Sáu năm trước, đôi mắt ấy chứa đựng bao dung, cưng chiều và thâm tình vô tận, nhưng giờ đây lại là sự giễu cợt lạnh lùng, châm chọc và chán ghét. Cô có thể nhìn thấy rõ, trái tim cô đau nhói.
Nhưng bàn tay cầm cà phê của cô lập tức ổn định lại, thậm chí đầu óc cô cũng bắt đầu hoạt động, cuối cùng cô cũng hiểu được bản hợp đồng kia có ý nghĩa gì.
Anh không hề coi trọng năng lực làm việc của cô, mà là muốn đem cô ra làm trò cười, thậm chí có thể nói là muốn trả thù. Đó là một cái bẫy.
Sau khi cô hiểu ra, ngược lại cảm thấy muốn cười. Bây giờ anh là người thừa kế duy nhất của nhà họ Ngụy phải không? Muốn cái gì mà không chiếm được? Muốn huỷ diệt một người biện pháp có rất nhiều, chưa nói đến việc anh đi ra từ Thanh Từ, làm sao có thể không tàn nhẫn và thủ đoạn được? Tội gì còn phải cố tình thiết lập cục diện này?
Anh để ý đến cô, thậm chí sau 6 năm, anh vẫn để ý như cũ.
Trái tim run rẩy của Đào Nhiễm cuối cùng cũng lắng xuống, niềm khao khát đã chôn vùi trong trái tim cô trào dâng. Cô bước tới, đặt cà phê lên bàn của Ngụy Tây Trầm bằng cả hai tay.
"Tổng giám đốc, ngài uống cà phê."
Thái độ trong nháy mắt bình tĩnh của cô không biết vì sao lại chọc tức người đàn ông kia, giọng điệu anh trầm xuống vài độ: "Cút đi, mùi trên người thật ghê tởm."
Đào Nhiễm cũng không tức giận, cô im lặng lùi lại một bước, sau đó lặng lẽ nhướng mi nhìn anh.
Anh đã thực sự trưởng thành, ánh mắt anh đĩnh, mang theo khí chất nam tính của người đàn ông có thể mê hoặc rất nhiều cô gái nhỏ, cô nhìn anh một cách nghiêm túc, từ chiếc mũi cao thẳng của anh đến hầu kết nhô lên. Ánh mắt cô lặng lẽ chứa đầy niềm vui và dịu dàng.
Thật ra cô cũng không nghĩ với anh sẽ như nào, nhưng cảm giác vui sướng này nén không được.
"Tránh ra, vẫn còn hôi."
Đào Nhiễm không nói nên lời, lùi lại rất xa.
Sự tương phản trước đây bây giờ thật lớn, đàn ông thật là sinh vật đáng sợ. Sáu năm trước, không biết là ai vùi đầu vào cổ cô vẻ mặt say mê, chỉ ngửi thôi đã ngại, hai người lúc đó xấu hổ không nói nên lời. Bây giờ lại nói cô bốc mùi và bảo cô biến đi.
Ngụy Tây Trầm cầm cà phê nhấp một ngụm, sau đó đẩy ra, nhướng mi: "Đồ bỏ."
Đây là hoàn toàn không hài lòng với tách cà phê đó.
"Đồ bỏ" chớp mắt: "Tôi sai, nếu không ngài có thể nói sở thích của mình cho tôi biết? Tôi sẽ nhớ kỹ, sau đó pha cốc khác."
Anh không nói, chỉ nhìn cô từ xa. Cô thực sự đã thay đổi, khuôn mặt vẫn vậy nhưng tính cách đã thay đổi, từ một hòn đá sắc nhọn thành một viên sỏi không góc cạnh.
Nếu trước đây có ai đó mắng cô như vậy, cô sẽ nhảy ra đánh trả.
Trước đây đều là anh thấp giọng dỗ dành cô, nói là anh sai, không ngờ có một ngày nghe được cô nhận sai về mình.
"Tổng giám đốc, xin hỏi bàn của tôi ở đâu?" Anh thật sự nhìn quá lâu, cô cho dù là mặt dày cũng chịu không nổi.
Giọng điệu lạnh nhạt kiên định của người đàn ông truyền đến: "Không có, đứng, giờ thì cút ngay."
Cô rất nghe lời, lập tức chuẩn bị đi nhanh, nhưng lại tham lam nhìn anh thêm hai lần nữa, trong lòng cảm thán, ôi, mối tình đầu của mình thật đẹp quá. Mục đích của anh rất rõ ràng, chính là muốn làm nhục cô.
Nhưng những năm này, thứ Đào Nhiễm không để bụng nhất chính là điểm này.
Mẹ cô còn sống và Ngụy Tây Trầm vẫn ổn, so những cái khác đều không quan trọng. Người cũng không dựa vào điểm này để kiếm cơm, nóng lạnh tự biết. Cô biết mình không thể ở bên Ngụy Tây Trầm được nữa, nào có người có thể rẻ rúng đi yêu con gái của kẻ thù chứ? Mà cô gái này đã hai lần bỏ rơi anh, tất cả đau khổ anh chịu đều là vì cô, cho dù anh có hận cô đến đâu thì cũng đáng.
