Vị thái tử này mắt ngọc mày ngài, ngọc thụ lâm phong, tay cầm chiết phiến. Chính xác là dáng vẻ thư sinh ngoan hiền nhưng trong đầu Nhược Khê lại hiện lên một hàng dài: " Hắn ta chắc chắn là bóng gồng." Mặt mày còn trắng trẻo, mịn màng hơn cả con gái thế này không phải gay chứ là gì. Hạ Nhược Khê thở dài trong lòng: " Gu chọn người của thân thể này thật quá mặn mà." Ngoài mặt tươi cười lên tiếng.
- " Thật ngại quá, chuyện nhà chúng ta khiến thái tử chê cười rồi."
Hạ Như Tuyết như thấy được cọng rơm cứu mạng liền lao vào lòng tên bóng gồng này mà khóc lóc.
- " Thái tử ca ca, Tuyết nhi bị oan, người nhất định phải tin Tuyết nhi."
- " Được rồi, ta tin muội. Muội nói cho thái tử ca ca nghe mọi chuyện nào."
Nhược Khê nôn mửa: " Ah đôi cẩu nam nữ này, các ngươi muốn ân ái làm ơn thành thân rồi động phòng. Đừng ở đây phát cẩu lương cho ta, bổn cô nương thực sự nuốt không nổi loại cẩu lương độc hại này. Đúng là cẩu nữ hợp với tra nam, thiên trường địa cửu."
Hạ Như Tuyết liền liến thoắng như súng liên thanh kể lại tất cả, thỉnh thoảng còn dùng ánh mắt đắc ý nhìn về phía cô như kiểu: " Ngươi lần này chết chắc rồi, thái tử ca ca nhất định sẽ trừng phạt ngươi." Nhìn ra ý đồ trong ánh mắt, Nhược Khê phải hết mực nhịn cười. Cô ta vừa kể xong, thái tử liền nhìn về phía cô, dùng giọng nói ôn nhu mà lên tiếng.
- " Khê nhi, ngươi có thực sự đánh Tuyết nhi đến mức này? Nếu ngươi dám, ta nhất định sẽ khiến ngươi sống không bằng chết."
- " Ta mệt rồi, Khê nhi, ở đây giao cho con xử lý." Lão thái thái liền đứng lên không muốn tham gia vào nữa.
Nhược Khê liền dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía thái tử khiến hắn ta run lên.
- " Mong thái tử điện hạ ăn nói cẩn thận, chuyện ở phủ thừa tướng chúng ta không đến lượt người ngoài nhúng tay vào. Đừng nói đến ngài là thái tử điện hạ thì ta không dám đánh người."
Cô đi lướt qua người còn để lại một câu nói.
- " Hạ Nhược Khê ngu ngốc thích ngươi của ngày xưa đã chết rồi, nếu ngươi dám đụng vào ta dù chỉ một sợi tóc, ta sẽ không nương tay mà giết chết ngươi. Nhớ rõ lời hôm nay ta nói."
Bước ra đến cửa, Hạ Như Tuyết liền vùng đến muốn nắm tóc cô, cô né qua một bên, tiện thể đạp thêm một đá lên người cô ta.
- " Người đâu, lôi nhị tiểu thư ra nhận hình phạt. Trong thời gian cấm túc nhớ canh chừng cho kĩ."
Cô đi đến vườn liền phát hiện ra thái tử đang chạy theo mình, hắn chạy đến túm lấy một cánh tay của cô.
- " Thái tử, xin tự trọng, nam nữ thụ thụ bất thân. Người nắm tay ta thế này còn ra thể thống gì."
- " Ngươi có biết những gì ngươi vừa nói là phạm trọng tội rồi không? Ngươi dám uy hiếp ta?" Hắn gần như gào lên.
- " Ngươi nhỏ mồm một chút, Hạ Nhược Khê ta cũng không có bị điếc."
Viền mắt hắn đỏ lên như một con trâu đang phát điên, liền rút thanh kiếm đeo bên hông ra kề sát cổ cô.
- " Hạ Nhược Khê, ngươi mau rút lại lời nói đó cho ta, ngươi dám vô lễ với ta, ngươi không sợ ta nói với phụ hoàng sao?"
Cô không hề sợ lưỡi kiếm đang kề trên cổ mình, bình tĩnh mà nói.
- " Ngươi tính nói cái gì? Ta uy hiếp ngươi ư? Ai nghe thấy? Ai làm chứng? Hay là méc thái tử điện hạ cao quý tư tình với nhị tiểu thư của phủ thừa tướng, đến chuyện riêng của nhà người ta cũng xen vào?"
Hắn nghe thấy tức điên lên, muốn chém ngang cổ cô liền thấy trời đất quay cuồng, lúc nhận thức được thì mới biết mình đang nằm dưới đất. Cô cười khẩy mà lên tiếng.
- " Thế nào thái tử điện hạ cao quý của chúng ta? Cảm giác bị một nữ tử gạt chân như thế nào? Thoải mái chứ? Ta khuyên ngươi một câu, trước khi đấu với một người nên nhìn rõ bản lĩnh của người đó và nhìn lại bản thân mình. Đừng ỷ ngươi là thái tử của một nước mà có thể làm càn, ta không muốn một lúc nào đó lại thấy xác ngươi nằm trong một nơi âm u. Cuối cùng, nên nhớ ngươi có thể nắm được ngai vàng hay không vẫn còn phụ thuộc vào phủ thừa tướng ta, nếu ta muốn ta có thể đày ngươi xuống làm dân thường."
Thái tử liền chột dạ, cô nói đúng, dù gì đi nữa, lão thái thái của phủ thừa tướng cũng là tỷ tỷ của hoàng thượng, nương lại là trưởng công chúa Tây Khâu mà lão thái thái lại cưng nhất cô cháu gái đích nữ này, nếu cô ta muốn liền có thể thực hiện lời nói kia. Hắn chửi thầm một câu chết tiệt liền đứng dậy bỏ đi. Hai người không hề phát hiện một bóng người ngồi trên mái nhà và chứng kiến được tất cả.