Vào một đêm mùa đông lạnh lẽo, hắn mặc áo khoác cũ, mắt cá chân lộ ra một mảng lớn. Mặt không chút thay đổi đứng trong chốc lát, quả nhiên bên trong truyền đến tiếng nam nữ rên rỉ.
Mọi người cuồng hoan, không có nghĩa là hắn cuồng hoan.
Hắn dựa vào cửa, đốt một điếu thuốc, làn khói lượn lờ dâng lên khi nghĩ về cô.
Cô gái nhỏ đã rời đi 2 năm trước.
Kỳ thật đi thì đi, hắn cũng không nghĩ nhiều về cô, hai năm đầu khi cô mới đi, hắn nằm mơ đều nghĩ đến cô, tuổi trẻ xao động, cô trở thành đối tượng trong mộng xuân của hắn.
Hắn đè cô dưới thân, công thành đoạt đất, tùy ý thảo phạt.
Nhưng dù sao cô cũng không có ở đây, hắn vẫn phải lặp lại thói quen hàng ngày của mình, rảnh rỗi thì đi học, thời gian khác thì đi đánh nhau, làm mấ việc lưu manh.
Trong một thời gian dài, hắn cảm thấy mình không nghĩ về cô nhiều như vậy. Ngay cả khuôn mặt của người trong mộng cũng mơ hồ không rõ ràng.
Quên đi, hắn tự nhủ với chính mình.
Hắn biết đó là đại tiểu thư, hắn không thể có được nó.
Đời này thứ không có cách nào có được quá nhiều, từ khi còn bé nhìn một chén cháo nuốt nước miếng, đến sau này hâm mộ nhìn người khác mặc quần áo mới sáng bóng. Trong một thời gian dài, hắn hiểu rằng những gì không thuộc về mình, đừng si tâm mơ đến.
Nghĩ đến ngoại trừ tăng thêm thống khổ, không còn gì khác.
Khi một điếu thuốc hút xong, âm thanh bên trong vẫn chưa dừng lại. Hắn giật giật khóe miệng, cảm thấy làm tình thật sự mẹ nó là chuyện dơ bẩn nhất trên đời.
Đặc biệt là một người đàn bà như mẹ hắn.
Hắn cũng không kiên nhẫn nghe, quần áo đơn giản đi ra ngoài.
Trên đường ở Thanh Từ phần lớn là người như hắn, có người sinh nhưng không có người dạy, cũng may Tết là những ngày an phận bình yên nhất trong năm. Không có phát sinh ẩu đả đánh nhau, nhóm thiếu niên thiếu nữ cười đùa truyền đến, hắn đột nhiên cảm thấy mình có chút cô đơn.
"Lão đại." Văn Khải không biết từ đâu chạy ra, "Một mình à?"
Hắn đưa một điếu thuốc, Nguỵ Tây Trầm cũng nhận lấy.
Hai thiếu niên 17 tuổi nhìn pháo hoa trên bầu trời nở rộ, từng ngụm từng ngụm phun khói. Văn Khải đột nhiên hỏi: "Có muốn đi chơi với Tôn Tiểu Ái không? "
"Ai?"
"Mấy ngày trước mới tới, so với đám con gái đen đúa gầy gò của Thanh Từ thì xinh đẹp hơn nhiều, vừa trắng vừa mềm..." Văn Khải híp mắt, làn da con gái ở Thanh Từ ngăm đen, đánh nhau so với con trai bên ngoài còn hung hãn hơn.
Tôn Tiểu Ái không giống, cô đi theo mẹ mới đến Thanh Từ chưa được mấy ngày, xinh đẹp, lập tức mê hoặc một đám thiếu niên và đàn ông của Thanh Từ. Hai mẹ con ở Thanh Từ không nơi nương tựa, tự nhiên có thủ đoạn sống sót.
Tôn Tiểu Ái có thiên phú giao tiếp, có thể thong dong chu toàn xoay quanh trong một đám hổ báo cáo chồn.