Cô chỉ muốn gặp anh nhiều hơn. Bù đắp cho sự bơ vơ không nơi nương tựa suốt 6 năm trời.
Thấy Đào Nhiễm lại đi ra, nữ thư ký Trương Tiểu Lam trong mắt hiện lên một tia vui sướng khi thấy người gặp hoạ. Nhưng khi thấy Đào Nhiễm vẫn tốt, cô lại có chút không cam lòng. Tổng giám đốc sẽ không thực sự coi trọng một người nhìn như hồ ly tinh này chứ?
Đào Nhiễm đứng dựa lưng vào cửa, ánh mắt vô hồn mất tập trung. Giống như một học sinh tiểu học bị cô giáo chủ nhiệm phạt.
Mãi mới đến giờ nghỉ buổi trưa, một vị khách không mời mà đến đã đến tầng 17.
Vừa thấy một cô gái xinh đẹp toàn thân toàn đồ hiệu mở cửa, Trương Tiểu Lan đã cười tươi như hoa: "Ngụy tiểu thư, cô đến rồi, có cần uống gì không?"
Đào Nhiễm đem ánh mắt đặt trên người cô, một cô gái trạc tuổi cô, nhac sắc vô cùng nổi bật, cả người tràn đầy tự phụ cùng kiêu ngạo khó tả. Cô ấy trông rất giống tiểu thư nhà họ Đào khi còn nhỏ.
Và cô ấy cũng đang đánh giá cô: "Cô ta là ai?"
Trương Tiểu Lan trả lời trong vài giây: "Thư ký mới của tổng giám đốc."
Ngụy Vân Vân cười đầy ẩn ý, huh? Thư ký mới hay người yêu cũ? Cảnh Ngụy Tây Trầm phải muốn sống muốn chết vì một cô gái thật sự rất khó quên. Ngụy Vân Vân đã điều tra ra tất cả mọi thứ, nhưng bây giờ lại giả vờ như không biết Đào Nhiễm.
Cô ta hếch cằm, đi lướt qua cô: "Tránh ra."
Đào Nhiễm nghiêng người, thấy cô ta cũng không có gõ cửa, cứ thế đi vào.
Với tính cách của Ngụy Tây Trầm, nếu không lễ phép quấy rầy anh, anh sẽ phát hoả, nhưng sau một lúc lâu cũng không có động tĩnh gì. Mọi thứ trong mắt Đào Nhiễm dần im bặt.
Quả nhiên một lúc sau, Ngụy Vân Vân ôm cánh tay Ngụy Tây Trầm đi ra, một đường còn ríu rít nói bữa trưa muốn ăn cái gì.
Bọn họ hành động như thể không có ai xung quanh, khi Ngụy Tây Trầm đi ngang qua Đào Nhiễm, anh thậm chí không nhìn sang một bên.
Đào Nhiễm luôn nhìn theo bóng lưng của họ, đột nhiên nhớ lại những gì bạn cùng phòng của cô - Phùng Kỳ đã nói khi đó: Anh ta thực sự chiều chuộng cậu.
Nhưng bây giờ, anh lại chiều chuộng một người khác.
Đào Nhiễm cụp mắt xuống, trên mặt không có biểu tình thừa thãi, cũng không có việc gì cần thu dọn, sau khi bọn họ đi hết, cô mới tan làm, một mình đi ăn cơm. Có những việc đừng nghĩ, biết không thể thì đừng nghĩ nữa.
Công ty có nhà ăn riêng, cô dùng thẻ công tác để lấy cơm cho nhân viên, âm thầm ăn trong góc.
Trông có vẻ hơi cô đơn và đáng thương, nhưng cô lớn lên xinh đẹp, áp xuống vẻ cô đơn kia, thay vào đó thu hút mọi người liên tiếp nhìn vào mình.
Có lẽ là hai thư ký kia của Ngụy Tây Trầm miệng rồng, tóm lại cũng chẳng sợ bọn họ nói chuyện nhỏ giọng, giả bộ không thèm nhìn Đào Nhiễm. Nhưng Đào Nhiễm vẫn nghe thấy những từ như không có bàn làm việc, hình phạt đứng, v.v.
Đào Nhiễm là người có tâm lý vững vàng, cô cũng không cảm thấy khó khăn gì trong việc tiếp nhận, cô chỉ nghĩ hôm nay khi chỉ có một mình ở nhà, bà Trình sẽ nấu món gì, khi nào cô sẽ đưa bà đi kiểm tra lại một lần.
Nhân tiện cô cũng có thể vui vẻ, nhân viên của Ngụy Tây Trầm được đối xử rất tốt, bữa ăn của nhân viên cũng rất ngon, khó trách lại có nhiều người ăn ở nhà ăn như vậy.
~
Ngụy Tây Trầm và Ngụy Vân Vân vừa mới đi ra khỏi công ty, Ngụy Tây Trầm liền lái xe rời đi: "Tự mình đi ăn đi." Nói xong, anh đưa cho Ngụy Vân Vân một tấm thẻ vàng qua cửa sổ xe.
Ngụy Vân Vân cũng không khách khí, cô nhận lấy, cười nói: "Cám ơn anh hai."
Ngụy Tây Trầm gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ quá mức lạnh lùng, chuẩn bị khởi động xe.
Ngụy Vân Vân chậm rãi nói: "Anh hai, đừng lành sẹo đã quên đau." Lần trước bộ dáng cơ hồ muốn phát điên của anh, chính là cô tận mắt nhìn thấy anh cố gắng vượt qua.
Ngụy Tây Trầm buông phanh, xe phát ra tiếng động cơ: "Tôi không rẻ rúng như vậy."
Ngụy Vân Vân chỉ cười cười: "Vậy chúc anh vui vẻ."
Vài lời đối thoại như vậy lại dễ dàng thổi bùng lên ngọn lửa không lời đó.
Đúng vậy, anh không rẻ rúng như vậy, ba lần thua đều là một người phụ nữ. Nếu anh vẫn không thể chịu đựng được và bị cám dỗ, thì có lẽ anh thực sự rẻ rúng đến tận xương tủy. Cô ấy cũng giống như người cha ích kỷ và ghê tởm của mình, ngả ngớn nhưng ý chí sắt đá, anh năm đó mù quáng mới có thể nghĩ rằng cô thực sự thích anh.
Buổi chiều, Văn Khải nói với Ngụy Tây Trầm về bữa tối tụ tập lần trước, Tư Truy vừa mới bắt đầu, nhưng vì thúc đẩy đầu tư, ngay cả khi Ngụy Tây Trầm không cho mặt mũi chạy lấy người, vẫn có rất nhiều phú nhị đại bày tỏ sự quan tâm.
Thật ra không phải bọn họ hứng thú, mà trang sức mới là thứ khiến phụ nữ quan tâm nhất.
Bản vẽ thiết kế mang về từ nước F thật đáng kinh ngạc, lô sản phẩm đầu tiên đã được sản xuất. Ngụy Tây Trầm không cất giấu tính toán, mấy bạn nữ do phú nhị đại mang tới rất có hứng thú với những thứ này.
Cho nên lại có lần gặp gỡ thứ hai.
"Lão đại, đừng tuỳ hứng giống như lần trước nữa, bằng không dê béo đều chạy mất, tiếp một đám ngu xuẩn cũng khó tìm đúng không?"
Ngụy Tây Trầm trầm thấp cười một tiếng, có chút châm chọc: "Không, lần này anh mang theo bạn nữ."
Văn Khải tỉnh táo lại: "Này, anh ngộ ra rồi sao? Lão đại, bạn nữ của anh là ai?"
Ngụy Tây Trầm mặc kệ hắn, cúp điện thoại.
Buổi chiều, Đào Nhiễm tiếp tục hoạt động phạt cô đứng lãnh tiền lương.
Cô đang đi giày cao gót, đứng lâu gót chân càng ngày càng đau, nhưng không hề biểu hiện ra trên mặt, vừa chạy việc mà không phàn nàn hay kêu ca gì.
Trương Tiểu Lan thầm khịt mũi, hóa ra là một cái bánh bao mềm.
Ngụy Tây Trầm là một người nghiện công việc, anh không bao giờ ra khỏi văn phòng vào buổi chiều. Cần đồ cũng gọi điện nói Trương Tiểu Lan đưa, như thể anh thực sự không muốn nhìn thấy khuôn mặt của Đào Nhiễm.
Chỉ là lúc tan sở, Đào Nhiễm bị giọng nói lạnh lùng của tổng tổng giám đốc chặn lại: "Buổi tối cô tăng ca, cùng tôi ra ngoài giao lưu uống rượu."
Đào Nhiễm chớp chớp đôi mắt tròn xoe, ồ lên một tiếng. Cô đang vui vẻ trong cay đắng, mặc kệ anh hận cô đến chết đi sống lại, hỏi: "Tôi là thư ký phụ trách chắn rượu giao lưu sao?"
Người đàn ông híp mắt cười lạnh: "Cô cảm thấy thế nào?"
Không nghĩ sao cả, cô nhận rõ địa vị của mình, chẳng qua là một cái bình hoa mua vui, bây giờ nghĩ lại, cô cảm thấy 3 vạn tệ quá thấp.
Cô mím môi cười, mày mắt sáng như sao: "Tổng giám đốc, thêm tiền lương sao?"
Anh nói: "Nếu cô quyến rũ thành công một người đàn ông và hợp tác, tôi sẽ thêm cho cô."
Ánh sáng chói mắt trong mắt cô từ từ biến mất, vẻ mặt có chút ủy khuất, cau mày nói: "Tôi không có bản lĩnh đó."
Ngụy Tây Trầm cười khẩy. Cô rất có bản lĩnh, không phải có thể quyến rũ người khác đến mức cả mạng cũng từ bỏ vì mình sao?
Cô đan chéo ngón tay, trong lòng vẫn có chút khổ sở..
Này, đàn ông ấy à, yêu mình thì coi mình như bảo vật trong lòng, hận mình thì là cỏ trên mặt đất.