Sáng hôm sau, Khải Lâm kêu thái y đến khám cho Nhược Khê. Sau một tối bị cưỡng ép uống một đống thuốc bổ mà hắn đưa đến, sắc mặt của cô mới trở nên hồng hào hơn. Thái y bắt mạch cho cô, sau đó mặt rạng rỡ nói với Khải Lâm.
- " Bẩm thái tử, sức khỏe của vị cô nương này đã tốt hơn, không còn vấn đề gì cả. Đứa bé trong bụng nàng cũng đang phát triển rất tốt."
Nhắc đến đứa bé, mặt Khải Lâm có chút tái đi nhưng liếc mắt về phía Nhược Khê thì vẻ cưng chiều dịu dàng lại hiện lên.
- " Ngươi lui ra đi, kêu người của ta đưa vàng đến thưởng cho ngươi."
- " Tạ ơn thái tử điện hạ."
Thái y lui ra, Khải Lâm bước đến bên giường, ngồi xuống nắm lấy tay Nhược Khê.
- " Nàng nghỉ ngơi một chút đi, tối nay ta sẽ tổ chức yến tiệc, thông báo với mọi người về việc thành thân của chúng ta ngày mai."
Nhược Khê không nói gì, rút tay ra khỏi tay Khải Lâm, quay mặt vào trong đắp chăn nằm xuống. Khải Lâm đưa tay xoa nhẹ đầu cô rồi xoay người bước ra ngoài.
Đến tối Nhược Khê được ma ma dẫn đi tắm rửa trang điểm. Mặc trên người bộ quần áo tuyệt sắc, đeo trên mình những trang sức vô giá, được trang điểm diễm lệ nhưng cô vẫn không thể vui nổi. Ma ma thấy sắc mặt cô u buồn, cúi xuống tươi cười với cô.
- " Cô nương đừng u buồn như thế, cô phải cười lên. Cô phải rất may mắn mới được thái tử nhìn trúng, được làm thái tử phi là phúc ba đời cô mới có được."
- " Ta không muốn ngôi vị này, ta muốn về nhà."
- " Cô nói gì vậy chứ? Cô có biết bao nhiêu nữ nhân ham muốn ngôi vị này không? Đừng khóc, phấn sẽ trôi mất."
Không biết từ khi nào, nước mắt đã chảy dài trên khuôn mặt của cô, ma ma dặm thêm ít phấn rồi bước ra ngoài. Nhược Khê ở phía trong ngắm lại bản thân trong gương, tim nhói đau từng đợt.
- " Đây không phải là ta. Ta là Hách Vương phi, không phải thái tử phi của Hạ Yên. Nhược Khê, mày phải nhớ kĩ điều này."
Khải Lâm bước vào phòng, hôm nay hắn mặc y phục đỏ tươi, làm nổi bật nhan sắc yêu nghiệt của hắn. Bước vào thấy Nhược Khê ngồi bất động trên ghế, Khải Lâm mỉm cười bước tới ôm lấy cô, vùi đầu vào cổ cô.
- " Nàng rất đẹp."
Nhược Khê gỡ tay hắn ra, nhẹ nhàng đứng dậy bước ra ngoài. Không mặn không lạt mà nói
- " Đi thôi."
Nhược Khê cùng Khải Lâm bước đến sảnh chính vào yến tiệc.
- " Thái tử điện hạ, Nhược Khê cô nương đến."
Phía trên cao nhất là hoàng thượng cùng hoàng hậu ngồi, hai bên là các quan đại thần của Hạ Yên. Ánh mắt từng người chĩa vào cô khiến cô cảm thấy khó chịu. Đến trước mặt hoàng thượng cùng hoàng hậu, hai người cúi xuống.
- " Hoàng nhi bái kiến phụ hoàng, mẫu hậu."
- " Nhược Khê bái kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn phúc kim an."
- " Bình thân đi."
Khải Lâm cùng Nhược Khê ngồi xuống chỗ của mình, cô liếc một vòng, nhìn thấy có rất nhiều ánh mắt ghen tị của nữ nhân chĩa thẳng vào cô. Sống lưng bất giác lạnh toát.
- " Tất cả các khanh, ta muốn thông báo. Hoàng nhi của ta đã tìm được ý trung nhân, ngày mai sẽ thành thân, Nhược Khê cô nương đây sẽ chính thức trở thành thái tử phi."
Đám đại thần bên dưới ồ lên một tiếng, sau đó gấp gáp chúc mừng.
- " Chúc mừng thái tử đã tìm được ý trung nhân của đời mình."
- " Nhược Khê cô nương thật có phúc, lọt được vào mắt xanh của thái tử điện hạ."
Cô đang đau đầu trong lời chúc mừng như mưa, bỗng nhiên một thiếu nữ bên cạnh đứng lên.