Ngụy Tây Trầm dập tắt điếu thuốc: "Đi thôi. "
Hắn cũng không biết có thể đi đâu, có chuyện gì để làm. Hắn hiện tại rõ ràng có thể thoát khỏi mẹ mình, nhưng hắn ngay cả ý nghĩ thay đổi hiện trạng cũng không có.
Một đám thiếu niên vây quanh Tôn Tiểu Ái xum xoe.
Cô nhận quà tặng của bọn họ liền nhắm mắt lại, cùng bọn họ hôn môi. Cảnh tượng như vậy ở Thanh Từ mà nói cũng không quá đáng, Văn Khải xem náo nhiệt, còn huýt sáo một cái.
Lập tức có người tới chào hỏi hắn và Nguỵ Tây Trầm.
Đám người Nguỵ Tây Trầm này, mấy năm nay thành lập đoàn thể nhỏ ở Thanh Từ đã rất nổi danh. Bà mẹ ngu xuẩn của hắn không biết, nhưng trong mắt đám thiếu niên này, Ngụy Tây Trầm không khác gì đã mở ra một con đường máu.
"Đang chơi cái gì?" Văn Khải hỏi.
"Máy bay giấy." Có người cười nhộn nhạo, nói tiếp, Tôn Tiểu Ái chưa từng thấy qua những thứ này, bọn họ gấp máy bay giấy tinh xảo làm cô vui vẻ. Tuy rằng càng muốn chơi cái khác, nhưng không được ép buộc, không được đánh nhau là quy củ năm mới của Thanh Từ.
Ngụy Tây Trầm không biết Tôn Tiểu Ái, Tôn Tiểu Ái lại biết hắn. Cô đẩy thiếu niên bên cạnh ra, hướng hắn đi tới.
Trong mắt cô hết sức dụ dỗ, vươn tay về phía hắn.
Hắn không nhúc nhích không né, cũng không đưa tay kéo cô, cứ như vậy lẳng lặng nhìn cô, dường như cô làm cái gì hắn cũng không thèm để ý, cũng không có cảm giác. Tim cô đập nhanh hơn một chút.
Văn Khải nói không sai, da thịt cô trắng trẻo, ngũ quan thanh tú, trong một đám con gái gầy đen đúa, quả thật rất chói mắt.
Hắn không nhúc nhích, cảm thấy cuộc sống như vậy thật sự ghê tởm lại khô khan. Hắn mới 17 tuổi, thế nhưng cảm thấy đời này có thể cứ như vậy.
Hương vị của cô càng ngày càng gần, hương thơm có chút ngấy, hắn nhíu mày.
Không biết là máy bay giấy của ai bay xuống chân bọn họ, Ngụy Tây Trầm xuống nhìn qua.
Trên cánh là chữ viết ngây thơ của thiếu nữ, hắn nhìn thấy hai chữ Đào Nhiễm.
Thân thể so với đầu óc phản ứng còn nhanh hơn, hắn cảm giác máu tươi tựa hồ trong nháy mắt rót vào trái tim, khuôn mặt của cô, cách 2 năm, trong trí nhớ của hắn còn rõ ràng như vậy.
Hắn đẩy Tôn Tiểu Ái ra, ngồi xổm xuống nhặt máy bay giấy lên.
Trang sách tỏa ra hương vị cũ kỹ - Lớp 3 khối 8, Đào Nhiễm.
Trái tim hắn tựa hồ cũng bị đâm xuống, không đau, ngược lại rất ngứa.
Hắn có chút nhớ cô, ban đêm như vậy, không kiêng nể gì mà nghĩ. Đây không phải là chuẩn mực cuộc sống của hắn, cô gái Đào Nhiễm này, không phải một chén cháo, không phải là một bộ quần áo tinh xảo, không phải hắn cứ cố gắng, dùng thủ đoạn là có thể lấy được.
Nếu hắn đủ thông minh, bây giờ nên từ bỏ.
Đó là một đóa hoa hồng không sai, nhưng toàn thân mang theo gai, nói không chừng hắn vỡ nát cũng không thể hái xuống.
Hắn cảm thấy một trong lòng có chút đau.
