Bà liếc nhìn Đào Nhiễm đang đứng ngồi không yên, đi ra ngoài nghe điện thoại. Đào Hồng Ba run giọng: "Tú Quyên, Đào Đào đâu?"
"Bên cạnh tôi."
"Mau mang con chạy nhanh, đến nước M hay nước F đều được, càng xa càng tốt."
Trình Tú Quyên nắm chặt điện thoại tay: "Xảy ra chuyện gì?"
Đào Hồng Ba trầm giọng nói: "Con trai cả nhà họ Ngụy đã chết."
Trình Tú Quyên choáng váng: "Chết? Làm sao chết, chết như thế nào?"
Đào Hồng Ba nghẹn ngào không nói nên lời: "Tôi, tôi cũng bị người lừa gạt. Đầu óc bị quỷ ám rồi. Nhà họ Nguỵ không chịu tiếp nhận Ngụy Tây Trầm. Người nọ nói với tôi, chỉ cần đưa con trai cả phạm sai lầm, Ngụy Tây Trầm sẽ sẽ được coi trọng. Tôi vốn chỉ thiết kế Ngụy Phạn uống rượu lái xe, không ngờ anh ta sẽ chết... Bây giờ, nhà họ Ngụy đã biết đó là một thảm họa do có người gây ra."
Trình Tú Quyên chịu không nổi được nữa, lùi lại vài bước. Không còn là vấn đề của 30 triệu mà là mạng người nhà họ Ngụy.
Trình Tú Quyên chảy nước mắt, Đào Hồng Ba run rẩy: "Tôi, chúng ta đi nước F đi, tiền mặt trong nhà bà cầm hết theo đi, cùng Đào Đào đi trước."
Trình Tú Quyên sắp phát điên, liều mạng mắng ông: "Ông có còn là người không? Chuyện này cũng dám làm ra! Đó là một mạng người đó!"
"Tôi có thể làm gì!" Bên kia quát, "Ba mươi triệu, một năm trước dòng tiền quay vòng của công ty không hiệu quả. Không có Ngụy Tây Trầm thì không thể sống lại được! Nếu không đi, gia đình chúng ta đợi người ta đánh chết hay sao?"
Trình Tú Quyên khóc. Bà nghĩ đến con gái nên hỏi: "Ngụy Tây Trầm đâu?"
Đào Hồng Ba im lặng: "Đừng hỏi, bà và Đào Đào đi trước đi, tôi sẽ đến sau."
~
Khi Văn Khải nhận được tin và dẫn người chạy đến đó, Ngụy Tây Trầm chỉ còn nửa cái mạng.
Chàng trai trẻ cao ngạo một thời đang nằm trên mặt đất, đôi mắt vô hồn. Máu từ chân nhuộm đỏ một mảng lớn trên sàn nhà. Ngụy Diên giẫm lên vết thương của anh, khóe mắt đỏ lên: "Mày là thằng con hoang, đồ súc sinh khốn kiếp! Dám hại chết con trai tao."
Chân đau nhói, Ngụy Tây Trầm run lên nhưng vẫn im lặng, môi đã rớm máu.
Ngụy Phạn là con trai ông ta, còn anh chỉ là một đứa con hoang.
Văn Khải dẫn người phá cửa nhà họ Ngụy. Một nhóm lớn thanh thiếu niên mặc áo đen cầm các thanh thép đi vào vên trong.
Nhìn tư thế này, Ngụy Diên ngược lại mỉm cười: "Con hoang đúng là con hoang, một đám còn không bằng đồ vật." Ông xua tay, đám vệ sĩ chĩa súng về phía Văn Khải và những người khác.
Văn Khải nhìn thấy người nằm dưới đất: "Lão đại!"
Ngụy Diên nói: "Cút hết cho tao."
Văn Khải liếc nhìn họng súng sẫm màu đối diện, nghiến răng nghiến lợi quỳ xuống: "Ngụy tổng, mặc dù không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng lão đại của chúng tôi không có khả năng giết người, cầu xin ông hãy buông tha hắn."
Ngụy Diên dùng chân đá vào cằm Ngụy Tây Trầm, dở khóc dở cười: "Không phải mày sao?"