- " Thưa hoàng thượng, thần thấy rất lạ. Nữ nhân này không rõ lai lịch, bỗng dưng lại cho trở thành thái tử phi. Thần không đồng ý."
Ánh mắt Khải Lâm trở nên sắc lạnh, quét qua khiến nữ nhân kia rét run. Hoàng thượng ngồi trên cao cũng mơ hồ biến sắc, lên giọng.
- " Ta không cần biết, chỉ cần là nữ nhân do Hoàng nhi ta chọn, nhất định sẽ tốt. Không đến lượt một nữ nhân nhỏ bé như ngươi lên tiếng."
Nhược Khê cảm thấy đây là thời điểm tốt, bèn giả vờ đau đầu nói nhỏ với Khải Lâm.
- " Khải Lâm, ta hơi mệt, muốn đi nghỉ."
- " Để ta đưa nàng về."
- " Không cần, để một thị nữ dẫn ta về là được, nếu bây giờ ngươi rời khỏi yến tiệc, sau này t sẽ thành cái bia ngắm cho tất cả nữ nhân mất."
Khải Lâm tuy vẫn không an lòng, nhưng cô cứ nhất quyết như vậy nên vẫn để thị nữ đưa cô về. Nhược Khê bước đến ngự hoa viên, thị nữ đằng sau thắc mắc hỏi.
- " Cô nương, không phải người muốn về nghỉ sao?"
Nhược Khê thở dài một tiếng, quay đầu lại dịu hiền nhìn thị nữ khiến cô ta sởn tóc gáy.
- " Ủy khuất cho ngươi rồi."
Sau đó cô liền trực tiếp đánh ngất thị nữ đó, đem cô ta giấu vào góc khuất. Từ trong bụi cây lôi ra một bộ y phục thị nữ, một khay thức ăn tiến bước về phía nhà giam. Thị vệ canh giữ đang say khướt, thấy cô đến ngăn cô lại.
- ' Muốn làm gì?"
- " Ta đến đưa thức ăn."
Hắn chừa đường cho cô đi, cô với tay lấy chùm chìa khóa để hớ hênh trên bàn bỉ vào tay áo rồi bước vào. Cô bước thẳng đến phòng giam của Hách Phong, nhanh chóng mở cửa rồi chạy đến mở khóa sợi xích trên tay hắn.
- " Nhược Khê, sao nàng lại ở đây?"
- " Ta không có nhiều thời gian đâu, sau này sẽ giải thích với chàng sau."
Cô mở xích xong chạy qua mở cửa cho binh lính sau đó chạy lại nắm tay Hách Phong.
- " Hách Phong, chàng nghe kĩ lời ta nói đây. Phía sau nhà giam này ta đã chuẩn bị lối thoát, ngựa cùng lương khô đủ để mọi người chạy về Nam Dực. Ta sẽ đánh lạc hướng binh sĩ Hạ Yên, chàng phải nhân cơ hội đó mà trốn thật nhanh, hiểu chứ? Hách Phong, chàng hiểu không? Trả lời ta."
- " Sao nàng không trốn cùng chúng ta?"
Nhược Khê mỉm cười nhẹ nhàng nhón lên hôn lên trán Hách Phong.
- " Nếu bây giờ ta biến mất, Khải Lâm sẽ điều động binh lính tìm kiếm, trốn rất khó."
- " Vương phi, chúng thần sẽ bảo vệ người."
- " Cảm ơn các ngươi, nhưng các ngươi định để mẹ con ta phải chạy trốn mà trở về sao?"
Hách Phong sửng sốt, tay run run nắm lấy tay cô.
- " Nàng có thai? Là.... là con của ta?"
- " Chứ sao? Chàng phải để con thấy được sự uy vũ của cha nó chứ. T muốn được hộ tống bằng xe ngựa hoa lệ nhất."
Thời gian không còn nhiều Nhược Khê gấp gáp thúc giục bọn họ.
- ' Mau chạy, chàng yên tâm, Khải Lâm sẽ không tổn hại ta đâu."
Hách Phong theo hướng cô chỉ mà chạy đi, còn ngoảnh lại thì thấy khẩu hình trên miệng cô.
- " Ta yêu chàng."
Nhược Khê thấy bọn họ biến mất, sau đó liền dùng sức hét lớn.
- " Thái tử phi tương lai, bỏ trốn, người đâu, ngăn lại."
Ngay lập tức, một dàn binh lính đuổi theo cô, cô xách lang váy dài chạy theo hướng ngược lại với hướng Hách Phong vừa chạy trốn hòng dụ binh lính đi về phía mình để bọn họ an toàn thoát ra.
- " Hách Phong, cầu trời cho chàng bình an trở về."
Tym Tym