các chàng trai cô gái đều xắn ống quần, cởi giày và nhảy xuống. Đào Nhiễm đang đi dép, cẩn thận bước lên những viên đá, dòng nước mát lạnh của dòng suối xua tan cái lạnh khắc nghiệt của mùa hè.

  Đào Nhiễm ôm cá con trong tay với vẻ mặt ngây thơ và tò mò.

  Một đám thiếu niên nam nữ nhìn nhau, đều hiểu ý tứ sâu xa trong mắt đối phương.

  "Đào tiểu thư." Một cô gái hô to, "Chúng ta đi bờ sông đi, dưới đá có rất nhiều cua ốc."

  Nhưng nước chảy xiết, ít người qua lại.

  Đào Nhiễm vừa mới đến, trong ấn tượng của cô, hầu hết những đứa trẻ nghèo trong thị trấn đều lương thiện và tốt bụng, nếu cô và cha cô là nhà tài trợ, họ sẽ không thể làm hại cô, vì vậy cô gật đầu.

  Một nhóm người lội ngược dòng.

  Nước ban đầu ngập mắt cá chân, dần dần ngập đến đầu gối.

  Những tảng đá dưới nước thỉnh thoảng trượt ra, Đào Nhiễm nhiều lần không thể đứng vững, nhưng họ đã đỡ cô..

  Đào Nhiễm ngọt ngào nói cảm ơn.

  Ánh mắt của người đang đỡ cô lấp lánh: "Không có gì, Đào tiểu thư, cô đi vững đi, sẽ không ngã."

  Ngược dòng thực sự thú vị, thậm chí có thể nhìn thấy cá chép đỏ.

  Ngay khi Đào Nhiễm định cúi xuống để bắt nó, cổ cô đau nhói. Cô cau mày kinh ngạc ngẩng đầu lên, hóa ra là một cô gái mạnh tay kéo chuỗi ngọc trên cổ cô.

  Đào Nhiễm theo bản năng lùi lại và vùng vẫy, một chiếc giày rơi ra, lao thẳng xuống dòng nước trong nháy mắt.

  Chuỗi ngọc nằm trong tay cô gái da ngăm đen, cô gái kia nói: "Quần áo của cô ta..."

  Đào Nhiễm sắc mặt biến đổi, cô mặc dù ngây thơ nhưng cũng không ngu ngốc, hiện tại bọn họ thành bộ dạng này, rõ ràng là muốn cướp đồ của cô.

  Họ không chỉ để ý chuỗi ngọc mà còn cả quần áo của cô. Cô chạm vào chiếc ví, quả nhiên tất cả số tiền trong đó đã biến mất. Có lẽ bị cướp bởi chàng trai đã đỡ cô.

  Cô gái kia thèm muốn bộ quần áo đẹp của cô, còn chàng trai đứng bên cạnh cô, nhìn chằm chằm vào bắp chân và bàn chân cô với ánh mắt khao khát.

Đào Nhiễm nói: "Mấy người muốn chuỗi ngọc cùng tiền tôi có thể cho các người, nhưng mấy người không được hại tôi, nếu không cha tôi sẽ nổi giận, mấy người chạy không thoát."

  Mấy thiếu niên đương nhiên biết, cho nên không dám đụng vào cô. Cô gái kia hy vọng cô sẽ tự cởi bỏ chiếc váy xinh đẹp của mình, xem một chút cũng đáng giá. Mấy cô cũng không ngốc, lấy chuỗi ngọc rồi, cũng không dám đi quá xa.

  Mấy cô không nói một lời, lại đến tháo đồng hồ đeo tay của cô.

  Đào Nhiễm mím môi, sắc mặt tái nhợt.

  Chiếc đồng hồ vừa được tháo ra, xung quanh cô vang lên vài tiếng kêu đau đớn.

  Đào Nhiễm nhìn lên, thấy Ngụy Tây Trầm đang cầm một cây gậy thô dày, mặt vô cảm đánh đám thiếu niên thiếu nữ kia. Hắn xuống tay tàn nhẫn, đỡ đầu thì đánh vào đầu, che lưng thì đánh vào lưng.