Ngụy Tây Trầm ánh mắt đờ đẫn, nhưng lại ngơ ngác lặp lại: "Là tôi cho thuốc, không nghĩ hắn sẽ chết, kết quả xảy ra chuyện."
Anh lại bị một cú đá nữa vào bụng.
Văn Khải nghe thấy tim muốn nát, Ngụy Tây Trầm điên rồi!
"Ngụy tổng! Cầu xin ông, cầu xin ông, xin buông tha Ngụy Tây Trầm. Anh ấy cũng họ Ngụy, cũng là con trai của ông."
"Không." Ngụy Diên nói, "Nó chỉ là con trai của một con điếm thấp hèn."
Ngụy Diên lấy khẩu súng từ tay vệ sĩ và dí vào thái dương Ngụy Tây Trầm: "Đây là kế hoạch của mày sao?Mày cho rằng Ngụy Phạn chết thì có thể bước vào cửa nhà họ Nguỵ tao?"
Ngụy Tây Trầm nhìn chằm chằm trần nhà, không chớp mắt.
Ngụy Diên cười lạnh, vừa định bóp cò. Các vệ sĩ đè Văn Khải và những người khác xuống đất, Văn Khải nhìn về phía Ngụy Tây Trầm với đôi mắt đỏ rực. "Lão đại, anh điên rồi! Nói không phải anh đi, không phải anh đi!"
Người kia trước sau gì vẫn không hé răng.
Ngụy Diên siết chặt tay hơn một chút.
"Cha." Ngụy Vân Vân chạy vào, "Không cần!"
Cô mới 17 tuổi, mặc một chiếc váy nhung trắng như tuyết, Ngụy Diên cưng chiều cô nhất, cô dám làm chuyện người khác không dám làm. Cô đẩy khẩu súng của Ngụy Diên đi: "Không cần giết anh ta."
"Ngụy Vân Vân, con tránh ra!"
"Cha, hắn không giết anh trai, con biết là ai, chính là người đàn ông trung niên tới nhà chúng ta hôm đó!"
Ngụy Diễn híp mắt, nỗi đau mất đi con trai trong phút chốc khiến ông như già đi mười tuổi: "Làm sao con biết?"
Ngụy Vân Vân bình tĩnh quá mức: "Ngày anh trai con đi uống rượu, đúng lúc con tức giận đi tìm Ngụy Tây Trầm, kết quả thấy người đàn ông kia có vẻ không đúng. Con đã nhờ chú Gia Huy đi theo ông ta, kết quả vừa rồi chú Gia Huy nói ông ta đang gọi điện thoại cho vợ, muốn vợ và con gái chạy thoát thân".
Ngụy Tây Trầm, người vẫn luôn như một người chết nằm trên mặt đất, cuối cùng cũng phản ứng, bắt đầu giãy dụa.
Ngụy Diên đạp anh một cái: "Vân Vân, nói Gia Huy trực tiếp gọi cảnh sát, đưa người đàn ông đó vào. Còn về việc liệu ông ta có thể sống sót sau khi vào hay không, cũng khó nói.
Ngụy Vân Vân lập tức gật đầu, đi tới đỡ Ngụy Tây Trầm: "Anh không sao chứ?"
Anh gạt tay cô ra, hai mắt đỏ bừng, Văn Khải cũng được thả ra. Ngụy Diên liếc nhìn Ngụy Tây Trầm, không biết nghĩ gì, cuối cùng bước ra khỏi cửa trước: "Gọi bác sĩ đến chữa trị cho nó, nhốt nó ở đây cho đến khi ta quay lại. Những người khác đuổi hết ra ngoài!"
Cùng với tiếng đóng cửa của Ngụy Diên, chỉ còn lại Ngụy Vân Vân và Ngụy Tây Trầm bên trong.
Ngụy Vân Vân lại bị anh đẩy ra một lần nữa, một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt trắng trẻo của Ngụy Vân Vân. Cô dường như đã tìm thấy điều gì đó thú vị: "Anh thật thú vị. Có muốn cái này không?"
Cô lắc lắc chiếc điện thoại di động trong tay, sau đó nhìn thấy ánh mắt đột nhiên sáng ngời của anh, anh với tay lấy chiếc điện thoại di động. Nghiến răng nghiến lợi: "Ông ta gạt tôi."