Hắn gấp giấy và đặt nó trong lồng ngực mình. Hướng Tôn Tiểu Ái đang há hốc mồm hỏi: "Cái này từ đâu ra? "
"......"
Sau đó Văn Khải cảm thấy Ngụy Tây Trầm điên rồi, hắn dùng rất nhiều thứ tốt đổi lấy sách vở 2 năm trước một cô gái nhỏ tặng tới. Hắn ra giá cao, tự nhiên có người nguyện ý tốn tâm tư tìm.
Cuối cùng thật sự làm cho hắn tìm lại 10 quyển.
Đào Nhiễm cái gì cũng không để lại cho hắn, duy nhất còn lại, chỉ sợ chính là một đống sách cô không cần.
Khi mùa đông trôi qua, mùa xuân đang đến. Hắn mở cuốn sách nổi tiếng của cô, xem xét cẩn thận từng trang một. Phỏng đoán lúc đó tâm trí cô như thế nào đã viết những câu này.
Cô có chút ngây thơ, tính tình cũng không tính là đặc biệt tốt, còn thích chửi bới.
Ngón tay thon dài của hắn lướt qua những chữ viết non nớt kia, cong môi nở nụ cười.
Nếu có thể gặp lại cô, gặp được một lần cũng tốt rồi.
Dục vọng như vậy đột nhiên chi phối cuộc sống của hắn, đến không giải thích được, lại thế không thể ngăn cản.
Nhưng trời đất mênh mông, ngay cả trấn trưởng cũng không biết vị Đào tiên sinh che giấu địa chỉ kia ở nơi nào, hắn nên đi đâu tìm cô?
......
Thanh Từ nhiều nhất là mùa mưa, hắn chờ đợi "nhà hảo tâm" Đào Hồng Ba.
Khi đó mẹ hắn đã chết, lúc bà phát bệnh, Nguỵ Tây Trầm ở một bên lạnh lùng nhìn. Mãi cho đến khi người phụ nữ nuốt một hơi, hắn mới kéo cửa ra ngoài hút thuốc.
Mưa nhỏ triền miên, hắn thuận tay bày linh vị cho bà.
Từ xa đã nghe được tiếng người tới.
Hắn giống như ngửi được mãnh thú chuyển biến, mở cửa sổ ra, để cho mùi thuốc lá tản đi.
Ngụy Tây nằm dựa vào cửa, giống như một thiếu niên ở tuổi này đơn thuần, sạch sẽ, trong suốt.
Người rốt cuộc cũng tới. Đào Hồng Ba.
Ngụy Tây Trầm biết người này có mưu đồ, nhưng có quan hệ gì chứ? Mỗi một tấc cốt nhục của hắn thậm chí hưng phấn kêu gào, hắn muốn gặp cô, giống như ý nghĩ muốn phát điên.
Nếu như đời này còn có thứ gì hắn mong muốn xa vời, toàn thân máu tươi cũng muốn có được, cũng chỉ có cô.
Hắn cái gì cũng không muốn, cái gì cũng không mang theo, thậm chí thế lực Thanh Từ mới thành lập tốt cũng không quản, cứ như vậy đi theo Đào Hồng Ba.
Ngụy Tây Trầm nhớ rõ mùa hè này, thời tiết đặc biệt nóng.
Tiếng còi xe ở thành phố lớn ồn ào náo nhiệt, tiếng tấu vang không ngừng, rơi vào trong tai hắn đặc biệt ồn ào. Đào Hồng Ba dẫn hắn về nhà, nhưng hắn cũng không thấy Đào Nhiễm.
Hắn giống như bị người ta hắt một chậu nước lạnh, trong nháy mắt thanh tỉnh hơn phân nửa.
Trình Tú Quyên cười nói: "Con gái chúng ta cùng cậu không sai biệt lắm, nhưng cũng không hiểu chuyện, con nhóc chết tiệt kia đi ra ngoài chơi lâu như vậy, cũng không biết gọi điện thoại trở về."
Mắng thì mắng, trong lời nói tràn ngập yêu thương.
Hắn mỉm cười nho nhã.
Chờ một chút...