Không có khái niệm không đánh con gái, xuống tay tàn nhẫn như nhau.

  Đám người nhìn thấy hắn, sắc mặt đại biến, nghiến răng bỏ chạy,  một đám què chân nhưng chạy rất nhanh.

  Trong nháy mắt, người đều không còn, trên mặt đất còn có một vũng máu, Đào Nhiễm biết là lưu lại từ trên người một thiếu niên.

  Cô vẫn đứng dưới nước, nước mắt lưng tròng nhìn anh, anh cau mày đánh rơi cây gậy trong tay, cô "oa" một tiếng òa khóc.

  Cô đời này làm gì đã gặp những người đáng ghê tởm và độc ác như vậy?

  Vẻ mặt lạnh lùng của Ngụy Tây Trầm cứng đờ trong chốc lát.

  Cả đời anh chưa từng thấy cô gái nào yếu ớt như vậy, hai người anh vừa đánh vào đầu cũng không khóc.

  Người này lớn lên xinh đẹp, rõ ràng trên người không bị thương, nhưng nước mắt lại rơi xuống. Rốt cuộc vẫn còn trẻ.

  Anh sững người, lạnh lùng nhìn người đang đứng trong nước, cô khụt khịt hai tiếng, cảm giác sợ hãi trong lòng cuối cùng cũng tiêu tan.

  Đào Nhiễm đi từ trong nước lên bờ, cô bị rơi mất một chiếc giày, không biết đã bị dòng nước cuốn trôi đi đâu.

Cô gái nhỏ này vẫn là một nhan khống*, nhìn mặt anh liền cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

*nhan khống: có ý là người coi trọng ngoại hình, nhìn mặt.

  Cô không biết xấu hổ lý luận, "Tôi biết tâm sinh tướng, mấy kẻ đó xấu tính như vậy, khó trách lớn lên xấu xí. Ngụy Tây Trầm, anh đẹp  nhất ~ cho nên anh tốt nhất."

  Anh nhịn rồi lại nhịn, nhưng vẫn cong cong môi.

  Nhóc ngốc này vẫn có chỗ đáng khen, chí ít miệng ngọt.

  Đào Nhiễm trở về liền tố cáo những người đó, trấn trưởng cúi đầu khom lưng: "Đào tiểu thư yên tâm, bọn họ nhất định bị bắt và trừng phạt nghiêm khắc. Cô không cần tức giận. Những đứa trẻ khác trong thị trấn chúng tôi thiện lương vô tội."

  Cô nghĩ nghĩ, xác thực không cần thiết phải để những đứa trẻ trong cả thị trấn phải chịu đựng vì tội trạng của một vài người.

  Đào Nhiễm giữ lời hứa, ngày hôm sau mang tiền tiêu vặt và đồ ăn vặt đến cho Ngụy Tây Trầm.

  Ngụy Tây Trầm nhận tiền, một cô gái nhỏ như cô có mấy nghìn tiền tiêu vặt. Hắn thần sắc lạnh nhạt: "Tiền lấy rồi, đi đi, đừng đi theo tôi." Hắn không cần đồ ăn vặt của cô.

  Đào Nhiễm hiện tại nhận rõ hắn, tung tăng đi phía sau. Làm sao cô dám tin tưởng người khác ở Thanh Từ chứ.

  Nắng Thanh Từ rất gắt, cô bước ra với chiếc ô che nắng màu hồng, chân thay một đôi xăng đan. Đào Nhiễm cố gắng nâng chiếc ô lên để che cho mình và Ngụy Tây Trầm, tuy nhìn gầy nhưng anh rất cao. Dưới nắng Thanh Từ, môi anh khô khốc.

  Cô cũng không biết nghĩ như thế nào, trên cổ thay chuỗi ngọc, trên tay treo một ly nước màu hồng.

  Có lẽ là bởi vì lần trước đến nhà hắn, nước miếng còn chưa được uống đến cho nên lần này có chuẩn bị. Ngụy Tây Trầm liếc nhìn, trong lòng cảm thấy buồn cười.