Đào Hồng Ba đã lừa anh, ông nói chỉ cần Ngụy Tây Trầm gánh tội thay mình để ông có thể sống sót, ông tuyệt đối sẽ không bao giờ để Đào Nhiễm rời đi. Và nếu Đào Hồng Ba chết, anh và Đào Nhiễm vĩnh viễn không có khả năng ở bên nhau.
Nhưng giờ đây cô lại đi!
Tại sao! Rõ ràng đến chết anh cũng không chịu khuất phục, tại sao cô lại bỏ đi! Không, cô sẽ không đi, hiện tại cô thích hắn, làm sao có thể đi được!
Anh run rẩy nhấn dãy số mà khi nhìn thấy sẽ rất ngọt ngào, nhưng chỉ vang lên hai tiếng, sau đó giọng nói lạnh lùng từ bên trong truyền ra: "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được..."
Ngụy Tây Trầm dường như đã bị rút cạn hoàn toàn sức lực, phút chốc tuyệt vọng nhập tràn trong ánh mắt.
Nhưng ngay sau đó, anh đột nhiên đứng dậy, loạng choạng chạy về phía cửa.
Không đi... không được đi, cô sao có thể đi. Chúng ta đã nói... Anh yêu em nhiều như vậy.
Ngụy Vân Vân cười tủm tỉm nhìn, xem anh trai cùng cha khác mẹ lúc chạy tới cửa cũng không chống đỡ được ngã xuống, sau đó lại cố chấp đến mức có bò cũng muốn đi ra ngoài.
So với Ngụy Phạn thì thú vị hơn nhiều.
Nhưng anh định sẵn không thể ra khỏi đây. Rất nhiều người canh cửa.
~
Đối với Đào Nhiễm mà nói, mùa hè năm 20XX chắc chắn là một cơn ác mộng trong đời mà cô khó có thể tỉnh dậy.
Trình Tú Quyên từ trong biệt thự ném chiếc điện thoại di động đang đổ chuông của cô xuống, nhạt mặt dúi vào tay cô một con dao gọt hoa quả: "Bây giờ cùng mẹ đi nước F hoặc là con cầm dao đâm chết mẹ."
Cô còn không biết chuyện gì xảy ra, Trình Tú Quyên đã nắm tay cô áp vào cổ bà.
Đào Nhiễm như bị bỏng: "Mẹ, xảy ra chuyện gì vậy? Con không thể rời đi. Chúng ta đã đồng ý gặp Ngụy Tây Trầm. Còn có cha..."
"Câm miệng, không nhắc tới Ngụy Tây Trầm!" Trình Tú Quyên gầm lên, "Từ hôm nay trở đi, con cùng nó chia tay, tuyệt đối không bao giờ được nhắc tới nó nữa! Đi theo mẹ ngay!"
Đào Nhiễm hất tay bà ra: "Không, mẹ. Con đi tìm Ngụy Tây Trầm, có phải anh ấy xảy ra chuyện gì không?"
Trình Tú Quyên nhìn cô với ánh mắt rất buồn: "Không, nó sẽ không xảy ra chuyện gì. Nhưng nếu con không rời đi, cả nhà chúng ta sẽ chết ở đây."
Ký ức sau này dường như càng ngày càng mơ hồ, cô chỉ nhớ mình bị Trình Tú Quyên kéo lên máy bay, cô không ngừng khóc: "Mẹ, con xin mẹ, mẹ hãy để con gọi cho Ngụy Tây Trầm. Ít nhất hãy để con nghe giọng anh ấy lần cuối."
Cuối cùng cô cũng hiểu cảm giác của Kiều Tĩnh Diệu khi đó, đau thấu xương thấu tim.
Cô muốn gặp anh, ôm anh, hôn anh. Trái tim của cô không phải làm bằng đá, anh che chở bao nhiêu năm cũng đã mềm thành vũng nước. Cuối cùng cô sẽ cảm thấy đau, sẽ luyến tiếc, sẽ khó chịu đến mức muốn chết đi. Cô không muốn chia tay với anh.
Nước mắt không ngừng chảy trong đôi mắt mở to của Trình Tú Quyên. Rốt cuộc bà vẫn không đưa điện thoại cho Đào Nhiễm.
Đào Nhiễm không ngừng khóc, nước mắt dường như không cạn. Trình Tú Quyên đã ở bên cô gần mười tám năm, từ khi cô cất tiếng khóc chào đời cho đến ngày hôm nay, cô chưa bao giờ khóc thương tâm như vậy.
Khi còn bé bị gãy chân, cô cũng không khóc nhiều như thế này, bị bà nội đánh cũng mở to mắt không khóc. Bà biết đứa con gái mình sinh ra thiếu một khiếu*, thiếu dũng khí và cảm xúc để yêu. Nhưng bây giờ nhìn cô giống như bị ai đó xẻo một miếng thịt ở tim mình, cô đau lòng khóc đến tê tâm liệt phế, bên trong khô cạn.
Cuối cùng, Đào Nhiễm chỉ có thể lặp đi lặp lại ba từ: "Ngụy Tây Trầm... Ngụy Tây Trầm."
Trình Tú Quyên nhắm mắt lại, như thể những đám mây dày đặc bên ngoài cửa sổ máy bay sẽ không bao giờ kết thúc.
Đừng gọi nữa Đào Nhiễm, đừng gọi nữa.
Sẽ không bao giờ có Ngụy Tây Trầm trong cuộc đời con nữa.
Rốt cuộc, cuối cùng họ đã không đợi được Đào Hồng Ba.
Vào tháng 9 năm nay, khi Trình Tú Quyên đọc tin tức, bà thậm chí còn cảm thấy mình quá mức bình tĩnh, tin tức nói rằng tập đoàn Đào thị chính thức tuyên bố phá sản. Đào Hồng Ba bị viện kiểm sát kiện vì tội cố ý giết người, ông đã tự sát trong phiên tòa đầu tiên.
Tin tức tràn ngập những lời nguyền rủa và ăn mừng vui vẻ về cái chết của kẻ giết người Đào Hồng Ba.
Trình Tú Quyên nhìn chằm chằm vào tin tức một lúc lâu, và cuối cùng đi đến phòng ngủ của Đào Nhiễm.
Con gái ốm nặng, khuôn mặt trắng trẻo nhanh chóng gầy sọp đi, cô đã biết rõ ngọn ngành sự việc, cuối cùng cũng không cả ngày gọi tên Ngụy Tây Trầm nữa. Trình Tú Quyên đưa điện thoại cho cô: "Rốt cuộc cũng là người cha thương yêu con, con hướng về phía đông, lạy ông ấy một cái đi."
Đào Nhiễm trong mắt trống rỗng, cuối cùng nổi lên một tia dao động. Cô đứng dậy, hướng về phía mặt trời mọc và vái một cái cho Đào Hồng Ba.
Đến giờ, cô đã không còn biết nên yêu ai, hận ai.
"Mẹ." Giọng cô nghẹn ngào, "Con nhắc đến anh ấy lần cuối, mẹ cảm thấy sau này Ngụy Tây Trầm khi nhắc đến con với người khác, còn cười không?"
Trong mắt Đào Nhiễm hiện lên một chút nhợt nhạt dịu dàng, cô hơi nhếch khóe miệng nhưng nước mắt lại lăn dài trên má.
Trình Tú Quyên lau nước mắt, nghẹn ngào nói: "Sẽ."
Đào Nhiễm thổn thức: Đúng vậy, anh ấy sẽ." Anh thích cô như vậy, anh ở Thanh Từ luôn dõi theo cô, nửa đêm sẽ ghé qua cửa sổ chăm sóc cô, lo lắng cõng cô đi một đoạn đường dài đi bộ.
Mới gặp anh ném kẹo của cô đi, nhưng lại nhìn cô không chớp mắt. Sau đó, anh túm lấy cổ cô và đe dọa cô, nhưng không dám dùng vũ lực, thậm chí còn trốn học tặng cô hai con cá vàng nhỏ. Anh đã từng giở trò lưu manh nhìn váy cô, cũng từng ngồi xe đường dài đến thăm cô ở khu cũ không biết bao nhiêu lần.
Thanh xuân của anh đều là cô.
Nhưng với cô, tại sao không chứ?
Cuối cùng cô cũng khóc không thành tiếng, cô đã mất Ngụy Tây Trầm.