Hắn ở trong căn hộ dưới chân núi, cực kỳ kiên nhẫn, giống như một con mãnh thú ngủ đông hồi lâu.
Vào lúc hoàng hôn tháng 8, bầu trời màu vàng ấm áp.
Hắn chạy trở về, từ xa đã nhìn thấy một chút màu hồng kia.
Cô ngửa đầu, làn da trắng như sứ dưới ánh hoàng hôn cũng trở thành màu vàng ấm áp.
Mũi chân của cô nhẹ nhàng cọ xát trên mặt đất, bộ dáng rất không cam lòng.
Gió mùa hè ôn hòa, nhẹ nhàng phất phất làn váy màu hồng nhạt của cô.
Tim hắn đập càng lúc càng nhanh. Một bàn tay vô hình nắm lấy trái tim hắn, làm cho ngay cả hơi thở cũng sắp run rẩy.
Cô quay đầu lại, trong đôi mắt rơi xuống những ngôi sao đầy trời, hắn nhìn thấy bộ dạng của mình lúc này từ đôi mắt đen nhánh của cô - vừa dã man vừa dịu dàng, thâm trầm lại tham lam.
Hắn mỉm cười nhẹ nhàng, Đào Nhiễm, tha thứ cho anh. Khả năng muốn nhớ thương em cả đời.
~
Đào Nhiễm từ trong lồng ngực anh ngẩng đầu, liền nhìn thấy khóe môi hơi cong lên trong lúc ngủ say của anh. Toàn thân cô đau nhức, sắp tan rã. Mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, lại gặp ác mộng tỉnh lại.
Ngụy Tây Trầm không biết tiết chế là tội ban đầu, cô khóc cũng cầu xin, bộ dáng anh càng hưng phấn. Cuối cùng cô cũng muốn điên lên rồi, gãi loạn ở lưng anh.
Anh hưng phấn đến mức chỉ hừ hừ, không cảm giác được đau đớn, càng thêm ra sức.
Anh vẫn còn cười! Không biết mơ thấy cái gì. Còn có mặt mũi cười!
Cô cắn vào cằm anh.
Anh hừ nhẹ một tiếng, mở mắt ra, cố ý sờ sờ sống lưng bóng loáng của cô. Cô véo thắt lưng anh, anh mới tỉnh táo lại.
Trong nháy mắt anh nhìn thấy cô, ánh mắt trong nháy mắt hiền hòa xuống, cái gì cũng không so đo, hôn xuống đỉnh đầu cô: "Sao không ngủ nhiều một lát? "
Trời vẫn chưa sáng.
Cô nhăn mặt: "Đau thắt lưng. "
Hắn lập tức xoa xoa cô, "Là anh không tốt. "
"Anh sẽ sửa sao?"
Xin lỗi, cái này sẽ không.
Cô gặp ác mộng, còn anh mơ thấy mộng đẹp sao? Cô tò mò hỏi anh: "Anh mơ thấy gì?" "
"17 tuổi ở Thanh Từ, anh đang đợi em."
Chờ cô có cái gì buồn cười? Cô dụi mắt hỏi anh: "Vậy anh có đợi được trong giấc mơ không?"
"Không có."
Cô dở khóc dở cười, vậy còn vui vẻ gì nữa.
"Nhưng anh đến đuổi theo em." Mặc kệ cô ở nơi nào, chỉ cần anh còn sống, còn có thể đi được, đều sẽ đến cạnh cô.
Luôn luôn đuổi theo, luôn luôn là của anh.
Cô cười rộ lên, lúc này rốt cục yên tâm ngủ thiếp đi. Không bao giờ gặp ác mộng nữa.
Anh mở mắt, nghĩ lại mình từ 15 tuổi đến 25 tuổi.
May mắn anh chưa bao giờ nghĩ đến việc từ bỏ.
Anh ôm người đó trong vòng tay của mình, chờ đợi cho mặt trời ló dạng.
Sáng sớm mùa xuân, gió ấm dịu dàng, nụ hôn của anh rơi trên khóe môi của cô: "Chào buổi sáng, Ngụy phu nhân."