 Hiện tại cô siêu thích "anh trai nhỏ" này nha, muốn chia sẻ mọi thứ với anh.

  Đào Nhiễm gỡ ly nước xuống: "Ngụy Tây Trầm, uống nước đi."

  Khi hắn lấy nó, vẫn còn ấm. Ma xui quỷ khiến nào, hắn mở nắp nhấp một ngụm. Không giống nước ở Thanh Từ có vị mặn, nước trong cốc của cô lại ngọt thanh, hắn cụp mắt xuống, nhìn thấy đôi mắt trong veo của cô.

  Đôi mắt trong veo như vậy ngược lại khơi dậy ác ý vô hạn của hắn.

  "Cô cũng uống đi." Anh đưa cốc tới bên môi cô, đưa tay xoay một vòng, chỗ vừa uống vừa chạm vào môi cô.

  Anh chờ cô bên trong kiệt sức phải xé bỏ mặt nạ giả giả dối, rốt cuộc hắn một thân sơ mi trắng đã ngả vàng, quần ngắn cũn cỡn, hai ống quần dài không bằng nhau, cả người vừa rẻ tiền vừa bẩn thỉu.

  Cô thấy động tác của anh, tay run run, hai má ửng hồng. Hàng mi đen dài khẽ run, cả người trong mắt tràn đầy vui vẻ và sung sướng, "anh trai nhỏ" tựa hồ rất thích mình!

 Hắn trong lòng muốn mắng cô đồ ngốc... Trước khi bỏ tay ra, cô đã nhấp một ngụm.

  Đôi mắt hắn đen nhánh, không nói gì, vặn ly nước, cũng không trả lại cho cô, cầm lấy ô trong tay cô, che cho cô, tay kia xách ly nước cho cô.

  Ngày hôm sau, trấn trưởng đầy mặt đầy xin lỗi nói với Đào Nhiễm: "Đào tiểu thư, vẫn chưa tìm được mấy tên khốn kiếp kia, cũng không biết bọn họ đi đâu, cô yên tâm, sẽ không chia phần tài trợ cho họ, Thanh Từ sẽ để họ tự sinh tự diệt. Cô xem chuyện này có thể đừng nói với Đào tiên sinh được không?"

  Đào Nhiễm ngẩn người một lúc rồi gật đầu.

  Vào thời điểm đó, không có nhiều thành viên trong nhóm thiếu niên của Ngụy Tây Trầm, nhiệm vụ có thể nhận được rất ít.

  Anh để mấy nghìn vào trong túi của Đào Nhiễm, lẳng lặng đợi cô xuống lầu.

  Vừa nhìn thấy anh, cô liền hoan hô một tiếng, cả người giống như mặt trời nhỏ rực rỡ, dịu dàng gọi anh là Ngụy Tây Trầm.

  Ngụy Tây Trầm bước tới, đặt số tiền lúc nãy cô đưa cho anh và số tiền giật lại từ lũ khốn đó, nhét tất cả vào túi dưới ánh mắt khó hiểu của cô.

Sau đó, anh lấy trong túi ra hạt ngọc màu xanh lục, nhẹ nhàng đeo vào cổ cô.

  Cô chạm vào hạt ngọc, khịt mũi và nhìn anh tò mò.

  Anh bất động thanh sắc, ban đầu nhận của cô vài nghìn tệ, cô làm theo, vậy không ai nợ ai, sẽ không có giao tình. Nhưng bây giờ, anh đã đánh mấy tên khốn đó một trận, còn lấy lại tất cả những đồ vật bị cướp của cô..

  Mấu chốt là hắn không bình thường, không biết vì sao những thứ này hắn không tham, muốn đem tất cả đều cho cô.

  Tính toán cẩn thận, ở một nơi như Thành Từ, hành vi của mấy người kia là bình thường và không có lỗi. Hành vi không thể giải thích được của hắn bây giờ chính xác là hành vi ngu ngốc mà hắn đã khịt mũi mũi coi thường trước đó không lâu.

  Anh chạm vào mắt cô, được, nhớ kỹ. Hiện tại là cô nợ tôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK